Toptruyenhay.edu.vn

Y Sủng Cuồng Phi

Q.2 - Chương 44: Bị Ám Toán Trúng Tên

Hiên Viên Lưu Phong thẳng lưngkhoanh tay đứng đó, cứ như một pho tượng thần mà người dân bình thường vẫn cúng bái, một thân liễm quang tỏa ra hơi thở lạnh lẽo! Làm cho Hiên Viên Diệc Li đứng bên cạnh nhịn không được đánh cái rùng mình! Mà lúc này, rèm ngoài cửa quân trướng đột nhiên bị gió làm lay động, sau đó một bóng đen quỷ dị thình lình hiện ra, đánh vỡ sự im lặng lạnh lẽo bên trong, Hiên Viên Lưu Phong cảnh giác đánh ra một chưởng, lạnh giọng quát:“Ai?” “Chủ quân! Thuộc hạ Huyết Sát cung Huyết Minh có sự tình trọng yếu bẩm báo!” Bóng đen kia giống như không định giấu diếm mình đã đến, vội vàng lắc mình tránh thoát chưởng phong của Hiên Viên Lưu Phong, sau đó lập tức khụy một chân quỳ lạy , lời nói ra khỏi miệng mang theo ẩn ẩn tình cảm lo lắng. “Vương gia! Hắn xác thực là Huyết Minh, lần trước ở bên người Phong chủ tử có từng thấy qua tứ đại hộ pháp Huyết Sát cung,Huyết Minh này cũng ở trong đó.” Nghe thấy động tĩnh bên trong, Liệt Dương cũng đi theo tiến vào, nhìn thấy Huyết Minh quỳ trên mặt đất thần sắc lo lắng, sắc mặt Liệt Dương cũng trở lên âm trầm. Từ sau đêm đó, hắn cùng giáo đồ hiện tại của Huyết Sát cung đều hành động theo tôn chỉ của Phong chủ tử , mà trước khi Phong chủ tử phái Huyết Sát cung chủ Mục Thính Phong đến Đông Thần quốc xử lý sự tình, đồng thời cũng mượn cơ hội này rửa sạch phản đồ Huyết Sát cung, chỉ để lại tứ đại hộ vệ Huyết Sát cung ở lại bên người Phong chủ tử , mà Huyết Minh đáng ra phải ở bên người Phong chủ tử , nhưng hiện tại lại xuất hiện ở đây, chỉ sợ thật sự gặp phải việc khó giải quyết . Sau khi Phong Nhược Ngôn chính thức chấp chưởng Huyết Sát cung, trong lòng các vị giáo đồ Huyết Sát cung đều tự có tính toán, vốn khi nghe cung chủ chính mình nghe lệnh lại chỉ là một nữ tử, trong lòng đã có chút không phục, rồi sau đó khi Mục Thính Phong biết được ý tưởng của Phong Nhược Ngôn, trong lòng chỉ còn lại có xúc động! Huyết Sát cung trước nay vẫn bị coi là tà ma ngoại đạo, bị thiên hạ không dung, trong khi đó giáo đồ huyết sát bọn họ từ khi sinh ra lại chỉ biết là giết người, nhưng trong mỗi con người bọn họ đều mong muốn có thể trở về làm những con người bình thường trong sạch, bọn họ cũng đã chán ghét cái cuộc sống mà hàng ngày chỉ biết chém chém giết giết đó, nhưng mà…… Còn Phong Nhược Ngôn, nếu cũng cho phép bọn họ có một tương lai tươi sáng, bọn họ tin tưởng, không bao lâu sau, bọn họ hàng ngày đều sẽ sống cuộc sống bình thường, sẽ không phải suốt ngày trốn tránh chui lủi như những con chuột, đều sẽ lấy vợ, sinh con, có lẽ còn được người khác tôn kính …… Mà quan hệ của Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong, mặc kệ là ở Hi Hòa cung hay ở Huyết Sát cung, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Hiên Viên Lưu Phong chính là Thiên Thần đại lục trung thần bình thường tồn tại, cho nên khi Huyết Minh kêu hai chữ chủ quân cũng không cảm thấy không tự nhiên. “Sao lại thế này, chủ tử ngươi……” Hiên Viên Lưu Phong hiển nhiên cũng nghĩ tới cái gì, giờ phút này vội vàng hắn cũng không có đặc biệt chú ý tới xưng hô của Huyết Minh, nâng hắn dậy liền vội vàng hỏi. Làm Huyết Sát cung có sát thần danh xưng hộ vệ, trên khuôn mặt than đen dâng lên biểu tình vội vàng, rất nhanh đem điều quan trọng bẩm báo Hiên Viên Lưu Phong:“Hôm nay chủ thượng vốn là muốn đối phó đám người Quân Lạc Nhi, nhưng sau đó lại bị người ám toám, có mười tám người đốt cháy toàn bộ ngọn núi, chủ thượng cũng bị vậy khốn ở bên trong, mà Huyết U cũng bị cắt đứt liên hệ với chủ thượng, điều tra một lượt, nghĩ đến là quỷ kế của đám người Thụy vương, bọn họ hiển nhiên muốn đối phó chủ thượng, Hiên đế cùng với Lạc vương Yến Du Trần, muốn một viên đá trúng ba con chim, nay chủ thượng tin tức không rõ, thuộc hạ e rằng bên trong sơn cốc lành ít dữ nhiều!” “Cái gì?” trên mặt Liệt Dương toát ra mồ hôi lạnh, kinh hô ra tiếng, hắn khó có thể tưởng tượng nếu Phong chủ tử xảy ra chuyện gì , kia chủ tử…… Còn Hiên Viên Diệc Li cũng không biết có chuyện gì, càng không biết chủ thượng trong miệng Huyết Minh cùng hoàng thúc nhà mình có quan hệ gì, chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị cỗ khí lạnh ở đâu xâm nhập vào người! Lúc này một cỗ hơi thở khẩn trương vô hình lưu chuyển trong không khí, ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên trở nên vô cùng thâm trầm, hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt giống như một thanh kiếm sắc bén nhắm vào người khác, cả người tỏa ra hơi thở âm u như Tu La đến từ địa ngục. Ống tay áo màu tím hung hăng phất lên, Hiên Viên Lưu Phong sắc giọng nói: “Diệc Li Liệt Dương, không tiếc bất cứ giá nào, phải đem binh lính kết tập lại của Quân Vân Doanh Yến Tần Ngạo giải quyết sach sẽ, lệnh cho kinh thành đem sứ giả Bắc Triệt quốc tống vào thiên lao, đồng thời đem tin tức thả ra đi, rằng Đông Thần quốc đang trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, càng nhanh càng tốt!” “Hoàng thúc, như vậy không ổn, phe bảo thủ trong triều đình vốn không chủ trương chuẩn bị chiến tranh, người làm như vậy, không phải chính là cho bọn họ mượn cơ hội này để lấy mình làm đề tài nói chuyện sao, về sau thúc làm sao còn nắm được thế cục!” Hiên Viên Diệc Li thất thanh kinh hô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong đưa qua , thân mình nhất thời run lên, những lời chưa nói xong mắc ở yết hầu, không thể không nuốt xuống. “Không ổn, có gì không ổn? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, cho dù phải đấu lại cả thiên hạ, Hiên Viên Lưu Phong cũng khiến cho bọn chúng phải trả cái giá thật đắt!” Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, lửa giận kinh người ở trong mắt Hiên Viên Lưu Phong nhanh chóng lan tràn, nháy mắt liền thành thâm trầm hắc ám đại hải. Nếu giờ phút này có kẻ vô ý chạm vào, kết quả duy nhất chỉ có đường chết! “Các ngươi nghe rõ cho ta , nếu có người giám kháng lệnh không theo, giết!” trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên thần sắc điên cuồng, nói xong giống như trận gió bay vù ra ngoài quân trướng! Chỉ để lại trong quân trướng một trận gió lạnh lẽo không ngừng xoay quanh trong không khí , cùng với hai người Hiên Viên Diệc Li và Liệt Dương đang mắt to trừng mắt nhỏ! “Liệt thị vệ, làm sao hoàng thúc ta lại không khống chế được như vậy, chủ thượng trong miệng hắc y nhân kia là ai ?” trong lòng Hiên Viên Diệc Li tràn đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ! Đến tột cùng là người phương nào, thế nhưng có thể làm cho một Chiến thần anh dũng của Thiên Thần đại lục không khống chế được như vậy! “Không lâu nữa ngài sẽ biết, nếu người nọ thật sự gặp chuyện không may, kết quả tuyệt đối ngài và ta khó có thể đoán được !” Liệt Dương thở dài một tiếng, liền ra lều trại, chuẩn bị điều động binh mã! Lúc này trong núi, hai phương hừng hực lửa cháy điên cuồng gào thét sắp đan thành một mảnh, nhưng trong sơn cốc lại đặc biệt quỷ dị, khói lửa thổi bay cơ hồ thiêu đốt đến trước mấy người Phong Nhược Ngôn, Cao Mạn Thanh sắp bị sự sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cho không còn khí lực, xụi lơ ở một chỗ, mà mấy người Phong Nhược Ngôn cũng cả kinh người ra mồ hôi lạnh, rồi sau đó mồ hôi bị lửa nóng thiêu đốt hết, nếu giờ phút này có người nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị kinh hãi, bởi vì ngay sau đó, có lẽ ngay sau đó, năm sinh mệnh của bọn họ liền có khả năng vùi mình trong biển lửa! Chung quanh sẽ trở lại bình thường, chỉ tại lưu lại thế gian này một phiến tro tàn! Ngay lúc cơn sóng nhiệt kia sẽ hung hăng nuốt chửng bọn họ, thì hai ngọn lửa giao nhau, tạo nên một luồng khí kinh người, đột nhiên, trong lúc đó, ngọn lửa chợt dừng lại, nguyên bản nó sắp cắn nuốt bọn họ, nhưng bỗng nhiên có sự biến đổi to lớn,ngọn lửa nhanh chóng chuyển sang một hướng khác, trong lúc nhất thời, hơi thở tử vong dần tan biến. Quân Dật Hiên cùng Yến Du Trần đều kinh dị khẽ liếc mắt một cái, sau đó tràn đầy vui mừng , rung động cùng hy vọng đong đầy trong mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, đồng thời, trong ánh mắt cũng mang theo nhiều khó hiểu và nghi hoặc. Mà Truy Nguyệt cũng nhìn Phong Nhược Ngôn, trên gương mặt đỏ bừng vẫn tràn đầy sùng bái! Vẫn ngồi trên mặt đất, giờ phút này Cao Mạn Thanh còn chưa phục hồi tinh thần sau biến chuyển đột ngột vừa rồi,vẫn không dám tin mà ngây ngốc ngồi đó Yến Du Trần đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây là trời cao thương hại bọn họ, cũng sẽ không cho rằng tất cả là do kỳ tích! Bọn họ trong lòng biết rõ ràng, đám lửa kia đột nhiên chuyển đổi phương hướng, chỉ sợ chính là mục đính ban đầu nàng kêu bọn họ đốt lửa, ngay từ đầu nàng đã biết sẽ tạo ra cảnh tượng như vậy ,cho nên, nàng mới có thể lộ ra nụ cười tự tin như thế! “Ngôn Ngôn, nàng quả thực không phải người!” Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình, lắp bắp nửa ngày, rốt cục nói ra một câu! Nhưng là hắn vừa nói xong, cũng đồng thời bị Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt xem thường:“Uy, ngươi nói vậy là ý gì đây? Ngươi mới không phải người nha, Phong chủ tử nhà chúng ta chính là người thiên hạ vô song, hừ!” Truy Nguyệt hướng Yến Du Trần tức giận nói! Yến Du Trần lại không có tức giận, có chút co quắp sửa miệng tự giễu nói:“Ta vốn cũng muốn nói như vậy, ai, đều do ta vừa rồi choáng váng!” “Phốc xích!” Yến Du Trần lời nói lộn xộn, khiến Truy Nguyệt không khỏi cười lên tiếng, cũng không để ý lời nói rối rắm của Yến Du Trần ! Còn Phong Nhược Ngôn vẫn như trước hồng quang chiếu rọi, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra tươi cười đắc ý:“Chẳng qua chỉ là một trận lửa, nếu bọn chúng thực sự thành công, có lẽ kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa ta chưa chắc gặp được ngươi !” Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn đi về phía trước hai bước, lại mở miệng nói:“Ta nói rồi, tin ta, suốt đời!” Ánh mắt Quân Dật Hiên nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn lại lóe sáng, vừa mới trải qua sinh tử như sống lại lần nữa này, nhìn vào đôi mắt sáng trong cùng khóe môi khẽ gợi lên của Phong Nhược Ngôn , dáng người tuyệt thế tao nhã đứng đó , hắn cảm giác tâm chính mình không thể tự khống chế mà chìm càng sâu vào trong đó, thật sâu , không thể ức chế ! Ngọn lửa lớn đã không còn sức thiêu đốt lá cây, nơi chúng đi qua nhanh chóng chỉ còn lại tro tàn, cho đến khi xung quanh được bao phủ bóng đen vô tận. Mà lo âu, tuyệt vọng, không yên tâm của mấy người Phong Nhược Ngôn cuối cùng cũng theo ba đợt sóng nhiệt thối lui mà tiêu tán! Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn khu rừng vốn đầy cây cối xanh tươi giờ phút này lại chỉ còn một mảnh đen thui, bừng tỉnh như cách cả thế hệ,trải qua một cuộc chiến sinh tử, còn lại, chỉ là sinh tồn cùng vui sướng! Mà lúc này, một trận gió lạnh thổi vào trong cốc làm Phong Nhược Ngôn bừng tỉnh, bấy giờ mới từ cảm giác vui sướng khi đại nạn không chết mà thoát ra, bỗng nhiên cảnh giác. “Đừng đắc ý quá sớm, bên ngoài còn chưa biết có bao nhiêu sát thủ được bọn Quân Vân Doanh an bài, ba mặt không phải sơn động tuyệt bích mà chính là vách núi đen vạn trượng, chúng ta chỉ có năm người, không thể dễ dàng như vậy thoát ra ngoài.” Phong Nhược Ngôn nói xong liền nhìn hướng đường ra, ý bảo mấy người phía sau hiểu được, phía trước là lối ra duy nhất, hy vọng người của Quân Vân Doanh vì trận đại hỏa này, nghĩ rằng bọn họ chỉ có đường chết mà thả lỏng cảnh giác, tốt nhất là đều lui đi, do đó làm cho bọn họ mấy người có thể đục nước béo cò tránh được một kiếp này, nếu không,ví như Quân Vân Doanh hắn cược một lần duy nhất để được ăn cả ngã về không thì…, mấy người bọn họ thật khó có thể thoát ra! Quân Dật Hiên sau khi nghe xong Phong Nhược Ngôn nói, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, đồng thời trong đó dâng lên một tia dãy dụa,lại nháy mắt bị kiên định cùng tình thế bắt buộc mà che dấu! Đi theo Phong Nhược Ngôn hướng về cửa động mà đi! Đi đến lối ra, mấy người Phong Nhược Ngôn đem thân mình ẩn vào hai bên cửa, rồi sau đó nhìn ra bên ngoài, nhưng cảnh tường trước mắt lại làm cho Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mày! Chỉ thấy một số lớn binh lính ngã lộn xộn trên đất, đồng thời, gió núi đem một trận mùi máu tươi nồng nặc từ nơi đó hướng về mấy người Phong Nhược Ngôn, trong lòng Phong Nhược Ngôn nghi hoặc, những người này hiển nhiên người của Quân Vân Doanh , nhưng tại sao lại thế này, chẳng lẽ còn có kẻ thứ ba xâm nhập, chẳng lẽ bọn chúng bị một đạo binh mã khác tập kích? “Phong chủ tử, đây là có chuyện gì, có thể hay không là cạm bẫy của bọn chúng !” Truy Nguyệt nhỏ giọng hỏi! Trong bóng đêm, hàng loạt thi thể huyết nhục mơ hồ ngã ở đó, ánh trăng chiếu rọi xuống, trông đến thật vô cùng quỷ dị! Phong Nhược Ngôn bình tĩnh suy tư mọi chuyện, rồi sau đó nói:“Tóm lại chúng ta vẫn nên cẩn thận chút!” Mà khi Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, nơi sơn khẩu đột nhiên nhảy ra mấy trăm Hắc y nhân, tất cả đều cầm cung tên hướng vào mấy người Phong Nhược Ngôn! Hàng loạt những con mắt lạnh lẽo đều tràn dầy sát ý, Cao Mạn Thanh giờ phút này đã kinh hoảng nép vào bên người Quân Dật Hiên, ba người Quân Dật Hiên Yến Du Trần Truy Nguyệt cũng khẩn trương trừng mắt nhìn đám người mới tới ,không khí giương cung bạt kiếm, lần này ra tay chỉ sợ cũng là dùng hết toàn lực lấy mạng tướng bác (???)! Mà lúc này, một người bọn họ chưa từng nghĩ đến thế nhưng lại xuất hiện! Minh Nhân thái hậu một thân hoa phục màu vàng, tư thái ung dung quý phái đẹp đẽ, ở ánh đuốc bốn phía chiếu rọi, nhìn không chút nào giống một vị thái hậu đã năm mươi tuổi, càng giống như một phụ nhân xinh đẹp hơn, toàn thân cao thấp xinh đẹp hoặc nhân, cùng lúc nhìn thấy Minh Nhân thái hậu xuất hiện, thân mình Quân Dật Hiên khẽ run lên, khóe miệng xuất hiện một tia cười khổ, trong mắt là thần sắc ảm đạm, thống khổ và thất vọng không thể che dấu! “Mẫu hậu……” tuy so với suy đoán của chính mình cũng không cách biệt là bao, nhưng trong ngực Quân Dật Hiên vẫn không tránh được thẫn thờ đau khổ, đây là thân nhân mấy chục năm không rời khỏi hắn, là mẫu hậu hắn! Hắn không nhớ rõ là từ khi nào, hắn cùng mẫu hậu. tình cảm thân nhân dần trở nên xa cách , cái loại cảm giác này, làm hắn nói không nên lời, nhưng cũng làm cho bản năng trong hắn bài xích, mặc dù hắn biết người đối với hắn rất tốt, là thật tâm đối tốt với hắn, nhưng. . . Cho nên, sau khi phát hiện tình cảm hai người có rạn nứt, sau khi biết người khó lòng từ bỏ dục vọng, hắn chỉ có thể bài xích, chỉ có thể tỏ thái độ lãnh đạm, hờ hững, tình cảm giữa hai người hình thành một bức tường cao , đồng thời hắn cũng khó lòng tưởng tượng, nếu một thời điểm nào đó bức tường kia sụp đổ, hai mẫu tử họ làm thế nào đối mặt! Minh Nhân thái hậu đứng ở giữa đám binh lính, thần sắc nghiêm khắc đồng thời mang theo thất vọng nói:“Hiên nhi, con không nên đánh đồng cùng bọn họ, lại đây đi, con có biết, mẫu hậu không muốn đứng đối lập với con, ta…… Không nghĩ……” Quân Dật Hiên cười khổ:“Mẫu hậu, người không nghĩ, nhưng người vẫn đi tới bước này, không phải sao, người không nghĩ cùng nhi thần đối lập, nhưng là người không nghĩ tới sao, nhi thần là Tây Lưu Hiên đế, người mau nhìn phía sau người, những người đó đều là người không nghĩ tới sao?” Hắn vẫn luôn biết mẫu hậu của hắn có dã tâm lớn, cũng có thế lực thần bí, nhớ rõ mới trước đây, mỗi khi nhìn đến sát ý lạnh lẽo cùng tham lam trong đôi măt xinh đẹp của người, tâm hắn, luôn dâng lên từng trận co rút đau đớn! Trên mặt Minh Nhân thái hậu có chút thay đổi, tựa hồ nhớ tới không khí vui vẻ nào đó, rồi sau đó nhìn thấy bên người Quân Dật Hiên là Phong Nhược Ngôn, sắc mặt nhất thời lại lần nữa thay đổi:“Con không thể nói ta như vậy, con căn bản không rõ thống khổ bất đắc dĩ cùng thân bất do kỷ của ta (không thể tự mình làm chủ), huống chi, mặc dù ta làm như vậy đều vì con! Con mau lại đây, Phong Nhược Ngôn phá hư chuyện tốt của ta, lại đem ngươi mê hoặc, cho nên, nhất định phải chết! Ta sẽ không bỏ qua nàng!” Quân Dật Hiên lạnh nhạt mà chống đỡ: “Vậy thì thế nào? Người mỗi lần đều đường hoàng như vậy, mỗi lần đều tìm cho được một lý do thích hợp cho sự tham lam ích kỷ của người, mẫu hậu, ta cho tới bây giờ cũng không sợ chết , cũng chưa bao giờ làm việc vong ân phụ nghĩa , Nhược Ngôn nàng đã cứu ta, người nơi này đều vừa cùng ta đồng sinh cộng tử, ta sẽ không bỏ lại bọn họ! Nếu mẫu hậu muốn động thủ, liền tính cả ta đi, như vậy càng giúp người đi lên được vị trí cao, cũng là vì đạt thành mục đích của người mà dọn sạch đường, mẫu hậu, để tránh bị người thiên hạ gán tội danh giết con, hôm nay người nên cùng ta đoạn tuyệt quan hệ đi thôi!” “Ngươi……” Minh Nhân thái hậu nghe xong những lời Quân Dật Hiên nói, trên mặt thống khổ vạn phần, thân mình nhịn không được một chút lảo đảo, cũng may có nữ nhân hắc y bên cạnh đỡ lấy! “Hoàng thượng, nương nương cả đời đều là vì ngài, sao ngài có thể nói những lời đả thương người khác như vậy!” Nói chuyện là Thúy Vân ma ma, nói xong liền đem ánh mắt chuyển qua trên người Phong Nhược Ngôn, trên mặt một mảnh ác độc âm ngoan: “Hoàng thượng, ta xem ngài đã bị yêu nữ Phong Nhược Ngôn kia mê hoặc , nàng phải chết!” “Phía sau nghe lệnh, chuẩn bị bắn tên!” Thúy Vân ma ma không đợi nghe lệnh Minh Nhân thái hậu, hành động hôm nay nhất định phải thành công, cho dù phải hy sinh hoàng thượng, bà ta cũng phải buộc thái hậu phải quyết định, bởi vì nàng còn nhớ Quân Dật Hiên cũng tham dự đến hành động hủy diệt tiểu công chúa của bà ta, nghĩ vậy, liền hướng phía sau, ra lệnh một tiếng! Đồng thời ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, bà ta hôm nay phải đem Phong Nhược Ngôn biến thành tổ ong mật! “Vâng!” “Nghe lệnh! Lâm trận! Chuẩn bị!” Phó tướng lĩnh mệnh sau, liền đối với trăm người cao giọng phân phó nói, Không khí đột nhiên khẩn trương, gió thổi lay động ngọn cây, sát khí nổi lên xung quanh! Liền ngay cả thanh âm thở dốc, cũng là áp lực thân trầm. “Hoàng thượng, đây là cơ hội cuối cùng, không nên trách nương độc ác!” Đem tất cả xem vào trong mắt, Phong Nhược Ngôn đại khái cũng có chút hiểu biết tình cảm rối rắm giữa Quân Dật Hiên cùng Minh Nhân thái hậu , trách không được từ lần đầu tiên chính mình đã cảm thấy không khí quanh Quân Dật Hiên cùng này Minh Nhân thái hậu thật là quái dị, không nghĩ tới, kết quả dĩ nhiên là như vậy, mắt thấy không khí khẩn trương, Phong Nhược Ngôn vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn xung quanh, phía trước bị mấy trăm mấy nghìn người bao vây gắt gao, hơn nữa so với thị vệ dĩ nhiên khó xử lý nhiều, hơn nữa bọn họ có chuẩn bị mà đến, chính là muốn giết chính mình , như vậy, mạo hiểm xông lên chỉ có chết, bên trái lại là vách núi đen! Phong Nhược Ngôn hơi hơi thở dài, xem ra chỉ có thể lại một lần nữa được ăn cả ngã về không rồi ! Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn đụng đến Tê phượng tiêu bên hông chưa từng dùng đến, trong lòng hơi hơi vừa động, không biết Tê Phượng tiêu liệu có đủ chống đỡ cho mấy người bọn họ đi đến gần vách núi không? Mà lúc này,thanh âm quyết tuyệt của Quân Dật Hiên lại một lần nữa vang lên:“Mẫu hậu, đây là lần cuối cùng ta gọi người là mẫu hậu, ngài về sau liền quên ta đi, ta cùng Nhược Ngôn, đồng sinh cộng tử!” “Đươcj, khá lắm, đồng sinh cộng tử, ngươi thật sự là bị yêu nữ kia mê hoặc thật rồi !” Thúy Vân lạnh lẽo khen ngợi, rồi nhìn đến Minh Nhân thái hậu sớm đã ngây ngốc đứng đó! “Nương nương, ngài quên lời thề của ngài sao, động thủ đi!” Minh Nhân thái hậu không nói gì, chính là bình tĩnh , thống khổ , giãy dụa nhìn Quân Dật Hiên! Mà Phong Nhược Ngôn thừa dịp hướng phía sau, nhỏ giọng nói với mấy người :“Chờ thời điểm tiếng tiêu của ta vang lên, các ngươi theo ta đi đến vách núi, nếu không muốn chết ở đây, đó chính là còn đường sống duy nhất của chúng ta!” Mấy người đều biết tình thế hiện tại, biết rõ ý tứ của Phong Nhược Ngôn, cũng biết đây là đường sống duy nhất, đều khẽ gật đầu, liền ngay cả Cao Mạn Thanh cũng không có nói nhiều! Nhìn thấy bọn họ gật đầu, Phong Nhược Ngôn thổi vang Tê Phượng tiêu, nhất thời một hồi âm thanh quỷ dị quanh quẩn bên tai, đám hắc y nhân bên người Minh Nhân thái hậu dường như đều không chịu được thứ âm nhạc khiến người ta hít thở không thông này , nhất tề đều ném cung tiễn, ngã nhào xuống đất ôm mặt thống khổ! Trong khi đó mấy người Phong Nhược Ngôn thừa dịp này, hướng thẳng về phía vách núi đen mà đi! Biến cố xảy ra quá nhanh, Minh Nhân thái hậu cùng Thúy Vân ma ma trong nháy mắt ngây người, đợi đến khi phản ứng lại, đam người Phong Nhược Ngôn đã đi được rất xa! “Đáng chết, các ngươi không được nghe âm nhạc của yêu nữ kia, giết không cần hỏi, bắn tên!” Thúy Vân ma ma hướng thuộc hạ phía sau lạnh giọng phân phó! Một loạt mũi tên như thủy triều đánh úp về phía mấy người Phong Nhược Ngôn, người vừa mới thổi lên Tê phượng tiêu là kẻ đối địch, thân mình Phong Nhược Ngôn có chút thoát ly,nàng nhớ rõ Hiên Viên Lưu Phong từng nói qua, thổi Tê Phượng tiêu này phải đồng thời đem chân khí dung nhập vào mơi có thể tạo nên hiêu quả kinh thiên động địa, nhưng Phong Nhược Ngôn lại hoàn toàn không có nội lực, nghĩ đến biến thân mình mềm nhũn, giờ phút này Phong Nhược Ngôn hoàn toàn hối hận không để cao nhân Hiên Viên Lưu Phong giao cho mình cái nội công bí kiếp nào! Mấy người chạy tới sát vách núi đen , một bên né tránh mũi tên không ngừng bắn tới, một bên ngừng cước bộ, Yến Du Trần nhìn đoạn nhai( vực) dưới chân , hỏi:“Ngôn Ngôn, chúng ta thật sự phải nhảy xuống đi sao!” “Còn có biện pháp khác sao?” Phong Nhược Ngôn sắc mặt bình tĩnh nói! Rồi sau đó lại chỉ bào ánh sáng mơ hồ dưới kia:“Bên dưới vực này hẳn là hồ nước, chúng ta nhảy xuống chắc sẽ không có việc gì” “Nhưng mà, ta không có biết bơi!” Cao Mạn Thanh có chút sợ hãi lùi bước về phía sau ! Nhưng không để bọn họ kịp hởi nhiều, người của Minh Nhân thái hậu nhân cũng đã đuổi tới nơi, vô số mũi tên lạnh lẽo hướng về phía họ chờ bắn ra! Phong Nhược Ngôn đảo qua phía sau Hắc y nhân đàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta cùng nắm tay, không được tách ra, nếu không muốn chết, chờ nghe mệnh lệnh của ta!” Mấy người Quân Dật Hiên Yến Du Trần liếc nhau, rồi sau đó tầm mắt của Quân Dật Hiên dừng ở trên người Phong Nhược Ngôn :“Nhược Ngôn, có thể nở cùng một chỗ với ngươi, cho dù một khắc, ta cũng sẽ không hối hận!” Nói xong liền chủ động giữ chặt tay Phong Nhược Ngôn, ánh mắt xa xưa nhìn về vách núi đen dưới chân! Mà Cao Mạn Thanh vốn không yên tâm sợ hãi, cũng bởi vì những lời này của Quân Dật Hiên bình phục lại, nhìn Phong Nhược Ngôn cùng Quân Dật Hiên cầm tây nhau, trong mắt hiện lên điên cuồng cùng ngoan độc! Nàng chủ động đến bên kia Phong Nhược Ngôn, giữ chặt tay Phong Nhược Ngôn! Mấy người gắt gao cầm chặt tay nhau nhìn mây mù lượn lờ bên vánh núi đen, không có một tia do dự chuẩn bị nhảy xuống! Thúy Vân ma ma ý thức được động tác của đám người Phong Nhược Ngôn, con ngươi trầm xuống, liền lệnh phía sau bắn tên! Cao Mạn Thanh nhìn lén tên bắn phía sau, trên môi hiên lên nụ cười tàm khốc, rồi sau đem tay mình kéo lại, hung hăng đẩy Phong Nhược Ngôn, làm cho thân mình Phong Nhược Ngôn nhắm ngay phía mũi tên đang không ngừng bay tới! Biến cố này phát sinh quá nhanh, mấy người Yến Du Trần Truy Nguyệt không kịp ngăn cản, liền theo quán tính, hướng về vách núi đen để bay nhanh trụy đi! Một nữ nhân điên cuồng dùng lực là không thể coi thường , hơn nữa thân mình Phong Nhược Ngôn vốn là thoát lực, bị Cao Mạn Thanh đẩy như vậy, Phong Nhược Ngôn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đam xuyên qua bả vai mình, trong tai là tiếng cười điên cuồng của Cao Mạn Thanh , cùng với tiếng la lo lắng của Yến Du Trần, Truy Nguyệt , tách khỏi đội ngũ, cả người hướng về phía dưới ngã xuống! Gió thổi lợi hại như vậy, đập vào mặt đau rát , áp lực làm cho người ta hít thở không thông, mũi tên cắm trên bả vai, sâu tới mức Phong Nhược Ngôn máu trên người mình chảy ra đều bị gió lạnh thổi bay, đều rơi trên mặt mình! Không biết bản thân rơi xuống bao lâu, cho đến khi vết thương trên người dường như chết lặng, cho đến khi chính mình mất đi tri giác, Phong Nhược Ngôn cảm giác được chính mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, đem toàn bộ khí lạnh trên người nàng xua tan! “Lão công, là chàng sao?” Phong Nhược Ngôn vô ý thức nỉ non ra tiếng! Thân thể ôm phía sau Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên cứng lại, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Là ta!” Trong tiềm thức Phong Nhược Ngôn cảm thấy thanh âm này có chút không đúng, nhưng không kịp tìm tòi nghiên cứu, cũng không mở nổi mắt nữa, rồi sau đó rốt cục ngất đi, hoàn toàn mất đi ý thức!

Hiên Viên Lưu Phong thẳng lưngkhoanh tay đứng đó, cứ như một pho tượng thần mà người dân bình thường vẫn cúng bái, một thân liễm quang tỏa ra hơi thở lạnh lẽo! Làm cho Hiên Viên Diệc Li đứng bên cạnh nhịn không được đánh cái rùng mình! Mà lúc này, rèm ngoài cửa quân trướng đột nhiên bị gió làm lay động, sau đó một bóng đen quỷ dị thình lình hiện ra, đánh vỡ sự im lặng lạnh lẽo bên trong, Hiên Viên Lưu Phong cảnh giác đánh ra một chưởng, lạnh giọng quát:“Ai?” “Chủ quân! Thuộc hạ Huyết Sát cung Huyết Minh có sự tình trọng yếu bẩm báo!” Bóng đen kia giống như không định giấu diếm mình đã đến, vội vàng lắc mình tránh thoát chưởng phong của Hiên Viên Lưu Phong, sau đó lập tức khụy một chân quỳ lạy , lời nói ra khỏi miệng mang theo ẩn ẩn tình cảm lo lắng. “Vương gia! Hắn xác thực là Huyết Minh, lần trước ở bên người Phong chủ tử có từng thấy qua tứ đại hộ pháp Huyết Sát cung,Huyết Minh này cũng ở trong đó.” Nghe thấy động tĩnh bên trong, Liệt Dương cũng đi theo tiến vào, nhìn thấy Huyết Minh quỳ trên mặt đất thần sắc lo lắng, sắc mặt Liệt Dương cũng trở lên âm trầm. Từ sau đêm đó, hắn cùng giáo đồ hiện tại của Huyết Sát cung đều hành động theo tôn chỉ của Phong chủ tử , mà trước khi Phong chủ tử phái Huyết Sát cung chủ Mục Thính Phong đến Đông Thần quốc xử lý sự tình, đồng thời cũng mượn cơ hội này rửa sạch phản đồ Huyết Sát cung, chỉ để lại tứ đại hộ vệ Huyết Sát cung ở lại bên người Phong chủ tử , mà Huyết Minh đáng ra phải ở bên người Phong chủ tử , nhưng hiện tại lại xuất hiện ở đây, chỉ sợ thật sự gặp phải việc khó giải quyết . Sau khi Phong Nhược Ngôn chính thức chấp chưởng Huyết Sát cung, trong lòng các vị giáo đồ Huyết Sát cung đều tự có tính toán, vốn khi nghe cung chủ chính mình nghe lệnh lại chỉ là một nữ tử, trong lòng đã có chút không phục, rồi sau đó khi Mục Thính Phong biết được ý tưởng của Phong Nhược Ngôn, trong lòng chỉ còn lại có xúc động! Huyết Sát cung trước nay vẫn bị coi là tà ma ngoại đạo, bị thiên hạ không dung, trong khi đó giáo đồ huyết sát bọn họ từ khi sinh ra lại chỉ biết là giết người, nhưng trong mỗi con người bọn họ đều mong muốn có thể trở về làm những con người bình thường trong sạch, bọn họ cũng đã chán ghét cái cuộc sống mà hàng ngày chỉ biết chém chém giết giết đó, nhưng mà…… Còn Phong Nhược Ngôn, nếu cũng cho phép bọn họ có một tương lai tươi sáng, bọn họ tin tưởng, không bao lâu sau, bọn họ hàng ngày đều sẽ sống cuộc sống bình thường, sẽ không phải suốt ngày trốn tránh chui lủi như những con chuột, đều sẽ lấy vợ, sinh con, có lẽ còn được người khác tôn kính …… Mà quan hệ của Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong, mặc kệ là ở Hi Hòa cung hay ở Huyết Sát cung, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Hiên Viên Lưu Phong chính là Thiên Thần đại lục trung thần bình thường tồn tại, cho nên khi Huyết Minh kêu hai chữ chủ quân cũng không cảm thấy không tự nhiên. “Sao lại thế này, chủ tử ngươi……” Hiên Viên Lưu Phong hiển nhiên cũng nghĩ tới cái gì, giờ phút này vội vàng hắn cũng không có đặc biệt chú ý tới xưng hô của Huyết Minh, nâng hắn dậy liền vội vàng hỏi. Làm Huyết Sát cung có sát thần danh xưng hộ vệ, trên khuôn mặt than đen dâng lên biểu tình vội vàng, rất nhanh đem điều quan trọng bẩm báo Hiên Viên Lưu Phong:“Hôm nay chủ thượng vốn là muốn đối phó đám người Quân Lạc Nhi, nhưng sau đó lại bị người ám toám, có mười tám người đốt cháy toàn bộ ngọn núi, chủ thượng cũng bị vậy khốn ở bên trong, mà Huyết U cũng bị cắt đứt liên hệ với chủ thượng, điều tra một lượt, nghĩ đến là quỷ kế của đám người Thụy vương, bọn họ hiển nhiên muốn đối phó chủ thượng, Hiên đế cùng với Lạc vương Yến Du Trần, muốn một viên đá trúng ba con chim, nay chủ thượng tin tức không rõ, thuộc hạ e rằng bên trong sơn cốc lành ít dữ nhiều!” “Cái gì?” trên mặt Liệt Dương toát ra mồ hôi lạnh, kinh hô ra tiếng, hắn khó có thể tưởng tượng nếu Phong chủ tử xảy ra chuyện gì , kia chủ tử…… Còn Hiên Viên Diệc Li cũng không biết có chuyện gì, càng không biết chủ thượng trong miệng Huyết Minh cùng hoàng thúc nhà mình có quan hệ gì, chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị cỗ khí lạnh ở đâu xâm nhập vào người! Lúc này một cỗ hơi thở khẩn trương vô hình lưu chuyển trong không khí, ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên trở nên vô cùng thâm trầm, hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt giống như một thanh kiếm sắc bén nhắm vào người khác, cả người tỏa ra hơi thở âm u như Tu La đến từ địa ngục. Ống tay áo màu tím hung hăng phất lên, Hiên Viên Lưu Phong sắc giọng nói: “Diệc Li Liệt Dương, không tiếc bất cứ giá nào, phải đem binh lính kết tập lại của Quân Vân Doanh Yến Tần Ngạo giải quyết sach sẽ, lệnh cho kinh thành đem sứ giả Bắc Triệt quốc tống vào thiên lao, đồng thời đem tin tức thả ra đi, rằng Đông Thần quốc đang trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, càng nhanh càng tốt!” “Hoàng thúc, như vậy không ổn, phe bảo thủ trong triều đình vốn không chủ trương chuẩn bị chiến tranh, người làm như vậy, không phải chính là cho bọn họ mượn cơ hội này để lấy mình làm đề tài nói chuyện sao, về sau thúc làm sao còn nắm được thế cục!” Hiên Viên Diệc Li thất thanh kinh hô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong đưa qua , thân mình nhất thời run lên, những lời chưa nói xong mắc ở yết hầu, không thể không nuốt xuống. “Không ổn, có gì không ổn? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, cho dù phải đấu lại cả thiên hạ, Hiên Viên Lưu Phong cũng khiến cho bọn chúng phải trả cái giá thật đắt!” Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, lửa giận kinh người ở trong mắt Hiên Viên Lưu Phong nhanh chóng lan tràn, nháy mắt liền thành thâm trầm hắc ám đại hải. Nếu giờ phút này có kẻ vô ý chạm vào, kết quả duy nhất chỉ có đường chết! “Các ngươi nghe rõ cho ta , nếu có người giám kháng lệnh không theo, giết!” trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên thần sắc điên cuồng, nói xong giống như trận gió bay vù ra ngoài quân trướng! Chỉ để lại trong quân trướng một trận gió lạnh lẽo không ngừng xoay quanh trong không khí , cùng với hai người Hiên Viên Diệc Li và Liệt Dương đang mắt to trừng mắt nhỏ! “Liệt thị vệ, làm sao hoàng thúc ta lại không khống chế được như vậy, chủ thượng trong miệng hắc y nhân kia là ai ?” trong lòng Hiên Viên Diệc Li tràn đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ! Đến tột cùng là người phương nào, thế nhưng có thể làm cho một Chiến thần anh dũng của Thiên Thần đại lục không khống chế được như vậy! “Không lâu nữa ngài sẽ biết, nếu người nọ thật sự gặp chuyện không may, kết quả tuyệt đối ngài và ta khó có thể đoán được !” Liệt Dương thở dài một tiếng, liền ra lều trại, chuẩn bị điều động binh mã! Lúc này trong núi, hai phương hừng hực lửa cháy điên cuồng gào thét sắp đan thành một mảnh, nhưng trong sơn cốc lại đặc biệt quỷ dị, khói lửa thổi bay cơ hồ thiêu đốt đến trước mấy người Phong Nhược Ngôn, Cao Mạn Thanh sắp bị sự sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cho không còn khí lực, xụi lơ ở một chỗ, mà mấy người Phong Nhược Ngôn cũng cả kinh người ra mồ hôi lạnh, rồi sau đó mồ hôi bị lửa nóng thiêu đốt hết, nếu giờ phút này có người nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị kinh hãi, bởi vì ngay sau đó, có lẽ ngay sau đó, năm sinh mệnh của bọn họ liền có khả năng vùi mình trong biển lửa! Chung quanh sẽ trở lại bình thường, chỉ tại lưu lại thế gian này một phiến tro tàn! Ngay lúc cơn sóng nhiệt kia sẽ hung hăng nuốt chửng bọn họ, thì hai ngọn lửa giao nhau, tạo nên một luồng khí kinh người, đột nhiên, trong lúc đó, ngọn lửa chợt dừng lại, nguyên bản nó sắp cắn nuốt bọn họ, nhưng bỗng nhiên có sự biến đổi to lớn,ngọn lửa nhanh chóng chuyển sang một hướng khác, trong lúc nhất thời, hơi thở tử vong dần tan biến. Quân Dật Hiên cùng Yến Du Trần đều kinh dị khẽ liếc mắt một cái, sau đó tràn đầy vui mừng , rung động cùng hy vọng đong đầy trong mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, đồng thời, trong ánh mắt cũng mang theo nhiều khó hiểu và nghi hoặc. Mà Truy Nguyệt cũng nhìn Phong Nhược Ngôn, trên gương mặt đỏ bừng vẫn tràn đầy sùng bái! Vẫn ngồi trên mặt đất, giờ phút này Cao Mạn Thanh còn chưa phục hồi tinh thần sau biến chuyển đột ngột vừa rồi,vẫn không dám tin mà ngây ngốc ngồi đó Yến Du Trần đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây là trời cao thương hại bọn họ, cũng sẽ không cho rằng tất cả là do kỳ tích! Bọn họ trong lòng biết rõ ràng, đám lửa kia đột nhiên chuyển đổi phương hướng, chỉ sợ chính là mục đính ban đầu nàng kêu bọn họ đốt lửa, ngay từ đầu nàng đã biết sẽ tạo ra cảnh tượng như vậy ,cho nên, nàng mới có thể lộ ra nụ cười tự tin như thế! “Ngôn Ngôn, nàng quả thực không phải người!” Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình, lắp bắp nửa ngày, rốt cục nói ra một câu! Nhưng là hắn vừa nói xong, cũng đồng thời bị Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt xem thường:“Uy, ngươi nói vậy là ý gì đây? Ngươi mới không phải người nha, Phong chủ tử nhà chúng ta chính là người thiên hạ vô song, hừ!” Truy Nguyệt hướng Yến Du Trần tức giận nói! Yến Du Trần lại không có tức giận, có chút co quắp sửa miệng tự giễu nói:“Ta vốn cũng muốn nói như vậy, ai, đều do ta vừa rồi choáng váng!” “Phốc xích!” Yến Du Trần lời nói lộn xộn, khiến Truy Nguyệt không khỏi cười lên tiếng, cũng không để ý lời nói rối rắm của Yến Du Trần ! Còn Phong Nhược Ngôn vẫn như trước hồng quang chiếu rọi, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra tươi cười đắc ý:“Chẳng qua chỉ là một trận lửa, nếu bọn chúng thực sự thành công, có lẽ kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa ta chưa chắc gặp được ngươi !” Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn đi về phía trước hai bước, lại mở miệng nói:“Ta nói rồi, tin ta, suốt đời!” Ánh mắt Quân Dật Hiên nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn lại lóe sáng, vừa mới trải qua sinh tử như sống lại lần nữa này, nhìn vào đôi mắt sáng trong cùng khóe môi khẽ gợi lên của Phong Nhược Ngôn , dáng người tuyệt thế tao nhã đứng đó , hắn cảm giác tâm chính mình không thể tự khống chế mà chìm càng sâu vào trong đó, thật sâu , không thể ức chế ! Ngọn lửa lớn đã không còn sức thiêu đốt lá cây, nơi chúng đi qua nhanh chóng chỉ còn lại tro tàn, cho đến khi xung quanh được bao phủ bóng đen vô tận. Mà lo âu, tuyệt vọng, không yên tâm của mấy người Phong Nhược Ngôn cuối cùng cũng theo ba đợt sóng nhiệt thối lui mà tiêu tán! Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn khu rừng vốn đầy cây cối xanh tươi giờ phút này lại chỉ còn một mảnh đen thui, bừng tỉnh như cách cả thế hệ,trải qua một cuộc chiến sinh tử, còn lại, chỉ là sinh tồn cùng vui sướng! Mà lúc này, một trận gió lạnh thổi vào trong cốc làm Phong Nhược Ngôn bừng tỉnh, bấy giờ mới từ cảm giác vui sướng khi đại nạn không chết mà thoát ra, bỗng nhiên cảnh giác. “Đừng đắc ý quá sớm, bên ngoài còn chưa biết có bao nhiêu sát thủ được bọn Quân Vân Doanh an bài, ba mặt không phải sơn động tuyệt bích mà chính là vách núi đen vạn trượng, chúng ta chỉ có năm người, không thể dễ dàng như vậy thoát ra ngoài.” Phong Nhược Ngôn nói xong liền nhìn hướng đường ra, ý bảo mấy người phía sau hiểu được, phía trước là lối ra duy nhất, hy vọng người của Quân Vân Doanh vì trận đại hỏa này, nghĩ rằng bọn họ chỉ có đường chết mà thả lỏng cảnh giác, tốt nhất là đều lui đi, do đó làm cho bọn họ mấy người có thể đục nước béo cò tránh được một kiếp này, nếu không,ví như Quân Vân Doanh hắn cược một lần duy nhất để được ăn cả ngã về không thì…, mấy người bọn họ thật khó có thể thoát ra! Quân Dật Hiên sau khi nghe xong Phong Nhược Ngôn nói, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, đồng thời trong đó dâng lên một tia dãy dụa,lại nháy mắt bị kiên định cùng tình thế bắt buộc mà che dấu! Đi theo Phong Nhược Ngôn hướng về cửa động mà đi! Đi đến lối ra, mấy người Phong Nhược Ngôn đem thân mình ẩn vào hai bên cửa, rồi sau đó nhìn ra bên ngoài, nhưng cảnh tường trước mắt lại làm cho Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mày! Chỉ thấy một số lớn binh lính ngã lộn xộn trên đất, đồng thời, gió núi đem một trận mùi máu tươi nồng nặc từ nơi đó hướng về mấy người Phong Nhược Ngôn, trong lòng Phong Nhược Ngôn nghi hoặc, những người này hiển nhiên người của Quân Vân Doanh , nhưng tại sao lại thế này, chẳng lẽ còn có kẻ thứ ba xâm nhập, chẳng lẽ bọn chúng bị một đạo binh mã khác tập kích? “Phong chủ tử, đây là có chuyện gì, có thể hay không là cạm bẫy của bọn chúng !” Truy Nguyệt nhỏ giọng hỏi! Trong bóng đêm, hàng loạt thi thể huyết nhục mơ hồ ngã ở đó, ánh trăng chiếu rọi xuống, trông đến thật vô cùng quỷ dị! Phong Nhược Ngôn bình tĩnh suy tư mọi chuyện, rồi sau đó nói:“Tóm lại chúng ta vẫn nên cẩn thận chút!” Mà khi Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, nơi sơn khẩu đột nhiên nhảy ra mấy trăm Hắc y nhân, tất cả đều cầm cung tên hướng vào mấy người Phong Nhược Ngôn! Hàng loạt những con mắt lạnh lẽo đều tràn dầy sát ý, Cao Mạn Thanh giờ phút này đã kinh hoảng nép vào bên người Quân Dật Hiên, ba người Quân Dật Hiên Yến Du Trần Truy Nguyệt cũng khẩn trương trừng mắt nhìn đám người mới tới ,không khí giương cung bạt kiếm, lần này ra tay chỉ sợ cũng là dùng hết toàn lực lấy mạng tướng bác (???)! Mà lúc này, một người bọn họ chưa từng nghĩ đến thế nhưng lại xuất hiện! Minh Nhân thái hậu một thân hoa phục màu vàng, tư thái ung dung quý phái đẹp đẽ, ở ánh đuốc bốn phía chiếu rọi, nhìn không chút nào giống một vị thái hậu đã năm mươi tuổi, càng giống như một phụ nhân xinh đẹp hơn, toàn thân cao thấp xinh đẹp hoặc nhân, cùng lúc nhìn thấy Minh Nhân thái hậu xuất hiện, thân mình Quân Dật Hiên khẽ run lên, khóe miệng xuất hiện một tia cười khổ, trong mắt là thần sắc ảm đạm, thống khổ và thất vọng không thể che dấu! “Mẫu hậu……” tuy so với suy đoán của chính mình cũng không cách biệt là bao, nhưng trong ngực Quân Dật Hiên vẫn không tránh được thẫn thờ đau khổ, đây là thân nhân mấy chục năm không rời khỏi hắn, là mẫu hậu hắn! Hắn không nhớ rõ là từ khi nào, hắn cùng mẫu hậu. tình cảm thân nhân dần trở nên xa cách , cái loại cảm giác này, làm hắn nói không nên lời, nhưng cũng làm cho bản năng trong hắn bài xích, mặc dù hắn biết người đối với hắn rất tốt, là thật tâm đối tốt với hắn, nhưng. . . Cho nên, sau khi phát hiện tình cảm hai người có rạn nứt, sau khi biết người khó lòng từ bỏ dục vọng, hắn chỉ có thể bài xích, chỉ có thể tỏ thái độ lãnh đạm, hờ hững, tình cảm giữa hai người hình thành một bức tường cao , đồng thời hắn cũng khó lòng tưởng tượng, nếu một thời điểm nào đó bức tường kia sụp đổ, hai mẫu tử họ làm thế nào đối mặt! Minh Nhân thái hậu đứng ở giữa đám binh lính, thần sắc nghiêm khắc đồng thời mang theo thất vọng nói:“Hiên nhi, con không nên đánh đồng cùng bọn họ, lại đây đi, con có biết, mẫu hậu không muốn đứng đối lập với con, ta…… Không nghĩ……” Quân Dật Hiên cười khổ:“Mẫu hậu, người không nghĩ, nhưng người vẫn đi tới bước này, không phải sao, người không nghĩ cùng nhi thần đối lập, nhưng là người không nghĩ tới sao, nhi thần là Tây Lưu Hiên đế, người mau nhìn phía sau người, những người đó đều là người không nghĩ tới sao?” Hắn vẫn luôn biết mẫu hậu của hắn có dã tâm lớn, cũng có thế lực thần bí, nhớ rõ mới trước đây, mỗi khi nhìn đến sát ý lạnh lẽo cùng tham lam trong đôi măt xinh đẹp của người, tâm hắn, luôn dâng lên từng trận co rút đau đớn! Trên mặt Minh Nhân thái hậu có chút thay đổi, tựa hồ nhớ tới không khí vui vẻ nào đó, rồi sau đó nhìn thấy bên người Quân Dật Hiên là Phong Nhược Ngôn, sắc mặt nhất thời lại lần nữa thay đổi:“Con không thể nói ta như vậy, con căn bản không rõ thống khổ bất đắc dĩ cùng thân bất do kỷ của ta (không thể tự mình làm chủ), huống chi, mặc dù ta làm như vậy đều vì con! Con mau lại đây, Phong Nhược Ngôn phá hư chuyện tốt của ta, lại đem ngươi mê hoặc, cho nên, nhất định phải chết! Ta sẽ không bỏ qua nàng!” Quân Dật Hiên lạnh nhạt mà chống đỡ: “Vậy thì thế nào? Người mỗi lần đều đường hoàng như vậy, mỗi lần đều tìm cho được một lý do thích hợp cho sự tham lam ích kỷ của người, mẫu hậu, ta cho tới bây giờ cũng không sợ chết , cũng chưa bao giờ làm việc vong ân phụ nghĩa , Nhược Ngôn nàng đã cứu ta, người nơi này đều vừa cùng ta đồng sinh cộng tử, ta sẽ không bỏ lại bọn họ! Nếu mẫu hậu muốn động thủ, liền tính cả ta đi, như vậy càng giúp người đi lên được vị trí cao, cũng là vì đạt thành mục đích của người mà dọn sạch đường, mẫu hậu, để tránh bị người thiên hạ gán tội danh giết con, hôm nay người nên cùng ta đoạn tuyệt quan hệ đi thôi!” “Ngươi……” Minh Nhân thái hậu nghe xong những lời Quân Dật Hiên nói, trên mặt thống khổ vạn phần, thân mình nhịn không được một chút lảo đảo, cũng may có nữ nhân hắc y bên cạnh đỡ lấy! “Hoàng thượng, nương nương cả đời đều là vì ngài, sao ngài có thể nói những lời đả thương người khác như vậy!” Nói chuyện là Thúy Vân ma ma, nói xong liền đem ánh mắt chuyển qua trên người Phong Nhược Ngôn, trên mặt một mảnh ác độc âm ngoan: “Hoàng thượng, ta xem ngài đã bị yêu nữ Phong Nhược Ngôn kia mê hoặc , nàng phải chết!” “Phía sau nghe lệnh, chuẩn bị bắn tên!” Thúy Vân ma ma không đợi nghe lệnh Minh Nhân thái hậu, hành động hôm nay nhất định phải thành công, cho dù phải hy sinh hoàng thượng, bà ta cũng phải buộc thái hậu phải quyết định, bởi vì nàng còn nhớ Quân Dật Hiên cũng tham dự đến hành động hủy diệt tiểu công chúa của bà ta, nghĩ vậy, liền hướng phía sau, ra lệnh một tiếng! Đồng thời ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, bà ta hôm nay phải đem Phong Nhược Ngôn biến thành tổ ong mật! “Vâng!” “Nghe lệnh! Lâm trận! Chuẩn bị!” Phó tướng lĩnh mệnh sau, liền đối với trăm người cao giọng phân phó nói, Không khí đột nhiên khẩn trương, gió thổi lay động ngọn cây, sát khí nổi lên xung quanh! Liền ngay cả thanh âm thở dốc, cũng là áp lực thân trầm. “Hoàng thượng, đây là cơ hội cuối cùng, không nên trách nương độc ác!” Đem tất cả xem vào trong mắt, Phong Nhược Ngôn đại khái cũng có chút hiểu biết tình cảm rối rắm giữa Quân Dật Hiên cùng Minh Nhân thái hậu , trách không được từ lần đầu tiên chính mình đã cảm thấy không khí quanh Quân Dật Hiên cùng này Minh Nhân thái hậu thật là quái dị, không nghĩ tới, kết quả dĩ nhiên là như vậy, mắt thấy không khí khẩn trương, Phong Nhược Ngôn vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn xung quanh, phía trước bị mấy trăm mấy nghìn người bao vây gắt gao, hơn nữa so với thị vệ dĩ nhiên khó xử lý nhiều, hơn nữa bọn họ có chuẩn bị mà đến, chính là muốn giết chính mình , như vậy, mạo hiểm xông lên chỉ có chết, bên trái lại là vách núi đen! Phong Nhược Ngôn hơi hơi thở dài, xem ra chỉ có thể lại một lần nữa được ăn cả ngã về không rồi ! Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn đụng đến Tê phượng tiêu bên hông chưa từng dùng đến, trong lòng hơi hơi vừa động, không biết Tê Phượng tiêu liệu có đủ chống đỡ cho mấy người bọn họ đi đến gần vách núi không? Mà lúc này,thanh âm quyết tuyệt của Quân Dật Hiên lại một lần nữa vang lên:“Mẫu hậu, đây là lần cuối cùng ta gọi người là mẫu hậu, ngài về sau liền quên ta đi, ta cùng Nhược Ngôn, đồng sinh cộng tử!” “Đươcj, khá lắm, đồng sinh cộng tử, ngươi thật sự là bị yêu nữ kia mê hoặc thật rồi !” Thúy Vân lạnh lẽo khen ngợi, rồi nhìn đến Minh Nhân thái hậu sớm đã ngây ngốc đứng đó! “Nương nương, ngài quên lời thề của ngài sao, động thủ đi!” Minh Nhân thái hậu không nói gì, chính là bình tĩnh , thống khổ , giãy dụa nhìn Quân Dật Hiên! Mà Phong Nhược Ngôn thừa dịp hướng phía sau, nhỏ giọng nói với mấy người :“Chờ thời điểm tiếng tiêu của ta vang lên, các ngươi theo ta đi đến vách núi, nếu không muốn chết ở đây, đó chính là còn đường sống duy nhất của chúng ta!” Mấy người đều biết tình thế hiện tại, biết rõ ý tứ của Phong Nhược Ngôn, cũng biết đây là đường sống duy nhất, đều khẽ gật đầu, liền ngay cả Cao Mạn Thanh cũng không có nói nhiều! Nhìn thấy bọn họ gật đầu, Phong Nhược Ngôn thổi vang Tê Phượng tiêu, nhất thời một hồi âm thanh quỷ dị quanh quẩn bên tai, đám hắc y nhân bên người Minh Nhân thái hậu dường như đều không chịu được thứ âm nhạc khiến người ta hít thở không thông này , nhất tề đều ném cung tiễn, ngã nhào xuống đất ôm mặt thống khổ! Trong khi đó mấy người Phong Nhược Ngôn thừa dịp này, hướng thẳng về phía vách núi đen mà đi! Biến cố xảy ra quá nhanh, Minh Nhân thái hậu cùng Thúy Vân ma ma trong nháy mắt ngây người, đợi đến khi phản ứng lại, đam người Phong Nhược Ngôn đã đi được rất xa! “Đáng chết, các ngươi không được nghe âm nhạc của yêu nữ kia, giết không cần hỏi, bắn tên!” Thúy Vân ma ma hướng thuộc hạ phía sau lạnh giọng phân phó! Một loạt mũi tên như thủy triều đánh úp về phía mấy người Phong Nhược Ngôn, người vừa mới thổi lên Tê phượng tiêu là kẻ đối địch, thân mình Phong Nhược Ngôn có chút thoát ly,nàng nhớ rõ Hiên Viên Lưu Phong từng nói qua, thổi Tê Phượng tiêu này phải đồng thời đem chân khí dung nhập vào mơi có thể tạo nên hiêu quả kinh thiên động địa, nhưng Phong Nhược Ngôn lại hoàn toàn không có nội lực, nghĩ đến biến thân mình mềm nhũn, giờ phút này Phong Nhược Ngôn hoàn toàn hối hận không để cao nhân Hiên Viên Lưu Phong giao cho mình cái nội công bí kiếp nào! Mấy người chạy tới sát vách núi đen , một bên né tránh mũi tên không ngừng bắn tới, một bên ngừng cước bộ, Yến Du Trần nhìn đoạn nhai( vực) dưới chân , hỏi:“Ngôn Ngôn, chúng ta thật sự phải nhảy xuống đi sao!” “Còn có biện pháp khác sao?” Phong Nhược Ngôn sắc mặt bình tĩnh nói! Rồi sau đó lại chỉ bào ánh sáng mơ hồ dưới kia:“Bên dưới vực này hẳn là hồ nước, chúng ta nhảy xuống chắc sẽ không có việc gì” “Nhưng mà, ta không có biết bơi!” Cao Mạn Thanh có chút sợ hãi lùi bước về phía sau ! Nhưng không để bọn họ kịp hởi nhiều, người của Minh Nhân thái hậu nhân cũng đã đuổi tới nơi, vô số mũi tên lạnh lẽo hướng về phía họ chờ bắn ra! Phong Nhược Ngôn đảo qua phía sau Hắc y nhân đàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta cùng nắm tay, không được tách ra, nếu không muốn chết, chờ nghe mệnh lệnh của ta!” Mấy người Quân Dật Hiên Yến Du Trần liếc nhau, rồi sau đó tầm mắt của Quân Dật Hiên dừng ở trên người Phong Nhược Ngôn :“Nhược Ngôn, có thể nở cùng một chỗ với ngươi, cho dù một khắc, ta cũng sẽ không hối hận!” Nói xong liền chủ động giữ chặt tay Phong Nhược Ngôn, ánh mắt xa xưa nhìn về vách núi đen dưới chân! Mà Cao Mạn Thanh vốn không yên tâm sợ hãi, cũng bởi vì những lời này của Quân Dật Hiên bình phục lại, nhìn Phong Nhược Ngôn cùng Quân Dật Hiên cầm tây nhau, trong mắt hiện lên điên cuồng cùng ngoan độc! Nàng chủ động đến bên kia Phong Nhược Ngôn, giữ chặt tay Phong Nhược Ngôn! Mấy người gắt gao cầm chặt tay nhau nhìn mây mù lượn lờ bên vánh núi đen, không có một tia do dự chuẩn bị nhảy xuống! Thúy Vân ma ma ý thức được động tác của đám người Phong Nhược Ngôn, con ngươi trầm xuống, liền lệnh phía sau bắn tên! Cao Mạn Thanh nhìn lén tên bắn phía sau, trên môi hiên lên nụ cười tàm khốc, rồi sau đem tay mình kéo lại, hung hăng đẩy Phong Nhược Ngôn, làm cho thân mình Phong Nhược Ngôn nhắm ngay phía mũi tên đang không ngừng bay tới! Biến cố này phát sinh quá nhanh, mấy người Yến Du Trần Truy Nguyệt không kịp ngăn cản, liền theo quán tính, hướng về vách núi đen để bay nhanh trụy đi! Một nữ nhân điên cuồng dùng lực là không thể coi thường , hơn nữa thân mình Phong Nhược Ngôn vốn là thoát lực, bị Cao Mạn Thanh đẩy như vậy, Phong Nhược Ngôn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đam xuyên qua bả vai mình, trong tai là tiếng cười điên cuồng của Cao Mạn Thanh , cùng với tiếng la lo lắng của Yến Du Trần, Truy Nguyệt , tách khỏi đội ngũ, cả người hướng về phía dưới ngã xuống! Gió thổi lợi hại như vậy, đập vào mặt đau rát , áp lực làm cho người ta hít thở không thông, mũi tên cắm trên bả vai, sâu tới mức Phong Nhược Ngôn máu trên người mình chảy ra đều bị gió lạnh thổi bay, đều rơi trên mặt mình! Không biết bản thân rơi xuống bao lâu, cho đến khi vết thương trên người dường như chết lặng, cho đến khi chính mình mất đi tri giác, Phong Nhược Ngôn cảm giác được chính mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, đem toàn bộ khí lạnh trên người nàng xua tan! “Lão công, là chàng sao?” Phong Nhược Ngôn vô ý thức nỉ non ra tiếng! Thân thể ôm phía sau Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên cứng lại, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Là ta!” Trong tiềm thức Phong Nhược Ngôn cảm thấy thanh âm này có chút không đúng, nhưng không kịp tìm tòi nghiên cứu, cũng không mở nổi mắt nữa, rồi sau đó rốt cục ngất đi, hoàn toàn mất đi ý thức!

Hiên Viên Lưu Phong thẳng lưngkhoanh tay đứng đó, cứ như một pho tượng thần mà người dân bình thường vẫn cúng bái, một thân liễm quang tỏa ra hơi thở lạnh lẽo! Làm cho Hiên Viên Diệc Li đứng bên cạnh nhịn không được đánh cái rùng mình! Mà lúc này, rèm ngoài cửa quân trướng đột nhiên bị gió làm lay động, sau đó một bóng đen quỷ dị thình lình hiện ra, đánh vỡ sự im lặng lạnh lẽo bên trong, Hiên Viên Lưu Phong cảnh giác đánh ra một chưởng, lạnh giọng quát:“Ai?” “Chủ quân! Thuộc hạ Huyết Sát cung Huyết Minh có sự tình trọng yếu bẩm báo!” Bóng đen kia giống như không định giấu diếm mình đã đến, vội vàng lắc mình tránh thoát chưởng phong của Hiên Viên Lưu Phong, sau đó lập tức khụy một chân quỳ lạy , lời nói ra khỏi miệng mang theo ẩn ẩn tình cảm lo lắng. “Vương gia! Hắn xác thực là Huyết Minh, lần trước ở bên người Phong chủ tử có từng thấy qua tứ đại hộ pháp Huyết Sát cung,Huyết Minh này cũng ở trong đó.” Nghe thấy động tĩnh bên trong, Liệt Dương cũng đi theo tiến vào, nhìn thấy Huyết Minh quỳ trên mặt đất thần sắc lo lắng, sắc mặt Liệt Dương cũng trở lên âm trầm. Từ sau đêm đó, hắn cùng giáo đồ hiện tại của Huyết Sát cung đều hành động theo tôn chỉ của Phong chủ tử , mà trước khi Phong chủ tử phái Huyết Sát cung chủ Mục Thính Phong đến Đông Thần quốc xử lý sự tình, đồng thời cũng mượn cơ hội này rửa sạch phản đồ Huyết Sát cung, chỉ để lại tứ đại hộ vệ Huyết Sát cung ở lại bên người Phong chủ tử , mà Huyết Minh đáng ra phải ở bên người Phong chủ tử , nhưng hiện tại lại xuất hiện ở đây, chỉ sợ thật sự gặp phải việc khó giải quyết . Sau khi Phong Nhược Ngôn chính thức chấp chưởng Huyết Sát cung, trong lòng các vị giáo đồ Huyết Sát cung đều tự có tính toán, vốn khi nghe cung chủ chính mình nghe lệnh lại chỉ là một nữ tử, trong lòng đã có chút không phục, rồi sau đó khi Mục Thính Phong biết được ý tưởng của Phong Nhược Ngôn, trong lòng chỉ còn lại có xúc động! Huyết Sát cung trước nay vẫn bị coi là tà ma ngoại đạo, bị thiên hạ không dung, trong khi đó giáo đồ huyết sát bọn họ từ khi sinh ra lại chỉ biết là giết người, nhưng trong mỗi con người bọn họ đều mong muốn có thể trở về làm những con người bình thường trong sạch, bọn họ cũng đã chán ghét cái cuộc sống mà hàng ngày chỉ biết chém chém giết giết đó, nhưng mà…… Còn Phong Nhược Ngôn, nếu cũng cho phép bọn họ có một tương lai tươi sáng, bọn họ tin tưởng, không bao lâu sau, bọn họ hàng ngày đều sẽ sống cuộc sống bình thường, sẽ không phải suốt ngày trốn tránh chui lủi như những con chuột, đều sẽ lấy vợ, sinh con, có lẽ còn được người khác tôn kính …… Mà quan hệ của Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong, mặc kệ là ở Hi Hòa cung hay ở Huyết Sát cung, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Hiên Viên Lưu Phong chính là Thiên Thần đại lục trung thần bình thường tồn tại, cho nên khi Huyết Minh kêu hai chữ chủ quân cũng không cảm thấy không tự nhiên. “Sao lại thế này, chủ tử ngươi……” Hiên Viên Lưu Phong hiển nhiên cũng nghĩ tới cái gì, giờ phút này vội vàng hắn cũng không có đặc biệt chú ý tới xưng hô của Huyết Minh, nâng hắn dậy liền vội vàng hỏi. Làm Huyết Sát cung có sát thần danh xưng hộ vệ, trên khuôn mặt than đen dâng lên biểu tình vội vàng, rất nhanh đem điều quan trọng bẩm báo Hiên Viên Lưu Phong:“Hôm nay chủ thượng vốn là muốn đối phó đám người Quân Lạc Nhi, nhưng sau đó lại bị người ám toám, có mười tám người đốt cháy toàn bộ ngọn núi, chủ thượng cũng bị vậy khốn ở bên trong, mà Huyết U cũng bị cắt đứt liên hệ với chủ thượng, điều tra một lượt, nghĩ đến là quỷ kế của đám người Thụy vương, bọn họ hiển nhiên muốn đối phó chủ thượng, Hiên đế cùng với Lạc vương Yến Du Trần, muốn một viên đá trúng ba con chim, nay chủ thượng tin tức không rõ, thuộc hạ e rằng bên trong sơn cốc lành ít dữ nhiều!” “Cái gì?” trên mặt Liệt Dương toát ra mồ hôi lạnh, kinh hô ra tiếng, hắn khó có thể tưởng tượng nếu Phong chủ tử xảy ra chuyện gì , kia chủ tử…… Còn Hiên Viên Diệc Li cũng không biết có chuyện gì, càng không biết chủ thượng trong miệng Huyết Minh cùng hoàng thúc nhà mình có quan hệ gì, chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị cỗ khí lạnh ở đâu xâm nhập vào người! Lúc này một cỗ hơi thở khẩn trương vô hình lưu chuyển trong không khí, ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên trở nên vô cùng thâm trầm, hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt giống như một thanh kiếm sắc bén nhắm vào người khác, cả người tỏa ra hơi thở âm u như Tu La đến từ địa ngục. Ống tay áo màu tím hung hăng phất lên, Hiên Viên Lưu Phong sắc giọng nói: “Diệc Li Liệt Dương, không tiếc bất cứ giá nào, phải đem binh lính kết tập lại của Quân Vân Doanh Yến Tần Ngạo giải quyết sach sẽ, lệnh cho kinh thành đem sứ giả Bắc Triệt quốc tống vào thiên lao, đồng thời đem tin tức thả ra đi, rằng Đông Thần quốc đang trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, càng nhanh càng tốt!” “Hoàng thúc, như vậy không ổn, phe bảo thủ trong triều đình vốn không chủ trương chuẩn bị chiến tranh, người làm như vậy, không phải chính là cho bọn họ mượn cơ hội này để lấy mình làm đề tài nói chuyện sao, về sau thúc làm sao còn nắm được thế cục!” Hiên Viên Diệc Li thất thanh kinh hô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong đưa qua , thân mình nhất thời run lên, những lời chưa nói xong mắc ở yết hầu, không thể không nuốt xuống. “Không ổn, có gì không ổn? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, cho dù phải đấu lại cả thiên hạ, Hiên Viên Lưu Phong cũng khiến cho bọn chúng phải trả cái giá thật đắt!” Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, lửa giận kinh người ở trong mắt Hiên Viên Lưu Phong nhanh chóng lan tràn, nháy mắt liền thành thâm trầm hắc ám đại hải. Nếu giờ phút này có kẻ vô ý chạm vào, kết quả duy nhất chỉ có đường chết! “Các ngươi nghe rõ cho ta , nếu có người giám kháng lệnh không theo, giết!” trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên thần sắc điên cuồng, nói xong giống như trận gió bay vù ra ngoài quân trướng! Chỉ để lại trong quân trướng một trận gió lạnh lẽo không ngừng xoay quanh trong không khí , cùng với hai người Hiên Viên Diệc Li và Liệt Dương đang mắt to trừng mắt nhỏ! “Liệt thị vệ, làm sao hoàng thúc ta lại không khống chế được như vậy, chủ thượng trong miệng hắc y nhân kia là ai ?” trong lòng Hiên Viên Diệc Li tràn đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ! Đến tột cùng là người phương nào, thế nhưng có thể làm cho một Chiến thần anh dũng của Thiên Thần đại lục không khống chế được như vậy! “Không lâu nữa ngài sẽ biết, nếu người nọ thật sự gặp chuyện không may, kết quả tuyệt đối ngài và ta khó có thể đoán được !” Liệt Dương thở dài một tiếng, liền ra lều trại, chuẩn bị điều động binh mã! Lúc này trong núi, hai phương hừng hực lửa cháy điên cuồng gào thét sắp đan thành một mảnh, nhưng trong sơn cốc lại đặc biệt quỷ dị, khói lửa thổi bay cơ hồ thiêu đốt đến trước mấy người Phong Nhược Ngôn, Cao Mạn Thanh sắp bị sự sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cho không còn khí lực, xụi lơ ở một chỗ, mà mấy người Phong Nhược Ngôn cũng cả kinh người ra mồ hôi lạnh, rồi sau đó mồ hôi bị lửa nóng thiêu đốt hết, nếu giờ phút này có người nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị kinh hãi, bởi vì ngay sau đó, có lẽ ngay sau đó, năm sinh mệnh của bọn họ liền có khả năng vùi mình trong biển lửa! Chung quanh sẽ trở lại bình thường, chỉ tại lưu lại thế gian này một phiến tro tàn! Ngay lúc cơn sóng nhiệt kia sẽ hung hăng nuốt chửng bọn họ, thì hai ngọn lửa giao nhau, tạo nên một luồng khí kinh người, đột nhiên, trong lúc đó, ngọn lửa chợt dừng lại, nguyên bản nó sắp cắn nuốt bọn họ, nhưng bỗng nhiên có sự biến đổi to lớn,ngọn lửa nhanh chóng chuyển sang một hướng khác, trong lúc nhất thời, hơi thở tử vong dần tan biến. Quân Dật Hiên cùng Yến Du Trần đều kinh dị khẽ liếc mắt một cái, sau đó tràn đầy vui mừng , rung động cùng hy vọng đong đầy trong mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, đồng thời, trong ánh mắt cũng mang theo nhiều khó hiểu và nghi hoặc. Mà Truy Nguyệt cũng nhìn Phong Nhược Ngôn, trên gương mặt đỏ bừng vẫn tràn đầy sùng bái! Vẫn ngồi trên mặt đất, giờ phút này Cao Mạn Thanh còn chưa phục hồi tinh thần sau biến chuyển đột ngột vừa rồi,vẫn không dám tin mà ngây ngốc ngồi đó Yến Du Trần đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây là trời cao thương hại bọn họ, cũng sẽ không cho rằng tất cả là do kỳ tích! Bọn họ trong lòng biết rõ ràng, đám lửa kia đột nhiên chuyển đổi phương hướng, chỉ sợ chính là mục đính ban đầu nàng kêu bọn họ đốt lửa, ngay từ đầu nàng đã biết sẽ tạo ra cảnh tượng như vậy ,cho nên, nàng mới có thể lộ ra nụ cười tự tin như thế! “Ngôn Ngôn, nàng quả thực không phải người!” Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình, lắp bắp nửa ngày, rốt cục nói ra một câu! Nhưng là hắn vừa nói xong, cũng đồng thời bị Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt xem thường:“Uy, ngươi nói vậy là ý gì đây? Ngươi mới không phải người nha, Phong chủ tử nhà chúng ta chính là người thiên hạ vô song, hừ!” Truy Nguyệt hướng Yến Du Trần tức giận nói! Yến Du Trần lại không có tức giận, có chút co quắp sửa miệng tự giễu nói:“Ta vốn cũng muốn nói như vậy, ai, đều do ta vừa rồi choáng váng!” “Phốc xích!” Yến Du Trần lời nói lộn xộn, khiến Truy Nguyệt không khỏi cười lên tiếng, cũng không để ý lời nói rối rắm của Yến Du Trần ! Còn Phong Nhược Ngôn vẫn như trước hồng quang chiếu rọi, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra tươi cười đắc ý:“Chẳng qua chỉ là một trận lửa, nếu bọn chúng thực sự thành công, có lẽ kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa ta chưa chắc gặp được ngươi !” Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn đi về phía trước hai bước, lại mở miệng nói:“Ta nói rồi, tin ta, suốt đời!” Ánh mắt Quân Dật Hiên nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn lại lóe sáng, vừa mới trải qua sinh tử như sống lại lần nữa này, nhìn vào đôi mắt sáng trong cùng khóe môi khẽ gợi lên của Phong Nhược Ngôn , dáng người tuyệt thế tao nhã đứng đó , hắn cảm giác tâm chính mình không thể tự khống chế mà chìm càng sâu vào trong đó, thật sâu , không thể ức chế ! Ngọn lửa lớn đã không còn sức thiêu đốt lá cây, nơi chúng đi qua nhanh chóng chỉ còn lại tro tàn, cho đến khi xung quanh được bao phủ bóng đen vô tận. Mà lo âu, tuyệt vọng, không yên tâm của mấy người Phong Nhược Ngôn cuối cùng cũng theo ba đợt sóng nhiệt thối lui mà tiêu tán! Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn khu rừng vốn đầy cây cối xanh tươi giờ phút này lại chỉ còn một mảnh đen thui, bừng tỉnh như cách cả thế hệ,trải qua một cuộc chiến sinh tử, còn lại, chỉ là sinh tồn cùng vui sướng! Mà lúc này, một trận gió lạnh thổi vào trong cốc làm Phong Nhược Ngôn bừng tỉnh, bấy giờ mới từ cảm giác vui sướng khi đại nạn không chết mà thoát ra, bỗng nhiên cảnh giác. “Đừng đắc ý quá sớm, bên ngoài còn chưa biết có bao nhiêu sát thủ được bọn Quân Vân Doanh an bài, ba mặt không phải sơn động tuyệt bích mà chính là vách núi đen vạn trượng, chúng ta chỉ có năm người, không thể dễ dàng như vậy thoát ra ngoài.” Phong Nhược Ngôn nói xong liền nhìn hướng đường ra, ý bảo mấy người phía sau hiểu được, phía trước là lối ra duy nhất, hy vọng người của Quân Vân Doanh vì trận đại hỏa này, nghĩ rằng bọn họ chỉ có đường chết mà thả lỏng cảnh giác, tốt nhất là đều lui đi, do đó làm cho bọn họ mấy người có thể đục nước béo cò tránh được một kiếp này, nếu không,ví như Quân Vân Doanh hắn cược một lần duy nhất để được ăn cả ngã về không thì…, mấy người bọn họ thật khó có thể thoát ra! Quân Dật Hiên sau khi nghe xong Phong Nhược Ngôn nói, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, đồng thời trong đó dâng lên một tia dãy dụa,lại nháy mắt bị kiên định cùng tình thế bắt buộc mà che dấu! Đi theo Phong Nhược Ngôn hướng về cửa động mà đi! Đi đến lối ra, mấy người Phong Nhược Ngôn đem thân mình ẩn vào hai bên cửa, rồi sau đó nhìn ra bên ngoài, nhưng cảnh tường trước mắt lại làm cho Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mày! Chỉ thấy một số lớn binh lính ngã lộn xộn trên đất, đồng thời, gió núi đem một trận mùi máu tươi nồng nặc từ nơi đó hướng về mấy người Phong Nhược Ngôn, trong lòng Phong Nhược Ngôn nghi hoặc, những người này hiển nhiên người của Quân Vân Doanh , nhưng tại sao lại thế này, chẳng lẽ còn có kẻ thứ ba xâm nhập, chẳng lẽ bọn chúng bị một đạo binh mã khác tập kích? “Phong chủ tử, đây là có chuyện gì, có thể hay không là cạm bẫy của bọn chúng !” Truy Nguyệt nhỏ giọng hỏi! Trong bóng đêm, hàng loạt thi thể huyết nhục mơ hồ ngã ở đó, ánh trăng chiếu rọi xuống, trông đến thật vô cùng quỷ dị! Phong Nhược Ngôn bình tĩnh suy tư mọi chuyện, rồi sau đó nói:“Tóm lại chúng ta vẫn nên cẩn thận chút!” Mà khi Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, nơi sơn khẩu đột nhiên nhảy ra mấy trăm Hắc y nhân, tất cả đều cầm cung tên hướng vào mấy người Phong Nhược Ngôn! Hàng loạt những con mắt lạnh lẽo đều tràn dầy sát ý, Cao Mạn Thanh giờ phút này đã kinh hoảng nép vào bên người Quân Dật Hiên, ba người Quân Dật Hiên Yến Du Trần Truy Nguyệt cũng khẩn trương trừng mắt nhìn đám người mới tới ,không khí giương cung bạt kiếm, lần này ra tay chỉ sợ cũng là dùng hết toàn lực lấy mạng tướng bác (???)! Mà lúc này, một người bọn họ chưa từng nghĩ đến thế nhưng lại xuất hiện! Minh Nhân thái hậu một thân hoa phục màu vàng, tư thái ung dung quý phái đẹp đẽ, ở ánh đuốc bốn phía chiếu rọi, nhìn không chút nào giống một vị thái hậu đã năm mươi tuổi, càng giống như một phụ nhân xinh đẹp hơn, toàn thân cao thấp xinh đẹp hoặc nhân, cùng lúc nhìn thấy Minh Nhân thái hậu xuất hiện, thân mình Quân Dật Hiên khẽ run lên, khóe miệng xuất hiện một tia cười khổ, trong mắt là thần sắc ảm đạm, thống khổ và thất vọng không thể che dấu! “Mẫu hậu……” tuy so với suy đoán của chính mình cũng không cách biệt là bao, nhưng trong ngực Quân Dật Hiên vẫn không tránh được thẫn thờ đau khổ, đây là thân nhân mấy chục năm không rời khỏi hắn, là mẫu hậu hắn! Hắn không nhớ rõ là từ khi nào, hắn cùng mẫu hậu. tình cảm thân nhân dần trở nên xa cách , cái loại cảm giác này, làm hắn nói không nên lời, nhưng cũng làm cho bản năng trong hắn bài xích, mặc dù hắn biết người đối với hắn rất tốt, là thật tâm đối tốt với hắn, nhưng. . . Cho nên, sau khi phát hiện tình cảm hai người có rạn nứt, sau khi biết người khó lòng từ bỏ dục vọng, hắn chỉ có thể bài xích, chỉ có thể tỏ thái độ lãnh đạm, hờ hững, tình cảm giữa hai người hình thành một bức tường cao , đồng thời hắn cũng khó lòng tưởng tượng, nếu một thời điểm nào đó bức tường kia sụp đổ, hai mẫu tử họ làm thế nào đối mặt! Minh Nhân thái hậu đứng ở giữa đám binh lính, thần sắc nghiêm khắc đồng thời mang theo thất vọng nói:“Hiên nhi, con không nên đánh đồng cùng bọn họ, lại đây đi, con có biết, mẫu hậu không muốn đứng đối lập với con, ta…… Không nghĩ……” Quân Dật Hiên cười khổ:“Mẫu hậu, người không nghĩ, nhưng người vẫn đi tới bước này, không phải sao, người không nghĩ cùng nhi thần đối lập, nhưng là người không nghĩ tới sao, nhi thần là Tây Lưu Hiên đế, người mau nhìn phía sau người, những người đó đều là người không nghĩ tới sao?” Hắn vẫn luôn biết mẫu hậu của hắn có dã tâm lớn, cũng có thế lực thần bí, nhớ rõ mới trước đây, mỗi khi nhìn đến sát ý lạnh lẽo cùng tham lam trong đôi măt xinh đẹp của người, tâm hắn, luôn dâng lên từng trận co rút đau đớn! Trên mặt Minh Nhân thái hậu có chút thay đổi, tựa hồ nhớ tới không khí vui vẻ nào đó, rồi sau đó nhìn thấy bên người Quân Dật Hiên là Phong Nhược Ngôn, sắc mặt nhất thời lại lần nữa thay đổi:“Con không thể nói ta như vậy, con căn bản không rõ thống khổ bất đắc dĩ cùng thân bất do kỷ của ta (không thể tự mình làm chủ), huống chi, mặc dù ta làm như vậy đều vì con! Con mau lại đây, Phong Nhược Ngôn phá hư chuyện tốt của ta, lại đem ngươi mê hoặc, cho nên, nhất định phải chết! Ta sẽ không bỏ qua nàng!” Quân Dật Hiên lạnh nhạt mà chống đỡ: “Vậy thì thế nào? Người mỗi lần đều đường hoàng như vậy, mỗi lần đều tìm cho được một lý do thích hợp cho sự tham lam ích kỷ của người, mẫu hậu, ta cho tới bây giờ cũng không sợ chết , cũng chưa bao giờ làm việc vong ân phụ nghĩa , Nhược Ngôn nàng đã cứu ta, người nơi này đều vừa cùng ta đồng sinh cộng tử, ta sẽ không bỏ lại bọn họ! Nếu mẫu hậu muốn động thủ, liền tính cả ta đi, như vậy càng giúp người đi lên được vị trí cao, cũng là vì đạt thành mục đích của người mà dọn sạch đường, mẫu hậu, để tránh bị người thiên hạ gán tội danh giết con, hôm nay người nên cùng ta đoạn tuyệt quan hệ đi thôi!” “Ngươi……” Minh Nhân thái hậu nghe xong những lời Quân Dật Hiên nói, trên mặt thống khổ vạn phần, thân mình nhịn không được một chút lảo đảo, cũng may có nữ nhân hắc y bên cạnh đỡ lấy! “Hoàng thượng, nương nương cả đời đều là vì ngài, sao ngài có thể nói những lời đả thương người khác như vậy!” Nói chuyện là Thúy Vân ma ma, nói xong liền đem ánh mắt chuyển qua trên người Phong Nhược Ngôn, trên mặt một mảnh ác độc âm ngoan: “Hoàng thượng, ta xem ngài đã bị yêu nữ Phong Nhược Ngôn kia mê hoặc , nàng phải chết!” “Phía sau nghe lệnh, chuẩn bị bắn tên!” Thúy Vân ma ma không đợi nghe lệnh Minh Nhân thái hậu, hành động hôm nay nhất định phải thành công, cho dù phải hy sinh hoàng thượng, bà ta cũng phải buộc thái hậu phải quyết định, bởi vì nàng còn nhớ Quân Dật Hiên cũng tham dự đến hành động hủy diệt tiểu công chúa của bà ta, nghĩ vậy, liền hướng phía sau, ra lệnh một tiếng! Đồng thời ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, bà ta hôm nay phải đem Phong Nhược Ngôn biến thành tổ ong mật! “Vâng!” “Nghe lệnh! Lâm trận! Chuẩn bị!” Phó tướng lĩnh mệnh sau, liền đối với trăm người cao giọng phân phó nói, Không khí đột nhiên khẩn trương, gió thổi lay động ngọn cây, sát khí nổi lên xung quanh! Liền ngay cả thanh âm thở dốc, cũng là áp lực thân trầm. “Hoàng thượng, đây là cơ hội cuối cùng, không nên trách nương độc ác!” Đem tất cả xem vào trong mắt, Phong Nhược Ngôn đại khái cũng có chút hiểu biết tình cảm rối rắm giữa Quân Dật Hiên cùng Minh Nhân thái hậu , trách không được từ lần đầu tiên chính mình đã cảm thấy không khí quanh Quân Dật Hiên cùng này Minh Nhân thái hậu thật là quái dị, không nghĩ tới, kết quả dĩ nhiên là như vậy, mắt thấy không khí khẩn trương, Phong Nhược Ngôn vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn xung quanh, phía trước bị mấy trăm mấy nghìn người bao vây gắt gao, hơn nữa so với thị vệ dĩ nhiên khó xử lý nhiều, hơn nữa bọn họ có chuẩn bị mà đến, chính là muốn giết chính mình , như vậy, mạo hiểm xông lên chỉ có chết, bên trái lại là vách núi đen! Phong Nhược Ngôn hơi hơi thở dài, xem ra chỉ có thể lại một lần nữa được ăn cả ngã về không rồi ! Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn đụng đến Tê phượng tiêu bên hông chưa từng dùng đến, trong lòng hơi hơi vừa động, không biết Tê Phượng tiêu liệu có đủ chống đỡ cho mấy người bọn họ đi đến gần vách núi không? Mà lúc này,thanh âm quyết tuyệt của Quân Dật Hiên lại một lần nữa vang lên:“Mẫu hậu, đây là lần cuối cùng ta gọi người là mẫu hậu, ngài về sau liền quên ta đi, ta cùng Nhược Ngôn, đồng sinh cộng tử!” “Đươcj, khá lắm, đồng sinh cộng tử, ngươi thật sự là bị yêu nữ kia mê hoặc thật rồi !” Thúy Vân lạnh lẽo khen ngợi, rồi nhìn đến Minh Nhân thái hậu sớm đã ngây ngốc đứng đó! “Nương nương, ngài quên lời thề của ngài sao, động thủ đi!” Minh Nhân thái hậu không nói gì, chính là bình tĩnh , thống khổ , giãy dụa nhìn Quân Dật Hiên! Mà Phong Nhược Ngôn thừa dịp hướng phía sau, nhỏ giọng nói với mấy người :“Chờ thời điểm tiếng tiêu của ta vang lên, các ngươi theo ta đi đến vách núi, nếu không muốn chết ở đây, đó chính là còn đường sống duy nhất của chúng ta!” Mấy người đều biết tình thế hiện tại, biết rõ ý tứ của Phong Nhược Ngôn, cũng biết đây là đường sống duy nhất, đều khẽ gật đầu, liền ngay cả Cao Mạn Thanh cũng không có nói nhiều! Nhìn thấy bọn họ gật đầu, Phong Nhược Ngôn thổi vang Tê Phượng tiêu, nhất thời một hồi âm thanh quỷ dị quanh quẩn bên tai, đám hắc y nhân bên người Minh Nhân thái hậu dường như đều không chịu được thứ âm nhạc khiến người ta hít thở không thông này , nhất tề đều ném cung tiễn, ngã nhào xuống đất ôm mặt thống khổ! Trong khi đó mấy người Phong Nhược Ngôn thừa dịp này, hướng thẳng về phía vách núi đen mà đi! Biến cố xảy ra quá nhanh, Minh Nhân thái hậu cùng Thúy Vân ma ma trong nháy mắt ngây người, đợi đến khi phản ứng lại, đam người Phong Nhược Ngôn đã đi được rất xa! “Đáng chết, các ngươi không được nghe âm nhạc của yêu nữ kia, giết không cần hỏi, bắn tên!” Thúy Vân ma ma hướng thuộc hạ phía sau lạnh giọng phân phó! Một loạt mũi tên như thủy triều đánh úp về phía mấy người Phong Nhược Ngôn, người vừa mới thổi lên Tê phượng tiêu là kẻ đối địch, thân mình Phong Nhược Ngôn có chút thoát ly,nàng nhớ rõ Hiên Viên Lưu Phong từng nói qua, thổi Tê Phượng tiêu này phải đồng thời đem chân khí dung nhập vào mơi có thể tạo nên hiêu quả kinh thiên động địa, nhưng Phong Nhược Ngôn lại hoàn toàn không có nội lực, nghĩ đến biến thân mình mềm nhũn, giờ phút này Phong Nhược Ngôn hoàn toàn hối hận không để cao nhân Hiên Viên Lưu Phong giao cho mình cái nội công bí kiếp nào! Mấy người chạy tới sát vách núi đen , một bên né tránh mũi tên không ngừng bắn tới, một bên ngừng cước bộ, Yến Du Trần nhìn đoạn nhai( vực) dưới chân , hỏi:“Ngôn Ngôn, chúng ta thật sự phải nhảy xuống đi sao!” “Còn có biện pháp khác sao?” Phong Nhược Ngôn sắc mặt bình tĩnh nói! Rồi sau đó lại chỉ bào ánh sáng mơ hồ dưới kia:“Bên dưới vực này hẳn là hồ nước, chúng ta nhảy xuống chắc sẽ không có việc gì” “Nhưng mà, ta không có biết bơi!” Cao Mạn Thanh có chút sợ hãi lùi bước về phía sau ! Nhưng không để bọn họ kịp hởi nhiều, người của Minh Nhân thái hậu nhân cũng đã đuổi tới nơi, vô số mũi tên lạnh lẽo hướng về phía họ chờ bắn ra! Phong Nhược Ngôn đảo qua phía sau Hắc y nhân đàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta cùng nắm tay, không được tách ra, nếu không muốn chết, chờ nghe mệnh lệnh của ta!” Mấy người Quân Dật Hiên Yến Du Trần liếc nhau, rồi sau đó tầm mắt của Quân Dật Hiên dừng ở trên người Phong Nhược Ngôn :“Nhược Ngôn, có thể nở cùng một chỗ với ngươi, cho dù một khắc, ta cũng sẽ không hối hận!” Nói xong liền chủ động giữ chặt tay Phong Nhược Ngôn, ánh mắt xa xưa nhìn về vách núi đen dưới chân! Mà Cao Mạn Thanh vốn không yên tâm sợ hãi, cũng bởi vì những lời này của Quân Dật Hiên bình phục lại, nhìn Phong Nhược Ngôn cùng Quân Dật Hiên cầm tây nhau, trong mắt hiện lên điên cuồng cùng ngoan độc! Nàng chủ động đến bên kia Phong Nhược Ngôn, giữ chặt tay Phong Nhược Ngôn! Mấy người gắt gao cầm chặt tay nhau nhìn mây mù lượn lờ bên vánh núi đen, không có một tia do dự chuẩn bị nhảy xuống! Thúy Vân ma ma ý thức được động tác của đám người Phong Nhược Ngôn, con ngươi trầm xuống, liền lệnh phía sau bắn tên! Cao Mạn Thanh nhìn lén tên bắn phía sau, trên môi hiên lên nụ cười tàm khốc, rồi sau đem tay mình kéo lại, hung hăng đẩy Phong Nhược Ngôn, làm cho thân mình Phong Nhược Ngôn nhắm ngay phía mũi tên đang không ngừng bay tới! Biến cố này phát sinh quá nhanh, mấy người Yến Du Trần Truy Nguyệt không kịp ngăn cản, liền theo quán tính, hướng về vách núi đen để bay nhanh trụy đi! Một nữ nhân điên cuồng dùng lực là không thể coi thường , hơn nữa thân mình Phong Nhược Ngôn vốn là thoát lực, bị Cao Mạn Thanh đẩy như vậy, Phong Nhược Ngôn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đam xuyên qua bả vai mình, trong tai là tiếng cười điên cuồng của Cao Mạn Thanh , cùng với tiếng la lo lắng của Yến Du Trần, Truy Nguyệt , tách khỏi đội ngũ, cả người hướng về phía dưới ngã xuống! Gió thổi lợi hại như vậy, đập vào mặt đau rát , áp lực làm cho người ta hít thở không thông, mũi tên cắm trên bả vai, sâu tới mức Phong Nhược Ngôn máu trên người mình chảy ra đều bị gió lạnh thổi bay, đều rơi trên mặt mình! Không biết bản thân rơi xuống bao lâu, cho đến khi vết thương trên người dường như chết lặng, cho đến khi chính mình mất đi tri giác, Phong Nhược Ngôn cảm giác được chính mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, đem toàn bộ khí lạnh trên người nàng xua tan! “Lão công, là chàng sao?” Phong Nhược Ngôn vô ý thức nỉ non ra tiếng! Thân thể ôm phía sau Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên cứng lại, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Là ta!” Trong tiềm thức Phong Nhược Ngôn cảm thấy thanh âm này có chút không đúng, nhưng không kịp tìm tòi nghiên cứu, cũng không mở nổi mắt nữa, rồi sau đó rốt cục ngất đi, hoàn toàn mất đi ý thức!

Truyện convert hay : Đế Sư Đại Nhân, Ngươi Nương Tử Quá Độc

Truyện Y Sủng Cuồng Phi

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện