Toptruyenhay.edu.vn

Y Sủng Cuồng Phi

Q.2 - Chương 48: Muốn Cướp Nam Nhân Của Nàng?

Phong Nhược Ngôn tỉnh lại đã được một lúc, tóc đen như thác nước của Hiên Viên Lưu Phong hòa cùng tóc đen của nàng, mà Phong Nhược Ngôn lại im lặng nằm trong lòng Hiên Viên Lưu Phong, khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc. Nghĩ đến chuyện hắn vì nàng mà làm hết thảy, bỗng nhiên có chút cảm động, tuyến lệ của nàng hoạt động, Phong Nhược Ngôn ôm lấy cổ Hiên Viên Lưu Phong, cánh tay luồn qua suối tóc đen, đợi cho Hiên Viên Lưu Phong mở mắt, Phong Nhược Ngôn cũng đã ngắm tới mức mê say : “Lão công, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ tách ra nữa, được không?” Ôm mỹ nhân trong ngực, vốn là khó mà nhịn được, Hiên Viên Lưu Phong mở mắt nhìn thì lại nghe nàng thổ lộ những lời nói động lòng người như vậy, tự chủ của hắn như đàn đứt dây, ôm nàng hôn thật sâu, bàn tay rực lửa vội vàng gạt bỏ những lớp vải lụa mỏng manh của áo ngoài, gió bên ngoài thổi vào, làm Phong Nhược Ngôn hơi run rẩy. Cả người Phong Nhược Ngôn vô lực, mềm mại nằm trong lòng hắn, kẽ kêu hai tiếng chống cự, nhưng cả người đã bị Hiên Viên Lưu Phong đè lại, không thể động đậy được, có lẽ là cảm giác an tâm thỏa mãn khi tỉnh lại, cũng có lẽ là do mấy ngày chưa gần gũi, dục hỏa trong cơ thể bùng cháy, hận chỉ không thể đem đối phương hòa nhập vào thân thể mình. Đôi mắt xinh đẹp của Phong Nhược Ngôn có một tầng sương mù, Hiên Viên Lưu Phong thở dốc, nhiệt độ toàn thân như bốc cháy, hắn muốn thoát hết tất cả quần áo vướng bận trên người nàng, thế nhưng lúc này lại có một tiếng xấu hổ từ bên ngoài truyền vào. “Chủ…… Ách…… Chủ tử, cái kia…… tình huống!” Tên đã lên dây, chỉ chờ đợi mà phát ra, đột nhiên bị đánh gãy, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào, Phong Nhược Ngôn đầu tiên là sửng sốt, sao đó đầu óc thanh tỉnh, xấu hổ ho khan, trên mặt là một trận đỏ ửng. Chết tiệt, từ lúc nào mà nàng lại trở thành người hay xấu hổ thế này? Trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên một chút thất bại, nghĩ rằng nếu đó không phải thuộc hạ do mình huống luyện, chắc hắn sẽ giết ngay tức khắc. Phong Nhược Ngôn chậm rãi mặc quần áo vào, cả người đỏ ửng có chút mất tự nhiên : “Khụ khụ, cái kia, chúng tar a ngoài xem sao” “Ân!” Hiên Viên Lưu Phong đứng dậy, ôm cái eo nhỏ của nàng bước ra sơn động. Người mới lên tiếng là Truy Ảnh, trên mặt cũng hiện lên tầng mây đỏ, sắc mặt xấu hổ, cúi đầu nói: “Mới vừa rồi nhận được tin tức đã tìm được Truy Nguyệt, nhưng Lạc vương Yến Du Trần cùng Truy Nguyệt gặp phải một đội nhân mã, hai bên nổi lên xung đột, hiện tại đang giằng co nhau, thuộc hạ nhận được tin nên vội đến đây báo!” Nghe được tin tức này, Phong Nhược Ngôn cảm thấy vui vẻ “Truy Nguyệt bọn họ không có việc gì” Từ ngày rơi xuống vực cũng đã qua ba ngày, mà hôm qua sau khi nàng ngủ, bởi vì nghĩ đến việc Quân Vân Doanh và Minh Nhân thái hậu hai ngày nay sắp hành động, cho nên Quân Dật Hiên đã trở về trước, ở một nơi bí mật chuẩn bị hết thảy, chỉ cần chờ hai người bọn họ đấu nhau tới lưỡng bại câu thương, hắn liền một lưới bắt hết. Cho nên, hiện tại Phong Nhược Ngôn lo lắng cho Truy Nguyệt cùng Yến Du Trần. “Thuộc hạ còn biết, Cao Mạn Thanh kia đã điên rồi, Truy Nguyệt cùng Lạc Vương diện hạ bình an vô sự, Phong chủ tử yên tâm” Truy Anh giải thích với Phong Nhược Ngôn. “Điên rồi?” Nghe được tin tức của Cao Mạn Thanh, trong lòng Phong Nhược Ngôn một mảnh phức tạp, không nói nên lời, một nữ tử xinh đẹp thông minh như thế mà lại biến thành bộ dáng như vậy, thật đáng tiếc. Thế nhưng Phong Nhược Ngôn nghĩ đến lúc bị nàng ta ám toán, ánh mắt phức tạp liền tan mất, nay nàng ta điên cũng tốt, nếu như nàng ta bình an vô sự, với tính cách của nàng, sao có thể dễ dàng buông tha? Nàng ta điên rồi cũng bớt việc. “Nhược nhi bảo bối không cần lo lắng, chúng ta đi qua xem sao?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn hơi thất thần, biết được suy nghĩ của nàng, liền ôm lấy nàng đi ra ngoài. “Ân” Phong Nhược Ngôn thấp giọng trả lời. Rồi sau đó, như nghĩ tới cái gì, Phong Nhược Ngôn quay sang nói với Truy Ảnh “Đối phương là người nào?” Nàng biết võ công của Truy Nguyệt cùng Yến Du Trần không kém, nếu không phải đối phương có nhân số đông hoặc võ công cao hơn bọn họ, tin chắc hai người cũng không dây dưa đến bây giờ. “Cái này. . . .” Nghe được câu hỏi của Phong Nhược Ngôn, khóe miệng Truy Anh co rút, có chút xấu hổ nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía chủ tử nhà mình, tựa hồ lo lắng, không dám đem tin tức nói ra. Phong Nhược Ngôn nhìn bộ dáng chần chờ của Truy Ảnh, nàng nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, nhíu mày lại. “Đối phương là loại người nào, ngươi không nghe Phong chủ tử hỏi sao?” Hiên Viên Lưu Phong bị Phong Nhược Ngôn nhìn có chút tức giận, âm thanh lạnh lùng nói, trong lòng kiên định muốn cho Truy Ảnh tống vào rừng huấn luyện, thủ hạ của hắn khi nào do do dự dự, ấp a ấp úng như thế, thật sự là một bộ dáng thảm hại. Truy Ảnh biết chủ ý của chủ tử nhà mình, trong lòng nhất thời kêu oan, thật oan nha, hắn còn không phải là lo lắng, sợ Phong chủ tử suy nghĩ nhiều sao, phải biết rằng chuyện này có quan hệ rất sâu xa nha. “Chủ tử, là người của Di Hoa cung” Nghe được lời nói của Truy Anh, Hiên Viên Lưu Phong cau mày, có chút khó coi. “Di Hoa cung?” Phong Nhược Ngôn nhìn Hiên Viên Lưu Phong nhăn mặt, trong lòng ‘ầm’ một tiếng, xem ra Di Hoa cung này dĩ nhiên có liên qua tới Hiên Viên Lưu Phong. “Di Hoa cung, Hi Hòa cung và Huyết Sát cung giống nhau, đều tồn tại độc lập bên ngoài tứ quốc, luôn bí ẩn trong mắt người ngoài, cho đến khi cung chủ Mạc Liên lên nhậm chức mới xuất hiện ra bên ngoài, bởi vì Huyết Sát cung cũng xuất hiện cùng lúc mà gây loạn, làm cho Di Hoa cung lung lay, sau đó có rất nhiều dây dưa, không thể nói hết một lần được” Hiên Viên Lưu Phong chủ động giải thích với Phong Nhược Ngôn. “Nha, như vậy xem ra, Mạc Liên cung chủ cũng là một nữ tử khá quyết đoán” Phong Nhược Ngôn tán thưởng nói. Nữ nhân mang theo thủ hạ của mình gây náo loạn như thế, quả thật khó gặp, thế nhưng…… Phong Nhược Ngôn nhíu mày, mở miệng hỏi “Thế Di Hoa cung có quan hệ gì với chàng đâu????” Hiên Viên Lưu Phong nghe Phong Nhược Ngôn nói cũng gật đầu đồng ý. Nhưng vì câu hỏi sau của nàng mà làn cho Hiên Viên Lưu Phong nhất thời ‘khụ’ một tiếng. “Khụ khụ, Nhược nhi bảo bối, ta và Mạc Liên kia không quan hệ gì cả” Hiên Viên Lưu Phong mở miệng nói. “Không quan hệ sao? Ta đây đợi gặp nàng rồi hỏi, ta tin tưởng nàng ta rất vui vẻ giải đáp cho ta” Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn hiện lên sự không tin. Hiên Viên Lưu Phong bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, ôm nàng vào trong lòng, bình tĩnh nói “Nếu thật sự có quan hệ như trong lời nói, chỉ có thể nói, trước đó ta từng được nàng ấy cứu một mạng, hết” “Nha?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày, chậm rãi đợi Hiên Viên Lưu Phong nói tiếp. “Chuyện chính là như vậy. . . .” Hiên Viên Lưu Phong đơn giản giải thích một chút, sau đó liền lẳng lặng chờ đợi phản ứng của nàng. Phong Nhược Ngôn nghe xong, nhịn không được cười ra tiếng : “Ha ha, Hiên viên vương gia, chậc chậc, thật là không nhìn ra ha, nguyên lai chàng cũng có thời điểm chật vật như thế?” Hiên Viên Lưu Phong nghe nàng nói xong, sắc mặt biến đổi, hắn nguyên bản còn muốn nghe vật nhỏ này an ủi chính mình một phen, dù sao hắn biết nàng cũng rất hay bao che khuyết điểm, ai ngờ. . . . xem ra chính mình không nên quá mức cung chìu nàng. “Thật sự là không có lương tâm, lão công nàng bị mị dược tra tấn tới mức chết đi sống lại cũng muốn dâng hiến lần đầu tiên của mình cho tiểu yêu tinh là nàng, hiện tại không được khen, a, còn bị nàng trêu chọc, ta thật ủy khuất, ân” Phong Nhược Ngô nghe xong lời hắn nói, trên mặt một trận run rẩy, khi đó, hắn còn không biết nàng còn đang ở cái thế giới hiện đại kia mà đấu tranh sinh tồn. “Uy, lời này chàng nói không đúng nha, khi đó chàng còn chưa quen biết ta cơ mà” Nhìn Phong Nhược Ngôn nói như thế, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong suy sụp, sau đó thay đổi sách lược, cúi đầu xuống, cắn cắn lỗ tai, nơi mẫn cảm của nàng, hừ nhẹ nói “Nhược nhi bảo bối, sao lại nói thế, thân thể của ta cả đời chỉ dành cho mỗi mình nàng, nàng nhất định phải dùng lời nói đả kích ta sao? Ân?” Hơi thở ấm áp phả vào tai Phong Nhược Ngôn, nàng bị một trận tê dại, cả người không được tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy Hiên Viên Lưu Phong ra,thế nhưng lại không có tí dịch chuyển nào, sau đó nàng buông ta ra, thỏa hiệp nói “Ta cũng chưa nói cái gì không đúng, hơn nữa, ta vừa mới nghĩ làm thế nào giúp chàng báo thù” Rồi sau đó nàng như nhớ tới cái gì, nói tiếp “Kia, Mạc Liên cung chủ kia có xinh đẹp không?” Gió núi thổi lạnh thấu xương, thế nhưng nghe được câu hỏi này của nàng, Hiên Viên Lưu Phong cảm thấy rất thỏa mãn, dưới ánh mặt trời, Phong Nhược Ngôn càng trở nên xinh đẹp, lửa nóng trong lòng lại dâng lên, mà Truy Ảnh bên cạnh thấy hai người thân mật liếc mắt đưa tình, trong lòng thầm than vì chủ tử nhà mình, mặc dù thế gian có biết bao nhiêu người xinh đẹp, thế nhưng trong lòng của chủ nhân, trong mắt của chủ nhân chỉ nhìn thấy một mình Phong chủ tử mà thôi. Quả nhiên . . . “Thì sao, dù nàng ta có lợi hại, có xinh đẹp thì cũng không bằng một nửa phong thái của Nhược nhi bảo bối” Hiên Viên Lưu Phong kiêu ngạo nói, ôm nàng chặt hơn, hận không thể khắc nàng lên người để lúc nào cũng bên cạnh mình, sợ nàng bị tổn thương, cho nên không muốn ai nhìn thấy dung mạo và tài năng của nàng, những thứ ấy chỉ để dành riêng cho một mình hắn mà thôi. Phong Nhược Ngôn nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong không để ý tới người bên cạnh, vẫn làm những hành động thân mật như thế, mặt nàng đỏ bừng, đẩy đẩy Hiên Viên Lưu Phong, nhỏ giọng nói “Thủ hạ của chàng đều ở đây, không cho phép chàng táy máy tay chân” Hiên Viên Lưu Phong thấy Phong Nhược Ngôn lộ ra bộ dáng thẹn thùng đáng yêu như vậy, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt kiều diễm, xinh đẹp vô cùng, dục vọng vừa mới đi xuống phút chốc lại trỗi lên, nếu không phải đang ở trong tình cảnh nguy hiểm này, hắn nhất định đem nàng đặt dưới thân rồi hảo hảo tra tấn tiểu yêu tinh này, hảo hảo yêu thương nàng một phen. Hắn thật sự đã yêu sâu đậm nàng mất rồi, nàng trong mắt hắn biến ảo không lường, khi thì lãnh diễm cuồng ngạo, khi thì thẹn thùng đáng yêu, khi thì mị hoặc xinh đẹp, nhưng mặc kệ như thế nào, đối với hắn mà nói đều mê mệt chết người, có được nàng – Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong đã dùng mấy trăm ngàn cái ngoái đầu kiếp trước để đổi lấy một kiếp này được gần nhau, trong mắt hắn làm gì còn có thể chứa được hình ảnh của ai nữa? “Đứa ngốc, bọn họ không dám nhìn, cho nên tiểu yêu tinh không cần thẹn thùng” Hiên Viên Lưu Phong cắn cắn lỗ tai nàng rồi thồi khí, đống thời ý bảo nàng phải nhìn hắn. “Không được như thế nữa” Phong Nhược Ngôn nhìn thấy người bên cạnh như mắt điếc tai ngơ, nhất thời tức giận, tai cũng đỏ ửng lên. “Bảo bối, chúng ta đã nhiều ngày không gặp, chẳng lẽ nàng không muốn đền bù cho ta sao?” Giọng nói Hiên Viên Lưu Phong tràn ngập từ tính, nhẹ nhàng mị hoặc nói khẽ bên tai nàng. “Chàng. . . . .Hiên Viên Lưu Phong, chàng cố tình gây sự phải không, thật hỗn đãn, chàng muốn tạo phản có phải hay không?” Phong Nhược Ngôn mở miệng nói nhưng hoàn toàn chẳng có sức ảnh hưởng nào cả, thậm chí nàng còn dùng tay đấm vào ngực hắn, thế nhưng lại giống như nữ nhân đang làm nũng trước mặt người yêu. “Lão bà, ta nào dám, không được tức giận, đánh ta nàng chỉ đau tay mà thôi, lão công sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng” Đối với vật nhỏ này, nàng tuy rằng cuồng ngạo, nhưng với hắn thì nàng chỉ như con mèo nhỏ, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, kỳ thật vật nhỏ này rất dễ mềm lòng, mỗi lần thế này chỉ thuận miệng nói, sau đó cũng cho qua mà thôi. Mà tình hình này, đã tạo ra một hình ảnh rất quỷ dị. Dọc đường, Phong Nhược Ngôn và Hiên Viên Lưu Phong ngọt ngào dào dạt, ta một tiếng chàng một tiếng, tựa hồ đã quên đi bên cạnh họ còn một đám người, thị vệ bên cạnh, mọi người đều có chung một sắc mặt nhăn nhó, nghẹn ngào, thế nhưng lại phải bắt buộc chính bản thân mình mắt không chớp, đầu nhìn thẳng, tựa như cương thi, cứng ngắt đi thẳng về phía trước. Thẳng đến khi sắp đến nơi, Truy Ảnh đi gần hai người nhất, nhìn không được mà cắt ngang màn trình diễn tình tứ này. “Khụ . . .khụ . . .Hai vị chủ tử, cái kia, bọn họ ở ngay phía trước. . . . “ Ai, chỉ có vài ngày, thế mà tình cảm của chủ tủ và Phong chủ tử đã tiến thêm một bước nữa, đã thân mật tới mức làm cho người ta cảm động cùng xấu hổ, nhìn xem nhìn xem, bên kia đánh nhau tới mức giương cung bạt kiếm, thế mà bên này hai người bọn họ vẫn chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của mình,để mặc cho thủ hạ của mình tự quyết định, ai… cái này, thật sự từ trước tới giờ, chỉ có hai vị chủ tử này, thật đùng là xứng đôi. Ai, thật sự là làm cho người ta không theo kịp. Truy Ảnh vừa nói xong, Phong Nhược Ngôn nhất thời xâu hổ một trận, nhẹ nhàng dùng cùi chỏ huých vào người Hiên Viên Lưu Phong một cái, khóe miệng Hiên Viên Lưu Phong câu lên, biết vật nhỏ này lại thẹn thùng, liền ôm lấy nàng, phi thân lên, chỉ một vài động tác đã bay đi cách mấy trượng, võ công cao thâm tới mức không hề tạo ra một cơn gió nào. Trực tiếp hướng về phía đánh nhau. Nhìn từ xa, liền nhìn thấy Yến Du Trần, Truy Nguyệt, còn có Cao Mạn Thanh đứng chung một chỗ, loại bỏ Cao Mạn Thanh ra khỏi tầm mắt, trong mắt Phong Nhược Ngôn chỉ thấy hình ảnh chật vật của Yến Du Trần và Truy Nguyệt, nhưng trên mặt lại không hiện lên sự sợ hãi, lo lắng trong lòng nàng cũng buông xuống. Rồi sau đó, ánh mắt tự nhiên hướng tới đội nhân mã đối diện. Hơn ba mươi người tạo thành một đội ngũ, toàn bộ đều là nữ tử, vô luận là người nào, dáng người đều xinh đẹp động lòng người, toàn thân kiều mị, tản ra hơi thở trí mạng. Nếu nữ nhan xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng là bình hoa, nhưng giáo đồ Di Hoa cung dĩ nhiên không chỉ là bình hoa, trên người các nàng phát ra những luồng sát khí đáng sợ, những người này, xem ra hiển nhiên là thường xuyên đi ra từ máu huyết. Điều này làm cho Phong Nhược NGôn không thể coi thường, nhìn những người này, hiển nhiên Mạc Liên cung chủ kia tất nhiên là rất phi phàm. Nhưng dù có thế, thì sao nào, nếu dám vọng tưởng tới nam nhân của nàng, nàng liền quyết sống mái cũng phải đấu một trận ra trò. Hiên Viên Lưu Phong mang theo Phong Nhược ngôn đi tới, mà âm thanh đánh nhau của song phương cũng truyền tới lỗ tai nàng. Phong Nhược Ngôn thấy Yến Du Trần hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mỹ nữ trước mặt. Lúc này, một nữ tử mặc y phục hồng nhạt đi ra từ đội nhân mã, nhìn Truy Nguyệt, cả vú lấp miệng em nói: “Hừ, Truy Nguyệt, nói thật cho ngươi biết, lần này cung chủ chúng ta tới Tây Lưu là tìm chủ tử các ngươi, chung quy sớm hay muộn cung chủ của chúng ta cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của các ngươi, làm Đông Thần Nhiếp chính vương phi, cho nên, ngươi tuyệt đối nói chuyện cẩn thận với ta, nếu không, đến lúc đó không biết ta sẽ nói gì với chủ tử nhà các ngươi nha!” Vẻ mặt Truy Nguyệt phẫn hận, khinh thường nói “Hừ, ta nói Mạc Liên cung chủ của các ngươi thật không biết xấu hổ, còn dám tơ tưởng tới vương gia của chúng ta, ta cũng nói thật cho các ngươi biết, vương gia của chúng ta là hoa đã có chủ, cung chủ cao cao tại thượng trong mắt các ngươi, so với Phong chủ tử, vương phi tương lai của chúng ta, ngay cả một ngón tay cũng không bằng!” Truy Nguyệt đi theo Phong Nhược Ngôn cũng học được một ít lời nói kinh điển, lúc này nói năng rất hùng hồn, mà Truy Nguyệt đối với Phong Nhược Ngôn là kiên quyết ủng hộ, nếu ai có ý đối nghịch với Phong Nhược Ngôn, nàng sẽ không lưu tình mà tha cho họ. Truy Nguyệt vừa nói xong, trên mặt phấn y nữ tử hiện lên một tia sát ý, tuy rằng trong miệng không hiểu câu “Hoa đã có chủ” của xú nha đầu Truy Nguyệt kia là gì, nhưng nghe nàng ta nói câu kế tiếp, cung chủ Mạc Liên mà bọn họ tôn sùng không bằng một ngón tay của người khác, nhất thời tức giận cực điểm. Phấn y nữ tử muốn nói cái gì, lúc này chung quanh bỗng có một trận gió nhẹ phất qua, trong chốc lát, một mùi thơm lan tỏa trong không khí, người chưa tới, nhưng âm thanh đã có. “Bản cung thật ra lại muốn nhìn một chút, rốt cục là người phương nào, ngay cả bản cung cũng không thể bằng một ngón tay của nàng?” Nghe được âm thanh này, phấn y nữ tử cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó cung kính mang theo cung nhân Di Hoa cung quỳ xuống nghênh đón chủ tử nhà mình. Yến Du Trần nghe được âm thanh tràn đầy mị hoặc, mày không khỏi nhíu lại. Mà Truy Nguyệt cũng có một cảm giác áp bức hướng tới phía mình, Truy Nguyệt cả kinh, rõ ràng biết lời nói của mình có thể đã chọc giận vị cung chủ Di Hoa cung tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết. Vì thế nàng liền huy động nội lực ngăn cản lại uy áp của Mạc Liên cung chủ, nhưng cũng chỉ một giây, Truy Nguyệt cảm thấy khí huyết quay cuồng, phốc xích một tiếng, phun một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo ngã xuống. Yến Du Trần cũng cảm thấy kinh ngạc với thủ đoạn của Mạc Liên cung chủ, Mạc Liên cung chủ này có thể thản nhiên cách không gâp áp lực cho người khác, đem một người võ công cao cường như Truy Nguyệt ép tới mức té ngã, người này biến thái tới cỡ nào, Yến Du Trần sinh ra một tia lo lắng cho Phong Nhược Ngôn, trong lúc suy nghĩ, tay cũng đưa ra đỡ lấy Truy Nguyệt. Mà lúc này, vị Mạc Liên cung chủ trong truyền thuyết cũng xuất hiện trong mắt mọi người. “Cung chủ vạn an” Một đám người Di Hoa cung cung kính làm lễ với Mạc Liên cung chủ. “Đứng lên” Âm thanh mị hoặc của Mạc Liên lại vang lên. Mà Yến Du trần cũng quay lại theo hướng âm thanh mà nhìn, không khỏi hít mọt ngụm khí lạnh. Xuất hiện trước mặt hắn là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, mặc một thâm y bào mào đỏ ánh kim, bao lấy thân hình, cả người toát ra khí tức yêu mị. Mà càng làm cho Yến Du Trần trợn mắt há hốc mồm là, một thân hồng sa của Mạc Liên cung chủ, thân hình như ẩn như hiện, bên trong chỉ có che nửa ngực, hai luồng mây trắng nhấp nhô lên xuống theo từng hơi thở, giống như tùy thời sẽ vung ra khỏi sự bó buộc. Yến Du Trần nhìn Mạc Liên, trong đầu lại không tự chủ mà hiện ra một thân ảnh khác, đồng dạng là màu đỏ, mặc trên người Mạc Liên thì xinh đẹp, đối với nam nhân giống như độc dược chí mạng, nhưng cũng mang theo một tia phong trần khó nén được. Mà người kia thì . . .. . Cũng đồng dạng xinh đẹp mê hoặc mọi người, xinh đẹp tới mức không thể so sánh được, nhưng, trên người nàng mang theo hơi thở cao quý, giống như thần tiên hạ phàm, làm cho người ta nhịn không được mà muốn tới gần, muốn cúng bái. Đang lúc Yến Du Trần suy nghĩ, Mạc Liên cung chủ kia liền nói: “Truy Nguyệt phải không, lời ngươi vừa nói kia quá đại nghịch bất đạo, ngươi cũng biết, nam nhân mà Mạc Liên ta coi trọng đều không thoát khỏi bàn tay ta, bao gồm cả vương gia nhà ngươi, cho nên, bản cung sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Đông Thần quốc Nhiếp chính vương phi, đương nhiên, nếu có người cản trở ta, như vậy chỉ có một kết cục, không phải chết, mà là sống không bằng chết, cả ngươi cũng không ngoại lệ” Phong Nhược Ngôn nghe xong câu nói kia của Mạc Liên cung chủ, lãnh khí trên người tản ra bốn phía “Khẩu khí thật lớn, ta thật sự rất muốn nhìn xem, ngươi đến tột cùng sẽ đoạt nam nhân từ trên tay Phong Nhược Ngôn ta như thế nào?”

Phong Nhược Ngôn tỉnh lại đã được một lúc, tóc đen như thác nước của Hiên Viên Lưu Phong hòa cùng tóc đen của nàng, mà Phong Nhược Ngôn lại im lặng nằm trong lòng Hiên Viên Lưu Phong, khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc. Nghĩ đến chuyện hắn vì nàng mà làm hết thảy, bỗng nhiên có chút cảm động, tuyến lệ của nàng hoạt động, Phong Nhược Ngôn ôm lấy cổ Hiên Viên Lưu Phong, cánh tay luồn qua suối tóc đen, đợi cho Hiên Viên Lưu Phong mở mắt, Phong Nhược Ngôn cũng đã ngắm tới mức mê say : “Lão công, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ tách ra nữa, được không?” Ôm mỹ nhân trong ngực, vốn là khó mà nhịn được, Hiên Viên Lưu Phong mở mắt nhìn thì lại nghe nàng thổ lộ những lời nói động lòng người như vậy, tự chủ của hắn như đàn đứt dây, ôm nàng hôn thật sâu, bàn tay rực lửa vội vàng gạt bỏ những lớp vải lụa mỏng manh của áo ngoài, gió bên ngoài thổi vào, làm Phong Nhược Ngôn hơi run rẩy. Cả người Phong Nhược Ngôn vô lực, mềm mại nằm trong lòng hắn, kẽ kêu hai tiếng chống cự, nhưng cả người đã bị Hiên Viên Lưu Phong đè lại, không thể động đậy được, có lẽ là cảm giác an tâm thỏa mãn khi tỉnh lại, cũng có lẽ là do mấy ngày chưa gần gũi, dục hỏa trong cơ thể bùng cháy, hận chỉ không thể đem đối phương hòa nhập vào thân thể mình. Đôi mắt xinh đẹp của Phong Nhược Ngôn có một tầng sương mù, Hiên Viên Lưu Phong thở dốc, nhiệt độ toàn thân như bốc cháy, hắn muốn thoát hết tất cả quần áo vướng bận trên người nàng, thế nhưng lúc này lại có một tiếng xấu hổ từ bên ngoài truyền vào. “Chủ…… Ách…… Chủ tử, cái kia…… tình huống!” Tên đã lên dây, chỉ chờ đợi mà phát ra, đột nhiên bị đánh gãy, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào, Phong Nhược Ngôn đầu tiên là sửng sốt, sao đó đầu óc thanh tỉnh, xấu hổ ho khan, trên mặt là một trận đỏ ửng. Chết tiệt, từ lúc nào mà nàng lại trở thành người hay xấu hổ thế này? Trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên một chút thất bại, nghĩ rằng nếu đó không phải thuộc hạ do mình huống luyện, chắc hắn sẽ giết ngay tức khắc. Phong Nhược Ngôn chậm rãi mặc quần áo vào, cả người đỏ ửng có chút mất tự nhiên : “Khụ khụ, cái kia, chúng tar a ngoài xem sao” “Ân!” Hiên Viên Lưu Phong đứng dậy, ôm cái eo nhỏ của nàng bước ra sơn động. Người mới lên tiếng là Truy Ảnh, trên mặt cũng hiện lên tầng mây đỏ, sắc mặt xấu hổ, cúi đầu nói: “Mới vừa rồi nhận được tin tức đã tìm được Truy Nguyệt, nhưng Lạc vương Yến Du Trần cùng Truy Nguyệt gặp phải một đội nhân mã, hai bên nổi lên xung đột, hiện tại đang giằng co nhau, thuộc hạ nhận được tin nên vội đến đây báo!” Nghe được tin tức này, Phong Nhược Ngôn cảm thấy vui vẻ “Truy Nguyệt bọn họ không có việc gì” Từ ngày rơi xuống vực cũng đã qua ba ngày, mà hôm qua sau khi nàng ngủ, bởi vì nghĩ đến việc Quân Vân Doanh và Minh Nhân thái hậu hai ngày nay sắp hành động, cho nên Quân Dật Hiên đã trở về trước, ở một nơi bí mật chuẩn bị hết thảy, chỉ cần chờ hai người bọn họ đấu nhau tới lưỡng bại câu thương, hắn liền một lưới bắt hết. Cho nên, hiện tại Phong Nhược Ngôn lo lắng cho Truy Nguyệt cùng Yến Du Trần. “Thuộc hạ còn biết, Cao Mạn Thanh kia đã điên rồi, Truy Nguyệt cùng Lạc Vương diện hạ bình an vô sự, Phong chủ tử yên tâm” Truy Anh giải thích với Phong Nhược Ngôn. “Điên rồi?” Nghe được tin tức của Cao Mạn Thanh, trong lòng Phong Nhược Ngôn một mảnh phức tạp, không nói nên lời, một nữ tử xinh đẹp thông minh như thế mà lại biến thành bộ dáng như vậy, thật đáng tiếc. Thế nhưng Phong Nhược Ngôn nghĩ đến lúc bị nàng ta ám toán, ánh mắt phức tạp liền tan mất, nay nàng ta điên cũng tốt, nếu như nàng ta bình an vô sự, với tính cách của nàng, sao có thể dễ dàng buông tha? Nàng ta điên rồi cũng bớt việc. “Nhược nhi bảo bối không cần lo lắng, chúng ta đi qua xem sao?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn hơi thất thần, biết được suy nghĩ của nàng, liền ôm lấy nàng đi ra ngoài. “Ân” Phong Nhược Ngôn thấp giọng trả lời. Rồi sau đó, như nghĩ tới cái gì, Phong Nhược Ngôn quay sang nói với Truy Ảnh “Đối phương là người nào?” Nàng biết võ công của Truy Nguyệt cùng Yến Du Trần không kém, nếu không phải đối phương có nhân số đông hoặc võ công cao hơn bọn họ, tin chắc hai người cũng không dây dưa đến bây giờ. “Cái này. . . .” Nghe được câu hỏi của Phong Nhược Ngôn, khóe miệng Truy Anh co rút, có chút xấu hổ nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía chủ tử nhà mình, tựa hồ lo lắng, không dám đem tin tức nói ra. Phong Nhược Ngôn nhìn bộ dáng chần chờ của Truy Ảnh, nàng nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, nhíu mày lại. “Đối phương là loại người nào, ngươi không nghe Phong chủ tử hỏi sao?” Hiên Viên Lưu Phong bị Phong Nhược Ngôn nhìn có chút tức giận, âm thanh lạnh lùng nói, trong lòng kiên định muốn cho Truy Ảnh tống vào rừng huấn luyện, thủ hạ của hắn khi nào do do dự dự, ấp a ấp úng như thế, thật sự là một bộ dáng thảm hại. Truy Ảnh biết chủ ý của chủ tử nhà mình, trong lòng nhất thời kêu oan, thật oan nha, hắn còn không phải là lo lắng, sợ Phong chủ tử suy nghĩ nhiều sao, phải biết rằng chuyện này có quan hệ rất sâu xa nha. “Chủ tử, là người của Di Hoa cung” Nghe được lời nói của Truy Anh, Hiên Viên Lưu Phong cau mày, có chút khó coi. “Di Hoa cung?” Phong Nhược Ngôn nhìn Hiên Viên Lưu Phong nhăn mặt, trong lòng ‘ầm’ một tiếng, xem ra Di Hoa cung này dĩ nhiên có liên qua tới Hiên Viên Lưu Phong. “Di Hoa cung, Hi Hòa cung và Huyết Sát cung giống nhau, đều tồn tại độc lập bên ngoài tứ quốc, luôn bí ẩn trong mắt người ngoài, cho đến khi cung chủ Mạc Liên lên nhậm chức mới xuất hiện ra bên ngoài, bởi vì Huyết Sát cung cũng xuất hiện cùng lúc mà gây loạn, làm cho Di Hoa cung lung lay, sau đó có rất nhiều dây dưa, không thể nói hết một lần được” Hiên Viên Lưu Phong chủ động giải thích với Phong Nhược Ngôn. “Nha, như vậy xem ra, Mạc Liên cung chủ cũng là một nữ tử khá quyết đoán” Phong Nhược Ngôn tán thưởng nói. Nữ nhân mang theo thủ hạ của mình gây náo loạn như thế, quả thật khó gặp, thế nhưng…… Phong Nhược Ngôn nhíu mày, mở miệng hỏi “Thế Di Hoa cung có quan hệ gì với chàng đâu????” Hiên Viên Lưu Phong nghe Phong Nhược Ngôn nói cũng gật đầu đồng ý. Nhưng vì câu hỏi sau của nàng mà làn cho Hiên Viên Lưu Phong nhất thời ‘khụ’ một tiếng. “Khụ khụ, Nhược nhi bảo bối, ta và Mạc Liên kia không quan hệ gì cả” Hiên Viên Lưu Phong mở miệng nói. “Không quan hệ sao? Ta đây đợi gặp nàng rồi hỏi, ta tin tưởng nàng ta rất vui vẻ giải đáp cho ta” Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn hiện lên sự không tin. Hiên Viên Lưu Phong bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, ôm nàng vào trong lòng, bình tĩnh nói “Nếu thật sự có quan hệ như trong lời nói, chỉ có thể nói, trước đó ta từng được nàng ấy cứu một mạng, hết” “Nha?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày, chậm rãi đợi Hiên Viên Lưu Phong nói tiếp. “Chuyện chính là như vậy. . . .” Hiên Viên Lưu Phong đơn giản giải thích một chút, sau đó liền lẳng lặng chờ đợi phản ứng của nàng. Phong Nhược Ngôn nghe xong, nhịn không được cười ra tiếng : “Ha ha, Hiên viên vương gia, chậc chậc, thật là không nhìn ra ha, nguyên lai chàng cũng có thời điểm chật vật như thế?” Hiên Viên Lưu Phong nghe nàng nói xong, sắc mặt biến đổi, hắn nguyên bản còn muốn nghe vật nhỏ này an ủi chính mình một phen, dù sao hắn biết nàng cũng rất hay bao che khuyết điểm, ai ngờ. . . . xem ra chính mình không nên quá mức cung chìu nàng. “Thật sự là không có lương tâm, lão công nàng bị mị dược tra tấn tới mức chết đi sống lại cũng muốn dâng hiến lần đầu tiên của mình cho tiểu yêu tinh là nàng, hiện tại không được khen, a, còn bị nàng trêu chọc, ta thật ủy khuất, ân” Phong Nhược Ngô nghe xong lời hắn nói, trên mặt một trận run rẩy, khi đó, hắn còn không biết nàng còn đang ở cái thế giới hiện đại kia mà đấu tranh sinh tồn. “Uy, lời này chàng nói không đúng nha, khi đó chàng còn chưa quen biết ta cơ mà” Nhìn Phong Nhược Ngôn nói như thế, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong suy sụp, sau đó thay đổi sách lược, cúi đầu xuống, cắn cắn lỗ tai, nơi mẫn cảm của nàng, hừ nhẹ nói “Nhược nhi bảo bối, sao lại nói thế, thân thể của ta cả đời chỉ dành cho mỗi mình nàng, nàng nhất định phải dùng lời nói đả kích ta sao? Ân?” Hơi thở ấm áp phả vào tai Phong Nhược Ngôn, nàng bị một trận tê dại, cả người không được tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy Hiên Viên Lưu Phong ra,thế nhưng lại không có tí dịch chuyển nào, sau đó nàng buông ta ra, thỏa hiệp nói “Ta cũng chưa nói cái gì không đúng, hơn nữa, ta vừa mới nghĩ làm thế nào giúp chàng báo thù” Rồi sau đó nàng như nhớ tới cái gì, nói tiếp “Kia, Mạc Liên cung chủ kia có xinh đẹp không?” Gió núi thổi lạnh thấu xương, thế nhưng nghe được câu hỏi này của nàng, Hiên Viên Lưu Phong cảm thấy rất thỏa mãn, dưới ánh mặt trời, Phong Nhược Ngôn càng trở nên xinh đẹp, lửa nóng trong lòng lại dâng lên, mà Truy Ảnh bên cạnh thấy hai người thân mật liếc mắt đưa tình, trong lòng thầm than vì chủ tử nhà mình, mặc dù thế gian có biết bao nhiêu người xinh đẹp, thế nhưng trong lòng của chủ nhân, trong mắt của chủ nhân chỉ nhìn thấy một mình Phong chủ tử mà thôi. Quả nhiên . . . “Thì sao, dù nàng ta có lợi hại, có xinh đẹp thì cũng không bằng một nửa phong thái của Nhược nhi bảo bối” Hiên Viên Lưu Phong kiêu ngạo nói, ôm nàng chặt hơn, hận không thể khắc nàng lên người để lúc nào cũng bên cạnh mình, sợ nàng bị tổn thương, cho nên không muốn ai nhìn thấy dung mạo và tài năng của nàng, những thứ ấy chỉ để dành riêng cho một mình hắn mà thôi. Phong Nhược Ngôn nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong không để ý tới người bên cạnh, vẫn làm những hành động thân mật như thế, mặt nàng đỏ bừng, đẩy đẩy Hiên Viên Lưu Phong, nhỏ giọng nói “Thủ hạ của chàng đều ở đây, không cho phép chàng táy máy tay chân” Hiên Viên Lưu Phong thấy Phong Nhược Ngôn lộ ra bộ dáng thẹn thùng đáng yêu như vậy, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt kiều diễm, xinh đẹp vô cùng, dục vọng vừa mới đi xuống phút chốc lại trỗi lên, nếu không phải đang ở trong tình cảnh nguy hiểm này, hắn nhất định đem nàng đặt dưới thân rồi hảo hảo tra tấn tiểu yêu tinh này, hảo hảo yêu thương nàng một phen. Hắn thật sự đã yêu sâu đậm nàng mất rồi, nàng trong mắt hắn biến ảo không lường, khi thì lãnh diễm cuồng ngạo, khi thì thẹn thùng đáng yêu, khi thì mị hoặc xinh đẹp, nhưng mặc kệ như thế nào, đối với hắn mà nói đều mê mệt chết người, có được nàng – Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong đã dùng mấy trăm ngàn cái ngoái đầu kiếp trước để đổi lấy một kiếp này được gần nhau, trong mắt hắn làm gì còn có thể chứa được hình ảnh của ai nữa? “Đứa ngốc, bọn họ không dám nhìn, cho nên tiểu yêu tinh không cần thẹn thùng” Hiên Viên Lưu Phong cắn cắn lỗ tai nàng rồi thồi khí, đống thời ý bảo nàng phải nhìn hắn. “Không được như thế nữa” Phong Nhược Ngôn nhìn thấy người bên cạnh như mắt điếc tai ngơ, nhất thời tức giận, tai cũng đỏ ửng lên. “Bảo bối, chúng ta đã nhiều ngày không gặp, chẳng lẽ nàng không muốn đền bù cho ta sao?” Giọng nói Hiên Viên Lưu Phong tràn ngập từ tính, nhẹ nhàng mị hoặc nói khẽ bên tai nàng. “Chàng. . . . .Hiên Viên Lưu Phong, chàng cố tình gây sự phải không, thật hỗn đãn, chàng muốn tạo phản có phải hay không?” Phong Nhược Ngôn mở miệng nói nhưng hoàn toàn chẳng có sức ảnh hưởng nào cả, thậm chí nàng còn dùng tay đấm vào ngực hắn, thế nhưng lại giống như nữ nhân đang làm nũng trước mặt người yêu. “Lão bà, ta nào dám, không được tức giận, đánh ta nàng chỉ đau tay mà thôi, lão công sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng” Đối với vật nhỏ này, nàng tuy rằng cuồng ngạo, nhưng với hắn thì nàng chỉ như con mèo nhỏ, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, kỳ thật vật nhỏ này rất dễ mềm lòng, mỗi lần thế này chỉ thuận miệng nói, sau đó cũng cho qua mà thôi. Mà tình hình này, đã tạo ra một hình ảnh rất quỷ dị. Dọc đường, Phong Nhược Ngôn và Hiên Viên Lưu Phong ngọt ngào dào dạt, ta một tiếng chàng một tiếng, tựa hồ đã quên đi bên cạnh họ còn một đám người, thị vệ bên cạnh, mọi người đều có chung một sắc mặt nhăn nhó, nghẹn ngào, thế nhưng lại phải bắt buộc chính bản thân mình mắt không chớp, đầu nhìn thẳng, tựa như cương thi, cứng ngắt đi thẳng về phía trước. Thẳng đến khi sắp đến nơi, Truy Ảnh đi gần hai người nhất, nhìn không được mà cắt ngang màn trình diễn tình tứ này. “Khụ . . .khụ . . .Hai vị chủ tử, cái kia, bọn họ ở ngay phía trước. . . . “ Ai, chỉ có vài ngày, thế mà tình cảm của chủ tủ và Phong chủ tử đã tiến thêm một bước nữa, đã thân mật tới mức làm cho người ta cảm động cùng xấu hổ, nhìn xem nhìn xem, bên kia đánh nhau tới mức giương cung bạt kiếm, thế mà bên này hai người bọn họ vẫn chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của mình,để mặc cho thủ hạ của mình tự quyết định, ai… cái này, thật sự từ trước tới giờ, chỉ có hai vị chủ tử này, thật đùng là xứng đôi. Ai, thật sự là làm cho người ta không theo kịp. Truy Ảnh vừa nói xong, Phong Nhược Ngôn nhất thời xâu hổ một trận, nhẹ nhàng dùng cùi chỏ huých vào người Hiên Viên Lưu Phong một cái, khóe miệng Hiên Viên Lưu Phong câu lên, biết vật nhỏ này lại thẹn thùng, liền ôm lấy nàng, phi thân lên, chỉ một vài động tác đã bay đi cách mấy trượng, võ công cao thâm tới mức không hề tạo ra một cơn gió nào. Trực tiếp hướng về phía đánh nhau. Nhìn từ xa, liền nhìn thấy Yến Du Trần, Truy Nguyệt, còn có Cao Mạn Thanh đứng chung một chỗ, loại bỏ Cao Mạn Thanh ra khỏi tầm mắt, trong mắt Phong Nhược Ngôn chỉ thấy hình ảnh chật vật của Yến Du Trần và Truy Nguyệt, nhưng trên mặt lại không hiện lên sự sợ hãi, lo lắng trong lòng nàng cũng buông xuống. Rồi sau đó, ánh mắt tự nhiên hướng tới đội nhân mã đối diện. Hơn ba mươi người tạo thành một đội ngũ, toàn bộ đều là nữ tử, vô luận là người nào, dáng người đều xinh đẹp động lòng người, toàn thân kiều mị, tản ra hơi thở trí mạng. Nếu nữ nhan xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng là bình hoa, nhưng giáo đồ Di Hoa cung dĩ nhiên không chỉ là bình hoa, trên người các nàng phát ra những luồng sát khí đáng sợ, những người này, xem ra hiển nhiên là thường xuyên đi ra từ máu huyết. Điều này làm cho Phong Nhược NGôn không thể coi thường, nhìn những người này, hiển nhiên Mạc Liên cung chủ kia tất nhiên là rất phi phàm. Nhưng dù có thế, thì sao nào, nếu dám vọng tưởng tới nam nhân của nàng, nàng liền quyết sống mái cũng phải đấu một trận ra trò. Hiên Viên Lưu Phong mang theo Phong Nhược ngôn đi tới, mà âm thanh đánh nhau của song phương cũng truyền tới lỗ tai nàng. Phong Nhược Ngôn thấy Yến Du Trần hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mỹ nữ trước mặt. Lúc này, một nữ tử mặc y phục hồng nhạt đi ra từ đội nhân mã, nhìn Truy Nguyệt, cả vú lấp miệng em nói: “Hừ, Truy Nguyệt, nói thật cho ngươi biết, lần này cung chủ chúng ta tới Tây Lưu là tìm chủ tử các ngươi, chung quy sớm hay muộn cung chủ của chúng ta cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của các ngươi, làm Đông Thần Nhiếp chính vương phi, cho nên, ngươi tuyệt đối nói chuyện cẩn thận với ta, nếu không, đến lúc đó không biết ta sẽ nói gì với chủ tử nhà các ngươi nha!” Vẻ mặt Truy Nguyệt phẫn hận, khinh thường nói “Hừ, ta nói Mạc Liên cung chủ của các ngươi thật không biết xấu hổ, còn dám tơ tưởng tới vương gia của chúng ta, ta cũng nói thật cho các ngươi biết, vương gia của chúng ta là hoa đã có chủ, cung chủ cao cao tại thượng trong mắt các ngươi, so với Phong chủ tử, vương phi tương lai của chúng ta, ngay cả một ngón tay cũng không bằng!” Truy Nguyệt đi theo Phong Nhược Ngôn cũng học được một ít lời nói kinh điển, lúc này nói năng rất hùng hồn, mà Truy Nguyệt đối với Phong Nhược Ngôn là kiên quyết ủng hộ, nếu ai có ý đối nghịch với Phong Nhược Ngôn, nàng sẽ không lưu tình mà tha cho họ. Truy Nguyệt vừa nói xong, trên mặt phấn y nữ tử hiện lên một tia sát ý, tuy rằng trong miệng không hiểu câu “Hoa đã có chủ” của xú nha đầu Truy Nguyệt kia là gì, nhưng nghe nàng ta nói câu kế tiếp, cung chủ Mạc Liên mà bọn họ tôn sùng không bằng một ngón tay của người khác, nhất thời tức giận cực điểm. Phấn y nữ tử muốn nói cái gì, lúc này chung quanh bỗng có một trận gió nhẹ phất qua, trong chốc lát, một mùi thơm lan tỏa trong không khí, người chưa tới, nhưng âm thanh đã có. “Bản cung thật ra lại muốn nhìn một chút, rốt cục là người phương nào, ngay cả bản cung cũng không thể bằng một ngón tay của nàng?” Nghe được âm thanh này, phấn y nữ tử cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó cung kính mang theo cung nhân Di Hoa cung quỳ xuống nghênh đón chủ tử nhà mình. Yến Du Trần nghe được âm thanh tràn đầy mị hoặc, mày không khỏi nhíu lại. Mà Truy Nguyệt cũng có một cảm giác áp bức hướng tới phía mình, Truy Nguyệt cả kinh, rõ ràng biết lời nói của mình có thể đã chọc giận vị cung chủ Di Hoa cung tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết. Vì thế nàng liền huy động nội lực ngăn cản lại uy áp của Mạc Liên cung chủ, nhưng cũng chỉ một giây, Truy Nguyệt cảm thấy khí huyết quay cuồng, phốc xích một tiếng, phun một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo ngã xuống. Yến Du Trần cũng cảm thấy kinh ngạc với thủ đoạn của Mạc Liên cung chủ, Mạc Liên cung chủ này có thể thản nhiên cách không gâp áp lực cho người khác, đem một người võ công cao cường như Truy Nguyệt ép tới mức té ngã, người này biến thái tới cỡ nào, Yến Du Trần sinh ra một tia lo lắng cho Phong Nhược Ngôn, trong lúc suy nghĩ, tay cũng đưa ra đỡ lấy Truy Nguyệt. Mà lúc này, vị Mạc Liên cung chủ trong truyền thuyết cũng xuất hiện trong mắt mọi người. “Cung chủ vạn an” Một đám người Di Hoa cung cung kính làm lễ với Mạc Liên cung chủ. “Đứng lên” Âm thanh mị hoặc của Mạc Liên lại vang lên. Mà Yến Du trần cũng quay lại theo hướng âm thanh mà nhìn, không khỏi hít mọt ngụm khí lạnh. Xuất hiện trước mặt hắn là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, mặc một thâm y bào mào đỏ ánh kim, bao lấy thân hình, cả người toát ra khí tức yêu mị. Mà càng làm cho Yến Du Trần trợn mắt há hốc mồm là, một thân hồng sa của Mạc Liên cung chủ, thân hình như ẩn như hiện, bên trong chỉ có che nửa ngực, hai luồng mây trắng nhấp nhô lên xuống theo từng hơi thở, giống như tùy thời sẽ vung ra khỏi sự bó buộc. Yến Du Trần nhìn Mạc Liên, trong đầu lại không tự chủ mà hiện ra một thân ảnh khác, đồng dạng là màu đỏ, mặc trên người Mạc Liên thì xinh đẹp, đối với nam nhân giống như độc dược chí mạng, nhưng cũng mang theo một tia phong trần khó nén được. Mà người kia thì . . .. . Cũng đồng dạng xinh đẹp mê hoặc mọi người, xinh đẹp tới mức không thể so sánh được, nhưng, trên người nàng mang theo hơi thở cao quý, giống như thần tiên hạ phàm, làm cho người ta nhịn không được mà muốn tới gần, muốn cúng bái. Đang lúc Yến Du Trần suy nghĩ, Mạc Liên cung chủ kia liền nói: “Truy Nguyệt phải không, lời ngươi vừa nói kia quá đại nghịch bất đạo, ngươi cũng biết, nam nhân mà Mạc Liên ta coi trọng đều không thoát khỏi bàn tay ta, bao gồm cả vương gia nhà ngươi, cho nên, bản cung sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Đông Thần quốc Nhiếp chính vương phi, đương nhiên, nếu có người cản trở ta, như vậy chỉ có một kết cục, không phải chết, mà là sống không bằng chết, cả ngươi cũng không ngoại lệ” Phong Nhược Ngôn nghe xong câu nói kia của Mạc Liên cung chủ, lãnh khí trên người tản ra bốn phía “Khẩu khí thật lớn, ta thật sự rất muốn nhìn xem, ngươi đến tột cùng sẽ đoạt nam nhân từ trên tay Phong Nhược Ngôn ta như thế nào?”

Phong Nhược Ngôn tỉnh lại đã được một lúc, tóc đen như thác nước của Hiên Viên Lưu Phong hòa cùng tóc đen của nàng, mà Phong Nhược Ngôn lại im lặng nằm trong lòng Hiên Viên Lưu Phong, khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc. Nghĩ đến chuyện hắn vì nàng mà làm hết thảy, bỗng nhiên có chút cảm động, tuyến lệ của nàng hoạt động, Phong Nhược Ngôn ôm lấy cổ Hiên Viên Lưu Phong, cánh tay luồn qua suối tóc đen, đợi cho Hiên Viên Lưu Phong mở mắt, Phong Nhược Ngôn cũng đã ngắm tới mức mê say : “Lão công, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ tách ra nữa, được không?” Ôm mỹ nhân trong ngực, vốn là khó mà nhịn được, Hiên Viên Lưu Phong mở mắt nhìn thì lại nghe nàng thổ lộ những lời nói động lòng người như vậy, tự chủ của hắn như đàn đứt dây, ôm nàng hôn thật sâu, bàn tay rực lửa vội vàng gạt bỏ những lớp vải lụa mỏng manh của áo ngoài, gió bên ngoài thổi vào, làm Phong Nhược Ngôn hơi run rẩy. Cả người Phong Nhược Ngôn vô lực, mềm mại nằm trong lòng hắn, kẽ kêu hai tiếng chống cự, nhưng cả người đã bị Hiên Viên Lưu Phong đè lại, không thể động đậy được, có lẽ là cảm giác an tâm thỏa mãn khi tỉnh lại, cũng có lẽ là do mấy ngày chưa gần gũi, dục hỏa trong cơ thể bùng cháy, hận chỉ không thể đem đối phương hòa nhập vào thân thể mình. Đôi mắt xinh đẹp của Phong Nhược Ngôn có một tầng sương mù, Hiên Viên Lưu Phong thở dốc, nhiệt độ toàn thân như bốc cháy, hắn muốn thoát hết tất cả quần áo vướng bận trên người nàng, thế nhưng lúc này lại có một tiếng xấu hổ từ bên ngoài truyền vào. “Chủ…… Ách…… Chủ tử, cái kia…… tình huống!” Tên đã lên dây, chỉ chờ đợi mà phát ra, đột nhiên bị đánh gãy, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào, Phong Nhược Ngôn đầu tiên là sửng sốt, sao đó đầu óc thanh tỉnh, xấu hổ ho khan, trên mặt là một trận đỏ ửng. Chết tiệt, từ lúc nào mà nàng lại trở thành người hay xấu hổ thế này? Trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên một chút thất bại, nghĩ rằng nếu đó không phải thuộc hạ do mình huống luyện, chắc hắn sẽ giết ngay tức khắc. Phong Nhược Ngôn chậm rãi mặc quần áo vào, cả người đỏ ửng có chút mất tự nhiên : “Khụ khụ, cái kia, chúng tar a ngoài xem sao” “Ân!” Hiên Viên Lưu Phong đứng dậy, ôm cái eo nhỏ của nàng bước ra sơn động. Người mới lên tiếng là Truy Ảnh, trên mặt cũng hiện lên tầng mây đỏ, sắc mặt xấu hổ, cúi đầu nói: “Mới vừa rồi nhận được tin tức đã tìm được Truy Nguyệt, nhưng Lạc vương Yến Du Trần cùng Truy Nguyệt gặp phải một đội nhân mã, hai bên nổi lên xung đột, hiện tại đang giằng co nhau, thuộc hạ nhận được tin nên vội đến đây báo!” Nghe được tin tức này, Phong Nhược Ngôn cảm thấy vui vẻ “Truy Nguyệt bọn họ không có việc gì” Từ ngày rơi xuống vực cũng đã qua ba ngày, mà hôm qua sau khi nàng ngủ, bởi vì nghĩ đến việc Quân Vân Doanh và Minh Nhân thái hậu hai ngày nay sắp hành động, cho nên Quân Dật Hiên đã trở về trước, ở một nơi bí mật chuẩn bị hết thảy, chỉ cần chờ hai người bọn họ đấu nhau tới lưỡng bại câu thương, hắn liền một lưới bắt hết. Cho nên, hiện tại Phong Nhược Ngôn lo lắng cho Truy Nguyệt cùng Yến Du Trần. “Thuộc hạ còn biết, Cao Mạn Thanh kia đã điên rồi, Truy Nguyệt cùng Lạc Vương diện hạ bình an vô sự, Phong chủ tử yên tâm” Truy Anh giải thích với Phong Nhược Ngôn. “Điên rồi?” Nghe được tin tức của Cao Mạn Thanh, trong lòng Phong Nhược Ngôn một mảnh phức tạp, không nói nên lời, một nữ tử xinh đẹp thông minh như thế mà lại biến thành bộ dáng như vậy, thật đáng tiếc. Thế nhưng Phong Nhược Ngôn nghĩ đến lúc bị nàng ta ám toán, ánh mắt phức tạp liền tan mất, nay nàng ta điên cũng tốt, nếu như nàng ta bình an vô sự, với tính cách của nàng, sao có thể dễ dàng buông tha? Nàng ta điên rồi cũng bớt việc. “Nhược nhi bảo bối không cần lo lắng, chúng ta đi qua xem sao?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn hơi thất thần, biết được suy nghĩ của nàng, liền ôm lấy nàng đi ra ngoài. “Ân” Phong Nhược Ngôn thấp giọng trả lời. Rồi sau đó, như nghĩ tới cái gì, Phong Nhược Ngôn quay sang nói với Truy Ảnh “Đối phương là người nào?” Nàng biết võ công của Truy Nguyệt cùng Yến Du Trần không kém, nếu không phải đối phương có nhân số đông hoặc võ công cao hơn bọn họ, tin chắc hai người cũng không dây dưa đến bây giờ. “Cái này. . . .” Nghe được câu hỏi của Phong Nhược Ngôn, khóe miệng Truy Anh co rút, có chút xấu hổ nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía chủ tử nhà mình, tựa hồ lo lắng, không dám đem tin tức nói ra. Phong Nhược Ngôn nhìn bộ dáng chần chờ của Truy Ảnh, nàng nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, nhíu mày lại. “Đối phương là loại người nào, ngươi không nghe Phong chủ tử hỏi sao?” Hiên Viên Lưu Phong bị Phong Nhược Ngôn nhìn có chút tức giận, âm thanh lạnh lùng nói, trong lòng kiên định muốn cho Truy Ảnh tống vào rừng huấn luyện, thủ hạ của hắn khi nào do do dự dự, ấp a ấp úng như thế, thật sự là một bộ dáng thảm hại. Truy Ảnh biết chủ ý của chủ tử nhà mình, trong lòng nhất thời kêu oan, thật oan nha, hắn còn không phải là lo lắng, sợ Phong chủ tử suy nghĩ nhiều sao, phải biết rằng chuyện này có quan hệ rất sâu xa nha. “Chủ tử, là người của Di Hoa cung” Nghe được lời nói của Truy Anh, Hiên Viên Lưu Phong cau mày, có chút khó coi. “Di Hoa cung?” Phong Nhược Ngôn nhìn Hiên Viên Lưu Phong nhăn mặt, trong lòng ‘ầm’ một tiếng, xem ra Di Hoa cung này dĩ nhiên có liên qua tới Hiên Viên Lưu Phong. “Di Hoa cung, Hi Hòa cung và Huyết Sát cung giống nhau, đều tồn tại độc lập bên ngoài tứ quốc, luôn bí ẩn trong mắt người ngoài, cho đến khi cung chủ Mạc Liên lên nhậm chức mới xuất hiện ra bên ngoài, bởi vì Huyết Sát cung cũng xuất hiện cùng lúc mà gây loạn, làm cho Di Hoa cung lung lay, sau đó có rất nhiều dây dưa, không thể nói hết một lần được” Hiên Viên Lưu Phong chủ động giải thích với Phong Nhược Ngôn. “Nha, như vậy xem ra, Mạc Liên cung chủ cũng là một nữ tử khá quyết đoán” Phong Nhược Ngôn tán thưởng nói. Nữ nhân mang theo thủ hạ của mình gây náo loạn như thế, quả thật khó gặp, thế nhưng…… Phong Nhược Ngôn nhíu mày, mở miệng hỏi “Thế Di Hoa cung có quan hệ gì với chàng đâu????” Hiên Viên Lưu Phong nghe Phong Nhược Ngôn nói cũng gật đầu đồng ý. Nhưng vì câu hỏi sau của nàng mà làn cho Hiên Viên Lưu Phong nhất thời ‘khụ’ một tiếng. “Khụ khụ, Nhược nhi bảo bối, ta và Mạc Liên kia không quan hệ gì cả” Hiên Viên Lưu Phong mở miệng nói. “Không quan hệ sao? Ta đây đợi gặp nàng rồi hỏi, ta tin tưởng nàng ta rất vui vẻ giải đáp cho ta” Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn hiện lên sự không tin. Hiên Viên Lưu Phong bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, ôm nàng vào trong lòng, bình tĩnh nói “Nếu thật sự có quan hệ như trong lời nói, chỉ có thể nói, trước đó ta từng được nàng ấy cứu một mạng, hết” “Nha?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày, chậm rãi đợi Hiên Viên Lưu Phong nói tiếp. “Chuyện chính là như vậy. . . .” Hiên Viên Lưu Phong đơn giản giải thích một chút, sau đó liền lẳng lặng chờ đợi phản ứng của nàng. Phong Nhược Ngôn nghe xong, nhịn không được cười ra tiếng : “Ha ha, Hiên viên vương gia, chậc chậc, thật là không nhìn ra ha, nguyên lai chàng cũng có thời điểm chật vật như thế?” Hiên Viên Lưu Phong nghe nàng nói xong, sắc mặt biến đổi, hắn nguyên bản còn muốn nghe vật nhỏ này an ủi chính mình một phen, dù sao hắn biết nàng cũng rất hay bao che khuyết điểm, ai ngờ. . . . xem ra chính mình không nên quá mức cung chìu nàng. “Thật sự là không có lương tâm, lão công nàng bị mị dược tra tấn tới mức chết đi sống lại cũng muốn dâng hiến lần đầu tiên của mình cho tiểu yêu tinh là nàng, hiện tại không được khen, a, còn bị nàng trêu chọc, ta thật ủy khuất, ân” Phong Nhược Ngô nghe xong lời hắn nói, trên mặt một trận run rẩy, khi đó, hắn còn không biết nàng còn đang ở cái thế giới hiện đại kia mà đấu tranh sinh tồn. “Uy, lời này chàng nói không đúng nha, khi đó chàng còn chưa quen biết ta cơ mà” Nhìn Phong Nhược Ngôn nói như thế, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong suy sụp, sau đó thay đổi sách lược, cúi đầu xuống, cắn cắn lỗ tai, nơi mẫn cảm của nàng, hừ nhẹ nói “Nhược nhi bảo bối, sao lại nói thế, thân thể của ta cả đời chỉ dành cho mỗi mình nàng, nàng nhất định phải dùng lời nói đả kích ta sao? Ân?” Hơi thở ấm áp phả vào tai Phong Nhược Ngôn, nàng bị một trận tê dại, cả người không được tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy Hiên Viên Lưu Phong ra,thế nhưng lại không có tí dịch chuyển nào, sau đó nàng buông ta ra, thỏa hiệp nói “Ta cũng chưa nói cái gì không đúng, hơn nữa, ta vừa mới nghĩ làm thế nào giúp chàng báo thù” Rồi sau đó nàng như nhớ tới cái gì, nói tiếp “Kia, Mạc Liên cung chủ kia có xinh đẹp không?” Gió núi thổi lạnh thấu xương, thế nhưng nghe được câu hỏi này của nàng, Hiên Viên Lưu Phong cảm thấy rất thỏa mãn, dưới ánh mặt trời, Phong Nhược Ngôn càng trở nên xinh đẹp, lửa nóng trong lòng lại dâng lên, mà Truy Ảnh bên cạnh thấy hai người thân mật liếc mắt đưa tình, trong lòng thầm than vì chủ tử nhà mình, mặc dù thế gian có biết bao nhiêu người xinh đẹp, thế nhưng trong lòng của chủ nhân, trong mắt của chủ nhân chỉ nhìn thấy một mình Phong chủ tử mà thôi. Quả nhiên . . . “Thì sao, dù nàng ta có lợi hại, có xinh đẹp thì cũng không bằng một nửa phong thái của Nhược nhi bảo bối” Hiên Viên Lưu Phong kiêu ngạo nói, ôm nàng chặt hơn, hận không thể khắc nàng lên người để lúc nào cũng bên cạnh mình, sợ nàng bị tổn thương, cho nên không muốn ai nhìn thấy dung mạo và tài năng của nàng, những thứ ấy chỉ để dành riêng cho một mình hắn mà thôi. Phong Nhược Ngôn nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong không để ý tới người bên cạnh, vẫn làm những hành động thân mật như thế, mặt nàng đỏ bừng, đẩy đẩy Hiên Viên Lưu Phong, nhỏ giọng nói “Thủ hạ của chàng đều ở đây, không cho phép chàng táy máy tay chân” Hiên Viên Lưu Phong thấy Phong Nhược Ngôn lộ ra bộ dáng thẹn thùng đáng yêu như vậy, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt kiều diễm, xinh đẹp vô cùng, dục vọng vừa mới đi xuống phút chốc lại trỗi lên, nếu không phải đang ở trong tình cảnh nguy hiểm này, hắn nhất định đem nàng đặt dưới thân rồi hảo hảo tra tấn tiểu yêu tinh này, hảo hảo yêu thương nàng một phen. Hắn thật sự đã yêu sâu đậm nàng mất rồi, nàng trong mắt hắn biến ảo không lường, khi thì lãnh diễm cuồng ngạo, khi thì thẹn thùng đáng yêu, khi thì mị hoặc xinh đẹp, nhưng mặc kệ như thế nào, đối với hắn mà nói đều mê mệt chết người, có được nàng – Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong đã dùng mấy trăm ngàn cái ngoái đầu kiếp trước để đổi lấy một kiếp này được gần nhau, trong mắt hắn làm gì còn có thể chứa được hình ảnh của ai nữa? “Đứa ngốc, bọn họ không dám nhìn, cho nên tiểu yêu tinh không cần thẹn thùng” Hiên Viên Lưu Phong cắn cắn lỗ tai nàng rồi thồi khí, đống thời ý bảo nàng phải nhìn hắn. “Không được như thế nữa” Phong Nhược Ngôn nhìn thấy người bên cạnh như mắt điếc tai ngơ, nhất thời tức giận, tai cũng đỏ ửng lên. “Bảo bối, chúng ta đã nhiều ngày không gặp, chẳng lẽ nàng không muốn đền bù cho ta sao?” Giọng nói Hiên Viên Lưu Phong tràn ngập từ tính, nhẹ nhàng mị hoặc nói khẽ bên tai nàng. “Chàng. . . . .Hiên Viên Lưu Phong, chàng cố tình gây sự phải không, thật hỗn đãn, chàng muốn tạo phản có phải hay không?” Phong Nhược Ngôn mở miệng nói nhưng hoàn toàn chẳng có sức ảnh hưởng nào cả, thậm chí nàng còn dùng tay đấm vào ngực hắn, thế nhưng lại giống như nữ nhân đang làm nũng trước mặt người yêu. “Lão bà, ta nào dám, không được tức giận, đánh ta nàng chỉ đau tay mà thôi, lão công sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng” Đối với vật nhỏ này, nàng tuy rằng cuồng ngạo, nhưng với hắn thì nàng chỉ như con mèo nhỏ, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, kỳ thật vật nhỏ này rất dễ mềm lòng, mỗi lần thế này chỉ thuận miệng nói, sau đó cũng cho qua mà thôi. Mà tình hình này, đã tạo ra một hình ảnh rất quỷ dị. Dọc đường, Phong Nhược Ngôn và Hiên Viên Lưu Phong ngọt ngào dào dạt, ta một tiếng chàng một tiếng, tựa hồ đã quên đi bên cạnh họ còn một đám người, thị vệ bên cạnh, mọi người đều có chung một sắc mặt nhăn nhó, nghẹn ngào, thế nhưng lại phải bắt buộc chính bản thân mình mắt không chớp, đầu nhìn thẳng, tựa như cương thi, cứng ngắt đi thẳng về phía trước. Thẳng đến khi sắp đến nơi, Truy Ảnh đi gần hai người nhất, nhìn không được mà cắt ngang màn trình diễn tình tứ này. “Khụ . . .khụ . . .Hai vị chủ tử, cái kia, bọn họ ở ngay phía trước. . . . “ Ai, chỉ có vài ngày, thế mà tình cảm của chủ tủ và Phong chủ tử đã tiến thêm một bước nữa, đã thân mật tới mức làm cho người ta cảm động cùng xấu hổ, nhìn xem nhìn xem, bên kia đánh nhau tới mức giương cung bạt kiếm, thế mà bên này hai người bọn họ vẫn chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của mình,để mặc cho thủ hạ của mình tự quyết định, ai… cái này, thật sự từ trước tới giờ, chỉ có hai vị chủ tử này, thật đùng là xứng đôi. Ai, thật sự là làm cho người ta không theo kịp. Truy Ảnh vừa nói xong, Phong Nhược Ngôn nhất thời xâu hổ một trận, nhẹ nhàng dùng cùi chỏ huých vào người Hiên Viên Lưu Phong một cái, khóe miệng Hiên Viên Lưu Phong câu lên, biết vật nhỏ này lại thẹn thùng, liền ôm lấy nàng, phi thân lên, chỉ một vài động tác đã bay đi cách mấy trượng, võ công cao thâm tới mức không hề tạo ra một cơn gió nào. Trực tiếp hướng về phía đánh nhau. Nhìn từ xa, liền nhìn thấy Yến Du Trần, Truy Nguyệt, còn có Cao Mạn Thanh đứng chung một chỗ, loại bỏ Cao Mạn Thanh ra khỏi tầm mắt, trong mắt Phong Nhược Ngôn chỉ thấy hình ảnh chật vật của Yến Du Trần và Truy Nguyệt, nhưng trên mặt lại không hiện lên sự sợ hãi, lo lắng trong lòng nàng cũng buông xuống. Rồi sau đó, ánh mắt tự nhiên hướng tới đội nhân mã đối diện. Hơn ba mươi người tạo thành một đội ngũ, toàn bộ đều là nữ tử, vô luận là người nào, dáng người đều xinh đẹp động lòng người, toàn thân kiều mị, tản ra hơi thở trí mạng. Nếu nữ nhan xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng là bình hoa, nhưng giáo đồ Di Hoa cung dĩ nhiên không chỉ là bình hoa, trên người các nàng phát ra những luồng sát khí đáng sợ, những người này, xem ra hiển nhiên là thường xuyên đi ra từ máu huyết. Điều này làm cho Phong Nhược NGôn không thể coi thường, nhìn những người này, hiển nhiên Mạc Liên cung chủ kia tất nhiên là rất phi phàm. Nhưng dù có thế, thì sao nào, nếu dám vọng tưởng tới nam nhân của nàng, nàng liền quyết sống mái cũng phải đấu một trận ra trò. Hiên Viên Lưu Phong mang theo Phong Nhược ngôn đi tới, mà âm thanh đánh nhau của song phương cũng truyền tới lỗ tai nàng. Phong Nhược Ngôn thấy Yến Du Trần hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mỹ nữ trước mặt. Lúc này, một nữ tử mặc y phục hồng nhạt đi ra từ đội nhân mã, nhìn Truy Nguyệt, cả vú lấp miệng em nói: “Hừ, Truy Nguyệt, nói thật cho ngươi biết, lần này cung chủ chúng ta tới Tây Lưu là tìm chủ tử các ngươi, chung quy sớm hay muộn cung chủ của chúng ta cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của các ngươi, làm Đông Thần Nhiếp chính vương phi, cho nên, ngươi tuyệt đối nói chuyện cẩn thận với ta, nếu không, đến lúc đó không biết ta sẽ nói gì với chủ tử nhà các ngươi nha!” Vẻ mặt Truy Nguyệt phẫn hận, khinh thường nói “Hừ, ta nói Mạc Liên cung chủ của các ngươi thật không biết xấu hổ, còn dám tơ tưởng tới vương gia của chúng ta, ta cũng nói thật cho các ngươi biết, vương gia của chúng ta là hoa đã có chủ, cung chủ cao cao tại thượng trong mắt các ngươi, so với Phong chủ tử, vương phi tương lai của chúng ta, ngay cả một ngón tay cũng không bằng!” Truy Nguyệt đi theo Phong Nhược Ngôn cũng học được một ít lời nói kinh điển, lúc này nói năng rất hùng hồn, mà Truy Nguyệt đối với Phong Nhược Ngôn là kiên quyết ủng hộ, nếu ai có ý đối nghịch với Phong Nhược Ngôn, nàng sẽ không lưu tình mà tha cho họ. Truy Nguyệt vừa nói xong, trên mặt phấn y nữ tử hiện lên một tia sát ý, tuy rằng trong miệng không hiểu câu “Hoa đã có chủ” của xú nha đầu Truy Nguyệt kia là gì, nhưng nghe nàng ta nói câu kế tiếp, cung chủ Mạc Liên mà bọn họ tôn sùng không bằng một ngón tay của người khác, nhất thời tức giận cực điểm. Phấn y nữ tử muốn nói cái gì, lúc này chung quanh bỗng có một trận gió nhẹ phất qua, trong chốc lát, một mùi thơm lan tỏa trong không khí, người chưa tới, nhưng âm thanh đã có. “Bản cung thật ra lại muốn nhìn một chút, rốt cục là người phương nào, ngay cả bản cung cũng không thể bằng một ngón tay của nàng?” Nghe được âm thanh này, phấn y nữ tử cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó cung kính mang theo cung nhân Di Hoa cung quỳ xuống nghênh đón chủ tử nhà mình. Yến Du Trần nghe được âm thanh tràn đầy mị hoặc, mày không khỏi nhíu lại. Mà Truy Nguyệt cũng có một cảm giác áp bức hướng tới phía mình, Truy Nguyệt cả kinh, rõ ràng biết lời nói của mình có thể đã chọc giận vị cung chủ Di Hoa cung tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết. Vì thế nàng liền huy động nội lực ngăn cản lại uy áp của Mạc Liên cung chủ, nhưng cũng chỉ một giây, Truy Nguyệt cảm thấy khí huyết quay cuồng, phốc xích một tiếng, phun một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo ngã xuống. Yến Du Trần cũng cảm thấy kinh ngạc với thủ đoạn của Mạc Liên cung chủ, Mạc Liên cung chủ này có thể thản nhiên cách không gâp áp lực cho người khác, đem một người võ công cao cường như Truy Nguyệt ép tới mức té ngã, người này biến thái tới cỡ nào, Yến Du Trần sinh ra một tia lo lắng cho Phong Nhược Ngôn, trong lúc suy nghĩ, tay cũng đưa ra đỡ lấy Truy Nguyệt. Mà lúc này, vị Mạc Liên cung chủ trong truyền thuyết cũng xuất hiện trong mắt mọi người. “Cung chủ vạn an” Một đám người Di Hoa cung cung kính làm lễ với Mạc Liên cung chủ. “Đứng lên” Âm thanh mị hoặc của Mạc Liên lại vang lên. Mà Yến Du trần cũng quay lại theo hướng âm thanh mà nhìn, không khỏi hít mọt ngụm khí lạnh. Xuất hiện trước mặt hắn là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, mặc một thâm y bào mào đỏ ánh kim, bao lấy thân hình, cả người toát ra khí tức yêu mị. Mà càng làm cho Yến Du Trần trợn mắt há hốc mồm là, một thân hồng sa của Mạc Liên cung chủ, thân hình như ẩn như hiện, bên trong chỉ có che nửa ngực, hai luồng mây trắng nhấp nhô lên xuống theo từng hơi thở, giống như tùy thời sẽ vung ra khỏi sự bó buộc. Yến Du Trần nhìn Mạc Liên, trong đầu lại không tự chủ mà hiện ra một thân ảnh khác, đồng dạng là màu đỏ, mặc trên người Mạc Liên thì xinh đẹp, đối với nam nhân giống như độc dược chí mạng, nhưng cũng mang theo một tia phong trần khó nén được. Mà người kia thì . . .. . Cũng đồng dạng xinh đẹp mê hoặc mọi người, xinh đẹp tới mức không thể so sánh được, nhưng, trên người nàng mang theo hơi thở cao quý, giống như thần tiên hạ phàm, làm cho người ta nhịn không được mà muốn tới gần, muốn cúng bái. Đang lúc Yến Du Trần suy nghĩ, Mạc Liên cung chủ kia liền nói: “Truy Nguyệt phải không, lời ngươi vừa nói kia quá đại nghịch bất đạo, ngươi cũng biết, nam nhân mà Mạc Liên ta coi trọng đều không thoát khỏi bàn tay ta, bao gồm cả vương gia nhà ngươi, cho nên, bản cung sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Đông Thần quốc Nhiếp chính vương phi, đương nhiên, nếu có người cản trở ta, như vậy chỉ có một kết cục, không phải chết, mà là sống không bằng chết, cả ngươi cũng không ngoại lệ” Phong Nhược Ngôn nghe xong câu nói kia của Mạc Liên cung chủ, lãnh khí trên người tản ra bốn phía “Khẩu khí thật lớn, ta thật sự rất muốn nhìn xem, ngươi đến tột cùng sẽ đoạt nam nhân từ trên tay Phong Nhược Ngôn ta như thế nào?”

Truyện convert hay : Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Truyện Y Sủng Cuồng Phi

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện