Toptruyenhay.edu.vn

Y Sủng Cuồng Phi

Q.2 - Chương 34: Quyết Đoán Câu Dẫn Sau Đó Ăn Luôn

Liệt Dương nuốt nước bọt, rốt cục thì đã có thể lấy lại giọng rồi,sau đó nhìn Hiên Viên Lưu Phong nói: “Vương gia, này……” Nhưng chỉ nói đến đó rồi lưỡng lự. “Liệt Dương, phái người tới khống chế nơi này, chúng ta đi!” Phân phó xong, Hiên Viên Lưu Phong không có một tia chần chờ liền đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy thật may mắn! Tốt quá, không phải là Nhược Nhi bảo bối của hắn! Về phần những người khác, hoàn toàn không liên quan đến hắn, huống chi là Quân Vân Doanh dám nảy ra tâm tư xấu với bảo bối của hắn! Nếu vậy, chi bằng để Hiên Viên Lưu Phong hắn ra tay đi? “Đưa nữ nhân kia ném vào trong, giám sát chặt chẽ cho ta!” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Hiên Viên Lưu Phong duy trì không được bao lâu đã cảm thấy giờ phút này, mạch máu trong thân thể như muốn vỡ tung ra. Không được, hắn phải mau chóng đưa Nhược Nhi bảo bối về bên mình! Mà Liệt Dương, Truy Phong nghe Hiên Viên Lưu Phong phân phó xong, khóe miệng không khỏi giật giật. Bộ dạng này của chủ tử, khụ khụ, là muốn đem Yên Phi Tuyết vào đó, cũng không sợ Quân Vân Doanh chịu không được nha. Bất quá, bọn họ cũng không cần quan tâm đến đám người đó, bọn họ dám tính kế hãm hại chủ tử cùng Phong chủ tử thì phải tự gánh hậu quả đi. Truy Phong cùng Liệt Dương phân phó thủ hạ đem Yên Phi Tuyết đã muốn hôn mê, đang vặn vẹo thân mình ném vào phòng Quân Vân Doanh. Nhất thời, Quân Vân Doanh lại một lần nữa bộc phát thú tính, ngay lập tức phòng trong vang lên tiếng rên rỉ, mà đám người Truy Phong lại lộ ra vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường. Đồng thời, tâm cũng có chút nhảy nhót, xem ra sáng sớm ngày mai có trò hay để xem rồi! Mà Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt cũng tìm được Hiên Viên Lưu Phong, nhìn xuống đất thấy ngổn ngang máu cùng xác chết, sắc mặt bỗng nhiên phát lạnh! Đối phương thế nhưng huy động nhiều người như vậy, hiển nhiên đám người Truy Phong đã phải trải qua một phen khổ chiến. Nhưng những người này hiển nhiên không phải người của Quân Vân Doanh. Vậy những người này là ai? Phong Nhược Ngôn hơi nheo mắt lại, thở ra sát khí! “Nhược nhi bảo bối!” Chính lúc này, giọng Hiên Viên Lưu Phong vội vàng truyền tới! “Phong chủ tử, là chủ tử, chủ tử đến đây!” Truy Nguyệt bên cạnh nhịn không được kinh hô. Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn vui sướng, nàng chỉ biết, Hiên Viên Lưu Phong không có việc gì ! Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên xoay người, vừa nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh sợ. Giờ phút này toàn thân Hiên Viên Lưu Phong đều đã ướt đẫm, trên mặt nổi gân xanh, giống như chỉ cần qua một lúc nữa sẽ yếu ớt như muốn vỡ tan. Hai tròng mắt của hắn giờ phút này bởi vì sung huyết mà đỏ lên. Trên đùi hắn lại có một vết thương thật dài, dữ tợn, máu chảy nhiều! Đây là Hiên Viên Lưu Phong vì nàng mà gây thương tổn chính mình để giữ cho tâm trí thanh tỉnh, tất cả, đều vì nàng! Thật đáng sợ! Nàng chưa từng gặp qua Hiên Viên Lưu Phong trong bộ dạng như vậy! Hiên Viên Lưu Phong nhấc bước chân nặng nề, hô hấp có chút rối loạn, nhưng ánh mắt trước sau vẫn kiên định! Phong Nhược Ngôn giờ phút này cảm thấy thân mình cứng ngắc, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong đang đi về phía mình, từng bước, từng bước một. “Ngươi……” Phong Nhược Ngôn muốn nói gì, nhưng là còn kịp mở miệng, Hiên Viên Lưu Phong đã ôm nàng vào trong ngực. Nàng có thể cảm giác được thân thể Hiên Viên Lưu Phong giờ phút này đang nóng lạnh bất thường làm cho Phong Nhược Ngôn cũng không khỏi run rẩy! “Nhược nhi bảo bối, hoàn hảo nàng không có việc gì! Ta thề, về sau sẽ không rời xa nàng nửa bước!” Hiên Viên Lưu Phong nói xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ, sau đó liền bất tỉnh! “Hiên Viên Lưu Phong! Ngươi sao vậy?” Phong Nhược Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho Hiên Viên Lưu Phong. Hơi thở hắn rối loạn nhưng dù đang hôn mê, hắn vẫn duy trì bộ dạng lúc trước, trên mặt vẫn nổi gân xanh chằng chịt. Phong Nhược Ngôn kinh sợ, trên mặt lộ ra nét sợ hãi! Hiên Viên Lưu Phong, hắn…… “Sao lại thế này!” Phong Nhược Ngôn cả người tản ra lãnh khí, làm cho đám người Truy Phong phía sau nhịn không được mà run! “Phong chủ tử, bọn thuộc hạ khi đó ở phòng bên ngoài bị những người đó bao vây tấn công, mà bên trong là…… Là……!” Truy Phong có chút khó xử! “Nói……” Phong Nhược Ngôn nghiêm giọng. “Là Yên Phi Tuyết thừa dịp thời điểm chủ tử suy yếu mà hạ dược, ý đồ câu dẫn chủ tử, nhưng không thực hiện được. Bây giờ chỉ sợ thân thể chủ tử….” Truy Phong một hơi nói xong, trong mắt cũng hận không thể giết chết nữ nhân ác độc Yên Phi Tuyết kia. Ả ta thế nhưng lại dùng kế sách này đối phó, hãm hại chủ tử! Phong Nhược Ngôn trong mắt dâng lên căm giận ngút trời, Yên Phi Tuyết, lại là Yên Phi Tuyết…… Ánh mắt nàng chuyển tới gương mặt trắng bệch cùng đôi môi tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc của Hiên Viên Lưu Phong. Có thể thấy rõ lúc đó hắn thống khổ mức nào! Hiên Viên Lưu Phong cực lực chịu đựng, nhẫn tâm chịu đựng thống khổ khiến Yên Phi Tuyết không thể thực hiện âm mưu rồi lại lập tức tìm tới Phong Nhược Ngôn nàng. Hắn…… “Yên Phi Tuyết? Được lắm! Truy Nguyệt, Truy Phong, trở về vườn hoa anh đào!” Nàng không thể, cũng sẽ không để cho Hiên Viên Lưu Phong xảy ra chuyện gì! Mà Truy Phong, Truy Nguyệt nghe được Phong Nhược Ngôn phân phó, cùng với chủ tử nhà mình không mấy khác biệt, liếc mắt nhìn nhau. Xem ra, Yên Phi Tuyết sắp phải chịu bi kịch rồi! Hai canh giờ trôi qua, từ Thiên Hạ lâu đến nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, vườn hoa anh đào – anh đào cốc chẳng qua chỉ mất nửa canh giờ! Rồi lại chừng ấy thời gian, Phong Nhược Ngôn chuyên tâm chữa thương cho Hiên Viên Lưu Phong. Hoá ra ở phía sau thác nước trong anh đào cốc còn có một thạch thất. Không ai biết, nơi thác nước đẹp như tiên cảnh ấy lại còn có một cái động. Mà càng không thể tưởng được là, động này lại còn có thể khiến người ta say mê, yêu thích như thuý thuỷ ôn tuyền! Trong truyền thuyết, thúy thủy ôn tuyền là con suối nối dài, hấp thu hết mọi tinh hoa đất trời, nếu người nào được ngâm trong thúy thủy ôn tuyền, ắt hẳn sau đó sẽ được thay da đổi thịt. Tuy rằng truyền thuyết này có chút khoa trương, nhưng thúy thủy ôn tuyền kia đối với việc loại bỏ đọc tố trên người Hiên Viên Lưu Phong mà nói khá là hữu hiệu. Mà đối với việc Phong Nhược Ngôn cứu Hiên Viên Lưu Phong cũng có hiệu quả. Ít nhất, nếu không có nơi địa mạch ôn tuyền như thế này, ít nhất Phong Nhược Ngôn vẫn không thể nắm chắc có thể hay không chữa khỏi cho Hiên Viên Lưu Phong! Lúc này, Phong Nhược Ngôn nằm nghiêng ở bên suối lẳng lặng nhìn Hiên Viên Lưu Phong! Rồi sau đó nhịn không được áp bàn tay mềm mại lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Mắt hắn, đôi mi hắn, môi hắn…. Giờ phút này, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong tuy rằng có khá hơn một chút nhưng là đôi mày hắn vẫn nhăn lại khiến người ta nhịn không được muốn vuốt lên đó. Dù biết đối mặt với tình huống như vậy, hậu quả khả năng sẽ là chết nhưng hắn lại liều mạng ẩn nhẫn dục vọng của một nam nhân. Huống chi, Phong Nhược Ngôn lại là người không được tính là cứng rắn, hơn nữa, nam tử này lại còn cố gắng thổ lộ tình cảm với mình! “Hiên Viên Lưu Phong……” Phong Nhược Ngôn có chút cảm động , đa sầu đa cảm thở dài, rồi sau đó đem thân mình nằm nghiêng ở bên suối, tựa đầu dựa vào vai Hiên Viên Lưu Phong, con ngươi xinh đẹp, sáng như ngọc lưu ly so với viên dạ minh châu còn đẹp hơn vài phần, trong mắt tràn đầy một mảnh nhu tình, trong lòng muôn vàn cảm động. Cuối cùng buột miệng gọi lên một cái tên, thanh âm vô cùng ôn nhu! “Nhược nhi bảo bối đang nghĩ đến ta sao?” Hiên Viên Lưu Phong đột ngột lên tiếng. Mà Phong Nhược Ngôn đột nhiên bật dậy, trong mắt nhanh chóng hiện lên tai vui sướng, hô to “Ngươi tỉnh rồi, ngươi thật sự tỉnh rồi!” “Ân!” Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ, lại mang theo một tia dụ hoặc. Thực tế, hắn đã tỉnh từ lâu, đau đớn trên người cũng đã bớt đi, khí lực cũng hồi phục tám phần. Chỉ là hắn thích cảm giác lúc Nhược nhi bảo bối dùng đôi tay mềm mại kia vuốt ve khuôn mặt hắn. Cái loại cảm giác này có thể trực tiếp làm cho xương cốt hắn nháy mắt tê dại, nhưng cũng thật sự tuyệt vời! Phong Nhược Ngôn nghe được Hiên Viên Lưu Phong nói liền biết được hắn sớm tỉnh từ lâu, nhất thời quay đầu giận dữ với hắn. Nhìn thấy đôi mắt ánh lên một tia cười như không cười kia, nhớ đến lúc nãy mình vừa dùng biểu tình háo sắc vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt nhất thời hiện lên một tia ngượng ngùng, đứng lên. “Kia…… Cái kia, ngươi thật sự không có việc gì chứ?” Phong Nhược Ngôn lúc này thật sự không biết nên nói cái gì, có chút không được tự nhiên. “Có việc!” Hiên Viên Lưu Phong ngẩn người, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhược nhi nhà mình lại trưng ra bộ dáng tiểu bạch thỏ như vậy(nhà mình cơ đấy ^^), trong lòng như có lửa đốt! Rồi sau đó đứng dậy, thoát y, cùng nàng đối mặt. [zề zề, anh thoát y rồi, thoát y rồi a :v] “A, sao vậy? Ngươi không thoải mái sao?” Rồi sau đó quay người lại, nhìn thấy một màn này đủ khiến nàng xịt máu mũi. Hiên Viên Lưu Phong bình thường đã đủ mị hoặc, giờ phút này lại trần truồng xuất hiện ở trước mặt nàng. Từng giọt nước chảy xuống da thịt màu đồng khêu gợi. Phong Nhược Ngôn nuốt nước bọt không ngừng, trong lòng cảm thán, rốt cục nàng đã biết vì sao nhiều người nguyện ý trở thành sắc nữ trong đại quân nhất viên như vậy, phải biết rằng sắc đẹp này có thể thay cả cơm, chỉ cần nhìn cũng đủ no rồi. Ví dụ như nam nhân trước mặt nàng đây, chỉ cần nhìn thấy sẽ khiến bao nhiêu kẻ nổi sắc tâm! “Sao? Thân thể ta có thoả mãn Nhược nhi bảo bối nàng chứ?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn lộ ra biểu tình như vậy, nhất thời có chút buồn cười, mị hoặc nói. “Khụ khụ, làm sao chỉ có thể nói thế nha? Ngươi như vậy bảo sao nữ nhân trong thiên hạ dù già trẻ lớn bé đều nguyện ý theo ngươi?” Phong Nhược Ngôn nghe xong lời Hiên Viên Lưu Phong, nuốt xuống ngụm nước bọt, cảm thán nói. Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên sa sầm mặt, phát ra hơi thở nguy hiểm, hung hăng đem Phong Nhược Ngôn giam cầm trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói “Nghe nàng nói vậy, có vẻ như là muốn đem ta ra ngoài cho người ta xem thì phải?” Phong Nhược Ngôn ý thức được hơi thở Hiên Viên Lưu Phong mang theo chút cường ngạnh, nhất thời có chút thẹn quá thành giận. Khẽ ngước đầu lên nhìn Hiên Viên Lưu Phong, tim liền rung động. Hiên Viên Lưu Phong phả ra hơi thở ấm áp, nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, xấu hổ, não nhất thời ngưng trệ vài phần, khí thế giảm xuống “Ta không nói như vậy!” Ít nhất nàng cũng phải thoả mãn con mắt mình trước chứ! Nhưng mà ý nghĩ này nàng không có gan nói ra! “Nhược nhi bảo bối, thân thể của ta chỉ có nàng được xem qua, nàng hẳn là nên chịu trách nhiệm đi chứ?” Hiên Viên Lưu Phong dùng ngón tay tinh tế miêu tả mặt mày Phong Nhược Ngôn, giống như lúc nàng làm như vậy, rồi sau đó lại là tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Phong Nhược Ngôn, ôn nhuận vô hại! Phong Nhược Ngôn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. “Chịu thiệt là ta đây. Ta còn chưa có kêu ngươi phụ trách đâu!” Vừa dứt lời nàng liền nhận ra có gì đó không đúng.Quả nhiên, Hiên Viên Lưu Phong nghe xong, trên mặt không che giấu sự đắc ý, cười tà “Ân, hoá ra là vậy, Nhược nhi bảo bối, ta sẽ phụ trách. Nàng hài lòng chứ?” “Ngươi……” Phong Nhược Ngôn rối loạn. Từ lúc gặp hắn, đầu óc thông minh của nàng liền ngừng hoạt động. Cho nên Phong Nhược Ngôn đơn giản nhắm mắt lại không nói, trong lòng suy nghĩ, tìm cách gỡ hoà. “Như thế nào? Nhược nhi bảo bối, có phải hay không nghĩ đến việc phải làm sao mới hoà được một ván?” Nhìn bộ dạng nhắm mắt không nói có chút buồn cười của Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong không lưu tình chút nào liền huỵch toẹt nói ra tâm tư trong lòng nàng. Phong Nhược Ngôn cả kinh, mở to mắt. Còn chưa kịp thắc mắc, Hiên Viên Lưu Phong đã ôm nàng lên, đem nàng nằm bên suối, bên ngoài là thác nước cùng anh đào cốc. Ngay lập tức, bên trong có một thanh âm cực kì ái muội! (đố ai biết 2 anh chị này đang làm cái zề ^^) Môi lưỡi hắn dây dưa cùng môi nàng, từ từ nhấm nháp, trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mê trong đó, khó mà tách rời. Bỗng nhiên, Phong Nhược Ngôn bừng tỉnh, trên đùi Hiên Viên Lưu Phong còn có vết thương! Phong Nhược Ngôn một tay lấy Hiên Viên Lưu Phong đẩy ra, giữ khoảng cách. Rồi sau đó lại kiểm tra rồi một phen, trên người hai loại mị dược độc tố đã biểu hiện rõ ràng, vết thương trên đùi cũng không có gì trở ngại, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó giương mắt, bây giờ nàng mới có tâm tư đánh giá sơn động! Cửa vào sơn động nằm sau thác nước, cũng không biết bày ra trận pháp gì, người ngoài muốn tìm ra nơi này chỉ sợ còn khó hơn lên trời! Trong động dùng dạ minh châu chiếu sáng, hơn nữa thúy thủy ôn tuyền toát ra hơi nước, toàn bộ trong động tựa như chốn tiên cảnh! Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn lại phát hiện, toàn bộ trong động bất luận là tấm lụa mỏng đang phiêu dật trong gió còn có chiếc giường sắp đặt sẵn chăn phủ gấm hoa! Nhìn mà phấn chấn lòng người! Phong Nhược Ngôn trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, không tự chủ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, sắc mặt bỗng ửng đỏ. “Nhược nhi bảo bối, ta vì nàng mà thủ thân như ngọc. Nhược nhi bảo bối có phải hay không nên tỏ vẻ như thế?” Hiên Viên Lưu Phong bởi vì Phong Nhược Ngôn ngượng ngùng, có chút hưởng thụ. “Ách, cái kia……” Nghe Hiên Viên Lưu Phong nhắc đến chuyện đó, Phong Nhược Ngôn không khỏi lại có chút lo lắng không yên. Tuy rằng chính mình đã loại bỏ đi độc dược trên người hắn, nhưng là mị độc ấy vẫn không tính là đã mất hoàn toàn. Nếu không trải qua việc kia, phỏng chừng sẽ để lại di chứng. Nghĩ vậy lòng nàng càng thêm lo lắng. “Nhược nhi bảo bối, không được thất thần!” Hiên Viên Lưu Phong vừa thấy Phong Nhược Ngôn trưng ra bộ dạng này, biết ngay hồn phách nàng đã bay đến một nơi nào đó xa xôi lắm liền hung hăng trừng mắt, biểu tình kháng nghị. Thật vất vả mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, may còn có nàng ở đây. Dù là chính nàng vừa mới phá hỏng nụ hôn ấy! Phong Nhược Ngôn đương nhiên là có thể thấy rõ Hiên Viên Lưu Phong đang âm thầm tính toán nhỏ nhặt. Trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ tà ác, đột nhiên hé miệng cười, một tay đẩy ngã Hiên Viên Lưu Phong lên giường rồi nâng cằm hắn lên, bộ dáng như một nữ vương uy quyền, từ trên cao nhìn xuống, cùng hắn đối mặt. Hai người mắt đối mắt, bỗng nhiên Phong Nhược Ngôn cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai Hiên Viên Lưu Phong, rồi sau đó lại hơi vặn vẹo thân mình, phả ra hơi thở ấm áp cùng hương thơm đầy nữ tính bên tai hắn “Kia, ngươi nói xem, ngươi muốn ta phải làm gì đây? Hả?” Ái muội, khiêu khích! Cực hạn ái muội! Cực hạn khiêu khích! Phong Nhược Ngôn giờ phút này đã muốn lột xác thành yêu tinh! Con ngươi xinh đẹp, kiều mị khẽ loé lên một ánh nhìn mị hoặc, cộng thêm bộ dáng mê người này. Rõ ràng là đang câu dẫn người khác rơi vào thế giới ma quái. Phong Nhược Ngôn vốn rất đẹp, cho dù nàng đứng ở đâu cũng có thể khơi lên dục vọng của nam nhân. Huống chi giờ phút này nàng lại cố ý xinh đẹp như vậy. Thử hỏi, ai có thể kiềm chế được trước bảo vật như thế đây? Mà Phong Nhược Ngôn cũng biết rõ. Kiếp trước người nọ huấn luyện mình trở thành đặc công, cho nên trên tất cả các phương diện, nàng đều đã được học qua hết. Hơn nữa, nàng cũng học tốt lắm! Tuy rằng đến nay vẫn chưa có cơ hội thực hành! Nhưng, nàng cũng là biết, chính mình có khả năng mê hoặc người ta điên đảo! Mà hiện tại…… Nàng nhìn Hiên Viên Lưu Phong, đối với nàng , trái tim đã có một người, thì nhất định sẽ giữ chặt không buông, cho nên, nàng còn do dự điều gì nữa? Nếu là muốn trầm luân, muốn sa đọa, như vậy liền hoàn thành! Mà nàng, cũng thật lòng muốn giao mình cho hắn! “Ta……” Bộ dáng yêu mị của Phong Nhược Ngôn làm Hiên Viên Lưu Phong không kiềm chế được, giọng nói phát ra mang đầy dục vọng, khàn khàn, trầm thấp. Cảm giác được hơi thở ấm áp phả lên tai, đôi môi đầy đặn lại ở trước mắt, chỉ cần vươn tới một chút là có thể nhấm nháp được nó. Cẩm y màu đỏ rực, thoáng ẩn hiện vóc dáng thân thể nàng. Trong nháy mắt, hô hấp hắn trở nên rối loạn, ngứa ngáy khó chịu. Phong Nhược Ngôn, nàng là cây thuốc phiện, là độc dược, một khi dính vào chỉ sợ sẽ nghiện, e rằng cả đời đều vạn kiếp bất phục! Tuy nói Hiên Viên Lưu Phong sớm biết vậy, ý thức trong lòng cũng nhắc nhở hắn không thể làm vậy với nàng. Nhưng trên người mỗi một tấc da thịt lại điên cuồng kêu gào, muốn gắt gao ôm tiểu yêu tinh khiến hắn si mê vào lòng, đem nàng dung nhập với mình, từ nay về sau hoà làm một thể, cũng muốn hung hăng gặm nhấm nàng. Tư duy cực đoan trong hắn không ngừng giãy dụa, cơ hồ muốn làm hắn phát điên! Loại cảm giác này so với lúc đối phó với Yên Phi Tuyết cùng xuân dược của ả còn khó chịu gấp trăm nghìn lần! Bất quá thống khổ này chưa được bao lâu, ngay sau đó, Phong Nhược Ngôn vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve môi hắn, mang theo nụ cười chết người, đôi mắt lả lướt trên khuôn mặt hắn. Hiên Viên Lưu Phong nuốt mạnh nước bọt, thân mình đã sớm nóng bừng, mẫn cảm không thể chịu được, ồ ồ thở dốc bên tai Phong Nhược Ngôn. Mà Phong Nhược Ngôn nàng giống như cũng có chút khẩn cấp, không đợi Hiên Viên Lưu Phong có động tác tiếp theo, thân thể mềm mại như rắn trực tiếp đổ xuống, cuốn lấy hắn. Nháy mắt, một ngọn lửa tình được thắp lên, nóng bừng! “Bảo bối, nàng không được phép hối hận!” Giọng nói Hiên Viên Lưu Phong mang theo dục vọng cất lên. “Như thế nào, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?” Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Hiên Viên Lưu Phong khiêu khích nói! Đáng chết, Hiên Viên Lưu Phong âm thầm mắng một câu. Giờ phút này cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, là địa ngục, hắn cũng sẵn sàng trầm luân! Hắn hung hăng cắn nuốt vị ngọt trên môi nàng, răng lưỡi giao nhau cùng dây dưa. Lần này, Phong Nhược Ngôn không trưng ra bộ mặt âm ngoan bá đạo thường ngày mà chỉ lặng lẽ vươn lưỡi, mềm mại dụ hoặc Hiên Viên Lưu Phong, rồi lại nhanh chóng rút về như muốn cùng hắn chơi trốn tìm. Môi lưỡi tiếp xúc khiến cả hai khẽ run run. Phong Nhược Ngôn đã sớm mềm nhũn thân mình. Hiên Viên Lưu Phong làm sao còn có tâm tư cùng nàng trốn tìm, vội vàng bắt lấy sau đó lại một lần nữa hung hăng hôn. Có lẽ đây chính là yêu đến tận xương tuỷ, không ngại dây dưa. Thân thể cùng ma sát, hai trái tim cùng nhịp đập, hô hấp hỗn độn. Tình yêu, dục vọng, tất cả cùng trầm luân một chỗ, không thể tách rời. Phong Nhược Ngôn bình thường lạnh lùng giờ phút này cũng hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt này, biến thành một tiểu bạch thỏ ngoan hiền, đối mặt với Hiên Viên Lưu Phong lúc ôn nhu, khi bá đạo bên dưới, chỉ có thể dây dưa, không thể thoát ra được. Phong Nhược Ngôn mơ mơ màng màng, vốn định câu dẫn hồn phách hắn, hiện tại xem ra, hồn phách nàng đã bị nam nhân này đoạt mất rồi. Phong Nhược Ngôn giống như con mèo nhỏ nép trên người Hiên Viên Lưu Phong. Bộ dáng nàng trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hoàn toàn là mị dược, chỉ có hơn chớ không kém. Hắn nhìn thoáng qua nàng, sắc mặt bỗng dưng thâm trầm, nhắm lại hai mắt, không dám nhìn. “Hiên Viên vương gia cũng có lúc sợ hãi nha! Ai, thật không biết ngươi làm sao lại có thể thoát được vòng tay của Yên Phi Tuyết? Ha ha!” Phong Nhược Ngôn nói xong liền che miệng khanh khách cười trộm, hai mắt sáng ngời, mềm mại như rắn không an phận trượt xuống, ở trước ngực Hiên Viên Lưu Phong đùa bỡn, chậm rãi di động. “Nàng đúng là vô tâm vô phế (không tim không phổi). Đừng khiêu khích ta nữa, đến lúc đó thân thể ta sợ rằng sẽ không thể chịu được đâu!” Bắt được cổ tay nàng, Hiên Viên Lưu Phong buồn bực trừng mắt nhìn nàng “Nam nhân nhẫn nại là có hạn, đừng cho là ta có sức tự chủ hơn người. Ở trước mặt nàng, ta không khắc chế được mình. Còn dám xằng bậy, ta cũng không cam đoan còn có thể nhẫn nhịn được!” Phong Nhược Ngôn như trước nhíu mày cười, ngoảnh mặt làm ngơ lời cảnh cáo của hắn. Hôm nay Phong Nhược Ngôn nàng sẽ hảo hảo làm một sắc nữ, rồi sau đó hung hăng ăn hắn. Tay nàng linh hoạt trốn khỏi bàn tay hắn, lại một lần nữa dừng ở bờ vai rắn chắc khẽ di chuyển trên cổ hắn. Đến vành tai thì dừng lại rồi thổi nhẹ. Hiên Viên Lưu Phong như hút phải một ngụm lãnh khí, đang muốn bắt lấy đầu sỏ châm ngòi. Phong Nhược Ngôn nhanh nhạy biết được ý đồ này, bàn tay nhỏ bé trên vành tai hắn lại từ từ trượt xuống dưới, cuối cùng dừng trên ngực hắn, đánh một vòng tròn nhỏ, rồi sau đó chậm rãi, chậm rãi di động đến bụng, châm ngòi thổi gió. Nhìn người dưới thân trần trụi, nàng âm thầm nuốt nước bọt, rồi sau đó lại tiếp tục trượt xuống hông hắn, từng động tác càng thêm tuỳ ý. “Phong Nhược Ngôn! Nàng định làm gì?” Mang khí thế bức chết người, Hiên Viên Lưu Phong nhìn người đang ngồi trên thân mình vẫn bất vi sở động, nghiến răng nghiến lợi trừng nàng. Hiện tại hắn cực kì khó chịu cùng phẫn nộ, trên người hừng hực lửa nóng, dục phát lại không thể kìm lại! Hắn nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, khuôn mặt tuấn mĩ không che dấu dục vọng cùng khó chịu. Hắn sợ rằng sẽ không thể tiếp tục nhẫn nại với tiểu yêu tinh này nữa!

Liệt Dương nuốt nước bọt, rốt cục thì đã có thể lấy lại giọng rồi,sau đó nhìn Hiên Viên Lưu Phong nói: “Vương gia, này……” Nhưng chỉ nói đến đó rồi lưỡng lự. “Liệt Dương, phái người tới khống chế nơi này, chúng ta đi!” Phân phó xong, Hiên Viên Lưu Phong không có một tia chần chờ liền đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy thật may mắn! Tốt quá, không phải là Nhược Nhi bảo bối của hắn! Về phần những người khác, hoàn toàn không liên quan đến hắn, huống chi là Quân Vân Doanh dám nảy ra tâm tư xấu với bảo bối của hắn! Nếu vậy, chi bằng để Hiên Viên Lưu Phong hắn ra tay đi? “Đưa nữ nhân kia ném vào trong, giám sát chặt chẽ cho ta!” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Hiên Viên Lưu Phong duy trì không được bao lâu đã cảm thấy giờ phút này, mạch máu trong thân thể như muốn vỡ tung ra. Không được, hắn phải mau chóng đưa Nhược Nhi bảo bối về bên mình! Mà Liệt Dương, Truy Phong nghe Hiên Viên Lưu Phong phân phó xong, khóe miệng không khỏi giật giật. Bộ dạng này của chủ tử, khụ khụ, là muốn đem Yên Phi Tuyết vào đó, cũng không sợ Quân Vân Doanh chịu không được nha. Bất quá, bọn họ cũng không cần quan tâm đến đám người đó, bọn họ dám tính kế hãm hại chủ tử cùng Phong chủ tử thì phải tự gánh hậu quả đi. Truy Phong cùng Liệt Dương phân phó thủ hạ đem Yên Phi Tuyết đã muốn hôn mê, đang vặn vẹo thân mình ném vào phòng Quân Vân Doanh. Nhất thời, Quân Vân Doanh lại một lần nữa bộc phát thú tính, ngay lập tức phòng trong vang lên tiếng rên rỉ, mà đám người Truy Phong lại lộ ra vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường. Đồng thời, tâm cũng có chút nhảy nhót, xem ra sáng sớm ngày mai có trò hay để xem rồi! Mà Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt cũng tìm được Hiên Viên Lưu Phong, nhìn xuống đất thấy ngổn ngang máu cùng xác chết, sắc mặt bỗng nhiên phát lạnh! Đối phương thế nhưng huy động nhiều người như vậy, hiển nhiên đám người Truy Phong đã phải trải qua một phen khổ chiến. Nhưng những người này hiển nhiên không phải người của Quân Vân Doanh. Vậy những người này là ai? Phong Nhược Ngôn hơi nheo mắt lại, thở ra sát khí! “Nhược nhi bảo bối!” Chính lúc này, giọng Hiên Viên Lưu Phong vội vàng truyền tới! “Phong chủ tử, là chủ tử, chủ tử đến đây!” Truy Nguyệt bên cạnh nhịn không được kinh hô. Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn vui sướng, nàng chỉ biết, Hiên Viên Lưu Phong không có việc gì ! Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên xoay người, vừa nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh sợ. Giờ phút này toàn thân Hiên Viên Lưu Phong đều đã ướt đẫm, trên mặt nổi gân xanh, giống như chỉ cần qua một lúc nữa sẽ yếu ớt như muốn vỡ tan. Hai tròng mắt của hắn giờ phút này bởi vì sung huyết mà đỏ lên. Trên đùi hắn lại có một vết thương thật dài, dữ tợn, máu chảy nhiều! Đây là Hiên Viên Lưu Phong vì nàng mà gây thương tổn chính mình để giữ cho tâm trí thanh tỉnh, tất cả, đều vì nàng! Thật đáng sợ! Nàng chưa từng gặp qua Hiên Viên Lưu Phong trong bộ dạng như vậy! Hiên Viên Lưu Phong nhấc bước chân nặng nề, hô hấp có chút rối loạn, nhưng ánh mắt trước sau vẫn kiên định! Phong Nhược Ngôn giờ phút này cảm thấy thân mình cứng ngắc, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong đang đi về phía mình, từng bước, từng bước một. “Ngươi……” Phong Nhược Ngôn muốn nói gì, nhưng là còn kịp mở miệng, Hiên Viên Lưu Phong đã ôm nàng vào trong ngực. Nàng có thể cảm giác được thân thể Hiên Viên Lưu Phong giờ phút này đang nóng lạnh bất thường làm cho Phong Nhược Ngôn cũng không khỏi run rẩy! “Nhược nhi bảo bối, hoàn hảo nàng không có việc gì! Ta thề, về sau sẽ không rời xa nàng nửa bước!” Hiên Viên Lưu Phong nói xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ, sau đó liền bất tỉnh! “Hiên Viên Lưu Phong! Ngươi sao vậy?” Phong Nhược Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho Hiên Viên Lưu Phong. Hơi thở hắn rối loạn nhưng dù đang hôn mê, hắn vẫn duy trì bộ dạng lúc trước, trên mặt vẫn nổi gân xanh chằng chịt. Phong Nhược Ngôn kinh sợ, trên mặt lộ ra nét sợ hãi! Hiên Viên Lưu Phong, hắn…… “Sao lại thế này!” Phong Nhược Ngôn cả người tản ra lãnh khí, làm cho đám người Truy Phong phía sau nhịn không được mà run! “Phong chủ tử, bọn thuộc hạ khi đó ở phòng bên ngoài bị những người đó bao vây tấn công, mà bên trong là…… Là……!” Truy Phong có chút khó xử! “Nói……” Phong Nhược Ngôn nghiêm giọng. “Là Yên Phi Tuyết thừa dịp thời điểm chủ tử suy yếu mà hạ dược, ý đồ câu dẫn chủ tử, nhưng không thực hiện được. Bây giờ chỉ sợ thân thể chủ tử….” Truy Phong một hơi nói xong, trong mắt cũng hận không thể giết chết nữ nhân ác độc Yên Phi Tuyết kia. Ả ta thế nhưng lại dùng kế sách này đối phó, hãm hại chủ tử! Phong Nhược Ngôn trong mắt dâng lên căm giận ngút trời, Yên Phi Tuyết, lại là Yên Phi Tuyết…… Ánh mắt nàng chuyển tới gương mặt trắng bệch cùng đôi môi tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc của Hiên Viên Lưu Phong. Có thể thấy rõ lúc đó hắn thống khổ mức nào! Hiên Viên Lưu Phong cực lực chịu đựng, nhẫn tâm chịu đựng thống khổ khiến Yên Phi Tuyết không thể thực hiện âm mưu rồi lại lập tức tìm tới Phong Nhược Ngôn nàng. Hắn…… “Yên Phi Tuyết? Được lắm! Truy Nguyệt, Truy Phong, trở về vườn hoa anh đào!” Nàng không thể, cũng sẽ không để cho Hiên Viên Lưu Phong xảy ra chuyện gì! Mà Truy Phong, Truy Nguyệt nghe được Phong Nhược Ngôn phân phó, cùng với chủ tử nhà mình không mấy khác biệt, liếc mắt nhìn nhau. Xem ra, Yên Phi Tuyết sắp phải chịu bi kịch rồi! Hai canh giờ trôi qua, từ Thiên Hạ lâu đến nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, vườn hoa anh đào – anh đào cốc chẳng qua chỉ mất nửa canh giờ! Rồi lại chừng ấy thời gian, Phong Nhược Ngôn chuyên tâm chữa thương cho Hiên Viên Lưu Phong. Hoá ra ở phía sau thác nước trong anh đào cốc còn có một thạch thất. Không ai biết, nơi thác nước đẹp như tiên cảnh ấy lại còn có một cái động. Mà càng không thể tưởng được là, động này lại còn có thể khiến người ta say mê, yêu thích như thuý thuỷ ôn tuyền! Trong truyền thuyết, thúy thủy ôn tuyền là con suối nối dài, hấp thu hết mọi tinh hoa đất trời, nếu người nào được ngâm trong thúy thủy ôn tuyền, ắt hẳn sau đó sẽ được thay da đổi thịt. Tuy rằng truyền thuyết này có chút khoa trương, nhưng thúy thủy ôn tuyền kia đối với việc loại bỏ đọc tố trên người Hiên Viên Lưu Phong mà nói khá là hữu hiệu. Mà đối với việc Phong Nhược Ngôn cứu Hiên Viên Lưu Phong cũng có hiệu quả. Ít nhất, nếu không có nơi địa mạch ôn tuyền như thế này, ít nhất Phong Nhược Ngôn vẫn không thể nắm chắc có thể hay không chữa khỏi cho Hiên Viên Lưu Phong! Lúc này, Phong Nhược Ngôn nằm nghiêng ở bên suối lẳng lặng nhìn Hiên Viên Lưu Phong! Rồi sau đó nhịn không được áp bàn tay mềm mại lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Mắt hắn, đôi mi hắn, môi hắn…. Giờ phút này, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong tuy rằng có khá hơn một chút nhưng là đôi mày hắn vẫn nhăn lại khiến người ta nhịn không được muốn vuốt lên đó. Dù biết đối mặt với tình huống như vậy, hậu quả khả năng sẽ là chết nhưng hắn lại liều mạng ẩn nhẫn dục vọng của một nam nhân. Huống chi, Phong Nhược Ngôn lại là người không được tính là cứng rắn, hơn nữa, nam tử này lại còn cố gắng thổ lộ tình cảm với mình! “Hiên Viên Lưu Phong……” Phong Nhược Ngôn có chút cảm động , đa sầu đa cảm thở dài, rồi sau đó đem thân mình nằm nghiêng ở bên suối, tựa đầu dựa vào vai Hiên Viên Lưu Phong, con ngươi xinh đẹp, sáng như ngọc lưu ly so với viên dạ minh châu còn đẹp hơn vài phần, trong mắt tràn đầy một mảnh nhu tình, trong lòng muôn vàn cảm động. Cuối cùng buột miệng gọi lên một cái tên, thanh âm vô cùng ôn nhu! “Nhược nhi bảo bối đang nghĩ đến ta sao?” Hiên Viên Lưu Phong đột ngột lên tiếng. Mà Phong Nhược Ngôn đột nhiên bật dậy, trong mắt nhanh chóng hiện lên tai vui sướng, hô to “Ngươi tỉnh rồi, ngươi thật sự tỉnh rồi!” “Ân!” Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ, lại mang theo một tia dụ hoặc. Thực tế, hắn đã tỉnh từ lâu, đau đớn trên người cũng đã bớt đi, khí lực cũng hồi phục tám phần. Chỉ là hắn thích cảm giác lúc Nhược nhi bảo bối dùng đôi tay mềm mại kia vuốt ve khuôn mặt hắn. Cái loại cảm giác này có thể trực tiếp làm cho xương cốt hắn nháy mắt tê dại, nhưng cũng thật sự tuyệt vời! Phong Nhược Ngôn nghe được Hiên Viên Lưu Phong nói liền biết được hắn sớm tỉnh từ lâu, nhất thời quay đầu giận dữ với hắn. Nhìn thấy đôi mắt ánh lên một tia cười như không cười kia, nhớ đến lúc nãy mình vừa dùng biểu tình háo sắc vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt nhất thời hiện lên một tia ngượng ngùng, đứng lên. “Kia…… Cái kia, ngươi thật sự không có việc gì chứ?” Phong Nhược Ngôn lúc này thật sự không biết nên nói cái gì, có chút không được tự nhiên. “Có việc!” Hiên Viên Lưu Phong ngẩn người, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhược nhi nhà mình lại trưng ra bộ dáng tiểu bạch thỏ như vậy(nhà mình cơ đấy ^^), trong lòng như có lửa đốt! Rồi sau đó đứng dậy, thoát y, cùng nàng đối mặt. [zề zề, anh thoát y rồi, thoát y rồi a :v] “A, sao vậy? Ngươi không thoải mái sao?” Rồi sau đó quay người lại, nhìn thấy một màn này đủ khiến nàng xịt máu mũi. Hiên Viên Lưu Phong bình thường đã đủ mị hoặc, giờ phút này lại trần truồng xuất hiện ở trước mặt nàng. Từng giọt nước chảy xuống da thịt màu đồng khêu gợi. Phong Nhược Ngôn nuốt nước bọt không ngừng, trong lòng cảm thán, rốt cục nàng đã biết vì sao nhiều người nguyện ý trở thành sắc nữ trong đại quân nhất viên như vậy, phải biết rằng sắc đẹp này có thể thay cả cơm, chỉ cần nhìn cũng đủ no rồi. Ví dụ như nam nhân trước mặt nàng đây, chỉ cần nhìn thấy sẽ khiến bao nhiêu kẻ nổi sắc tâm! “Sao? Thân thể ta có thoả mãn Nhược nhi bảo bối nàng chứ?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn lộ ra biểu tình như vậy, nhất thời có chút buồn cười, mị hoặc nói. “Khụ khụ, làm sao chỉ có thể nói thế nha? Ngươi như vậy bảo sao nữ nhân trong thiên hạ dù già trẻ lớn bé đều nguyện ý theo ngươi?” Phong Nhược Ngôn nghe xong lời Hiên Viên Lưu Phong, nuốt xuống ngụm nước bọt, cảm thán nói. Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên sa sầm mặt, phát ra hơi thở nguy hiểm, hung hăng đem Phong Nhược Ngôn giam cầm trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói “Nghe nàng nói vậy, có vẻ như là muốn đem ta ra ngoài cho người ta xem thì phải?” Phong Nhược Ngôn ý thức được hơi thở Hiên Viên Lưu Phong mang theo chút cường ngạnh, nhất thời có chút thẹn quá thành giận. Khẽ ngước đầu lên nhìn Hiên Viên Lưu Phong, tim liền rung động. Hiên Viên Lưu Phong phả ra hơi thở ấm áp, nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, xấu hổ, não nhất thời ngưng trệ vài phần, khí thế giảm xuống “Ta không nói như vậy!” Ít nhất nàng cũng phải thoả mãn con mắt mình trước chứ! Nhưng mà ý nghĩ này nàng không có gan nói ra! “Nhược nhi bảo bối, thân thể của ta chỉ có nàng được xem qua, nàng hẳn là nên chịu trách nhiệm đi chứ?” Hiên Viên Lưu Phong dùng ngón tay tinh tế miêu tả mặt mày Phong Nhược Ngôn, giống như lúc nàng làm như vậy, rồi sau đó lại là tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Phong Nhược Ngôn, ôn nhuận vô hại! Phong Nhược Ngôn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. “Chịu thiệt là ta đây. Ta còn chưa có kêu ngươi phụ trách đâu!” Vừa dứt lời nàng liền nhận ra có gì đó không đúng.Quả nhiên, Hiên Viên Lưu Phong nghe xong, trên mặt không che giấu sự đắc ý, cười tà “Ân, hoá ra là vậy, Nhược nhi bảo bối, ta sẽ phụ trách. Nàng hài lòng chứ?” “Ngươi……” Phong Nhược Ngôn rối loạn. Từ lúc gặp hắn, đầu óc thông minh của nàng liền ngừng hoạt động. Cho nên Phong Nhược Ngôn đơn giản nhắm mắt lại không nói, trong lòng suy nghĩ, tìm cách gỡ hoà. “Như thế nào? Nhược nhi bảo bối, có phải hay không nghĩ đến việc phải làm sao mới hoà được một ván?” Nhìn bộ dạng nhắm mắt không nói có chút buồn cười của Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong không lưu tình chút nào liền huỵch toẹt nói ra tâm tư trong lòng nàng. Phong Nhược Ngôn cả kinh, mở to mắt. Còn chưa kịp thắc mắc, Hiên Viên Lưu Phong đã ôm nàng lên, đem nàng nằm bên suối, bên ngoài là thác nước cùng anh đào cốc. Ngay lập tức, bên trong có một thanh âm cực kì ái muội! (đố ai biết 2 anh chị này đang làm cái zề ^^) Môi lưỡi hắn dây dưa cùng môi nàng, từ từ nhấm nháp, trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mê trong đó, khó mà tách rời. Bỗng nhiên, Phong Nhược Ngôn bừng tỉnh, trên đùi Hiên Viên Lưu Phong còn có vết thương! Phong Nhược Ngôn một tay lấy Hiên Viên Lưu Phong đẩy ra, giữ khoảng cách. Rồi sau đó lại kiểm tra rồi một phen, trên người hai loại mị dược độc tố đã biểu hiện rõ ràng, vết thương trên đùi cũng không có gì trở ngại, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó giương mắt, bây giờ nàng mới có tâm tư đánh giá sơn động! Cửa vào sơn động nằm sau thác nước, cũng không biết bày ra trận pháp gì, người ngoài muốn tìm ra nơi này chỉ sợ còn khó hơn lên trời! Trong động dùng dạ minh châu chiếu sáng, hơn nữa thúy thủy ôn tuyền toát ra hơi nước, toàn bộ trong động tựa như chốn tiên cảnh! Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn lại phát hiện, toàn bộ trong động bất luận là tấm lụa mỏng đang phiêu dật trong gió còn có chiếc giường sắp đặt sẵn chăn phủ gấm hoa! Nhìn mà phấn chấn lòng người! Phong Nhược Ngôn trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, không tự chủ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, sắc mặt bỗng ửng đỏ. “Nhược nhi bảo bối, ta vì nàng mà thủ thân như ngọc. Nhược nhi bảo bối có phải hay không nên tỏ vẻ như thế?” Hiên Viên Lưu Phong bởi vì Phong Nhược Ngôn ngượng ngùng, có chút hưởng thụ. “Ách, cái kia……” Nghe Hiên Viên Lưu Phong nhắc đến chuyện đó, Phong Nhược Ngôn không khỏi lại có chút lo lắng không yên. Tuy rằng chính mình đã loại bỏ đi độc dược trên người hắn, nhưng là mị độc ấy vẫn không tính là đã mất hoàn toàn. Nếu không trải qua việc kia, phỏng chừng sẽ để lại di chứng. Nghĩ vậy lòng nàng càng thêm lo lắng. “Nhược nhi bảo bối, không được thất thần!” Hiên Viên Lưu Phong vừa thấy Phong Nhược Ngôn trưng ra bộ dạng này, biết ngay hồn phách nàng đã bay đến một nơi nào đó xa xôi lắm liền hung hăng trừng mắt, biểu tình kháng nghị. Thật vất vả mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, may còn có nàng ở đây. Dù là chính nàng vừa mới phá hỏng nụ hôn ấy! Phong Nhược Ngôn đương nhiên là có thể thấy rõ Hiên Viên Lưu Phong đang âm thầm tính toán nhỏ nhặt. Trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ tà ác, đột nhiên hé miệng cười, một tay đẩy ngã Hiên Viên Lưu Phong lên giường rồi nâng cằm hắn lên, bộ dáng như một nữ vương uy quyền, từ trên cao nhìn xuống, cùng hắn đối mặt. Hai người mắt đối mắt, bỗng nhiên Phong Nhược Ngôn cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai Hiên Viên Lưu Phong, rồi sau đó lại hơi vặn vẹo thân mình, phả ra hơi thở ấm áp cùng hương thơm đầy nữ tính bên tai hắn “Kia, ngươi nói xem, ngươi muốn ta phải làm gì đây? Hả?” Ái muội, khiêu khích! Cực hạn ái muội! Cực hạn khiêu khích! Phong Nhược Ngôn giờ phút này đã muốn lột xác thành yêu tinh! Con ngươi xinh đẹp, kiều mị khẽ loé lên một ánh nhìn mị hoặc, cộng thêm bộ dáng mê người này. Rõ ràng là đang câu dẫn người khác rơi vào thế giới ma quái. Phong Nhược Ngôn vốn rất đẹp, cho dù nàng đứng ở đâu cũng có thể khơi lên dục vọng của nam nhân. Huống chi giờ phút này nàng lại cố ý xinh đẹp như vậy. Thử hỏi, ai có thể kiềm chế được trước bảo vật như thế đây? Mà Phong Nhược Ngôn cũng biết rõ. Kiếp trước người nọ huấn luyện mình trở thành đặc công, cho nên trên tất cả các phương diện, nàng đều đã được học qua hết. Hơn nữa, nàng cũng học tốt lắm! Tuy rằng đến nay vẫn chưa có cơ hội thực hành! Nhưng, nàng cũng là biết, chính mình có khả năng mê hoặc người ta điên đảo! Mà hiện tại…… Nàng nhìn Hiên Viên Lưu Phong, đối với nàng , trái tim đã có một người, thì nhất định sẽ giữ chặt không buông, cho nên, nàng còn do dự điều gì nữa? Nếu là muốn trầm luân, muốn sa đọa, như vậy liền hoàn thành! Mà nàng, cũng thật lòng muốn giao mình cho hắn! “Ta……” Bộ dáng yêu mị của Phong Nhược Ngôn làm Hiên Viên Lưu Phong không kiềm chế được, giọng nói phát ra mang đầy dục vọng, khàn khàn, trầm thấp. Cảm giác được hơi thở ấm áp phả lên tai, đôi môi đầy đặn lại ở trước mắt, chỉ cần vươn tới một chút là có thể nhấm nháp được nó. Cẩm y màu đỏ rực, thoáng ẩn hiện vóc dáng thân thể nàng. Trong nháy mắt, hô hấp hắn trở nên rối loạn, ngứa ngáy khó chịu. Phong Nhược Ngôn, nàng là cây thuốc phiện, là độc dược, một khi dính vào chỉ sợ sẽ nghiện, e rằng cả đời đều vạn kiếp bất phục! Tuy nói Hiên Viên Lưu Phong sớm biết vậy, ý thức trong lòng cũng nhắc nhở hắn không thể làm vậy với nàng. Nhưng trên người mỗi một tấc da thịt lại điên cuồng kêu gào, muốn gắt gao ôm tiểu yêu tinh khiến hắn si mê vào lòng, đem nàng dung nhập với mình, từ nay về sau hoà làm một thể, cũng muốn hung hăng gặm nhấm nàng. Tư duy cực đoan trong hắn không ngừng giãy dụa, cơ hồ muốn làm hắn phát điên! Loại cảm giác này so với lúc đối phó với Yên Phi Tuyết cùng xuân dược của ả còn khó chịu gấp trăm nghìn lần! Bất quá thống khổ này chưa được bao lâu, ngay sau đó, Phong Nhược Ngôn vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve môi hắn, mang theo nụ cười chết người, đôi mắt lả lướt trên khuôn mặt hắn. Hiên Viên Lưu Phong nuốt mạnh nước bọt, thân mình đã sớm nóng bừng, mẫn cảm không thể chịu được, ồ ồ thở dốc bên tai Phong Nhược Ngôn. Mà Phong Nhược Ngôn nàng giống như cũng có chút khẩn cấp, không đợi Hiên Viên Lưu Phong có động tác tiếp theo, thân thể mềm mại như rắn trực tiếp đổ xuống, cuốn lấy hắn. Nháy mắt, một ngọn lửa tình được thắp lên, nóng bừng! “Bảo bối, nàng không được phép hối hận!” Giọng nói Hiên Viên Lưu Phong mang theo dục vọng cất lên. “Như thế nào, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?” Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Hiên Viên Lưu Phong khiêu khích nói! Đáng chết, Hiên Viên Lưu Phong âm thầm mắng một câu. Giờ phút này cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, là địa ngục, hắn cũng sẵn sàng trầm luân! Hắn hung hăng cắn nuốt vị ngọt trên môi nàng, răng lưỡi giao nhau cùng dây dưa. Lần này, Phong Nhược Ngôn không trưng ra bộ mặt âm ngoan bá đạo thường ngày mà chỉ lặng lẽ vươn lưỡi, mềm mại dụ hoặc Hiên Viên Lưu Phong, rồi lại nhanh chóng rút về như muốn cùng hắn chơi trốn tìm. Môi lưỡi tiếp xúc khiến cả hai khẽ run run. Phong Nhược Ngôn đã sớm mềm nhũn thân mình. Hiên Viên Lưu Phong làm sao còn có tâm tư cùng nàng trốn tìm, vội vàng bắt lấy sau đó lại một lần nữa hung hăng hôn. Có lẽ đây chính là yêu đến tận xương tuỷ, không ngại dây dưa. Thân thể cùng ma sát, hai trái tim cùng nhịp đập, hô hấp hỗn độn. Tình yêu, dục vọng, tất cả cùng trầm luân một chỗ, không thể tách rời. Phong Nhược Ngôn bình thường lạnh lùng giờ phút này cũng hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt này, biến thành một tiểu bạch thỏ ngoan hiền, đối mặt với Hiên Viên Lưu Phong lúc ôn nhu, khi bá đạo bên dưới, chỉ có thể dây dưa, không thể thoát ra được. Phong Nhược Ngôn mơ mơ màng màng, vốn định câu dẫn hồn phách hắn, hiện tại xem ra, hồn phách nàng đã bị nam nhân này đoạt mất rồi. Phong Nhược Ngôn giống như con mèo nhỏ nép trên người Hiên Viên Lưu Phong. Bộ dáng nàng trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hoàn toàn là mị dược, chỉ có hơn chớ không kém. Hắn nhìn thoáng qua nàng, sắc mặt bỗng dưng thâm trầm, nhắm lại hai mắt, không dám nhìn. “Hiên Viên vương gia cũng có lúc sợ hãi nha! Ai, thật không biết ngươi làm sao lại có thể thoát được vòng tay của Yên Phi Tuyết? Ha ha!” Phong Nhược Ngôn nói xong liền che miệng khanh khách cười trộm, hai mắt sáng ngời, mềm mại như rắn không an phận trượt xuống, ở trước ngực Hiên Viên Lưu Phong đùa bỡn, chậm rãi di động. “Nàng đúng là vô tâm vô phế (không tim không phổi). Đừng khiêu khích ta nữa, đến lúc đó thân thể ta sợ rằng sẽ không thể chịu được đâu!” Bắt được cổ tay nàng, Hiên Viên Lưu Phong buồn bực trừng mắt nhìn nàng “Nam nhân nhẫn nại là có hạn, đừng cho là ta có sức tự chủ hơn người. Ở trước mặt nàng, ta không khắc chế được mình. Còn dám xằng bậy, ta cũng không cam đoan còn có thể nhẫn nhịn được!” Phong Nhược Ngôn như trước nhíu mày cười, ngoảnh mặt làm ngơ lời cảnh cáo của hắn. Hôm nay Phong Nhược Ngôn nàng sẽ hảo hảo làm một sắc nữ, rồi sau đó hung hăng ăn hắn. Tay nàng linh hoạt trốn khỏi bàn tay hắn, lại một lần nữa dừng ở bờ vai rắn chắc khẽ di chuyển trên cổ hắn. Đến vành tai thì dừng lại rồi thổi nhẹ. Hiên Viên Lưu Phong như hút phải một ngụm lãnh khí, đang muốn bắt lấy đầu sỏ châm ngòi. Phong Nhược Ngôn nhanh nhạy biết được ý đồ này, bàn tay nhỏ bé trên vành tai hắn lại từ từ trượt xuống dưới, cuối cùng dừng trên ngực hắn, đánh một vòng tròn nhỏ, rồi sau đó chậm rãi, chậm rãi di động đến bụng, châm ngòi thổi gió. Nhìn người dưới thân trần trụi, nàng âm thầm nuốt nước bọt, rồi sau đó lại tiếp tục trượt xuống hông hắn, từng động tác càng thêm tuỳ ý. “Phong Nhược Ngôn! Nàng định làm gì?” Mang khí thế bức chết người, Hiên Viên Lưu Phong nhìn người đang ngồi trên thân mình vẫn bất vi sở động, nghiến răng nghiến lợi trừng nàng. Hiện tại hắn cực kì khó chịu cùng phẫn nộ, trên người hừng hực lửa nóng, dục phát lại không thể kìm lại! Hắn nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, khuôn mặt tuấn mĩ không che dấu dục vọng cùng khó chịu. Hắn sợ rằng sẽ không thể tiếp tục nhẫn nại với tiểu yêu tinh này nữa!

Liệt Dương nuốt nước bọt, rốt cục thì đã có thể lấy lại giọng rồi,sau đó nhìn Hiên Viên Lưu Phong nói: “Vương gia, này……” Nhưng chỉ nói đến đó rồi lưỡng lự. “Liệt Dương, phái người tới khống chế nơi này, chúng ta đi!” Phân phó xong, Hiên Viên Lưu Phong không có một tia chần chờ liền đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy thật may mắn! Tốt quá, không phải là Nhược Nhi bảo bối của hắn! Về phần những người khác, hoàn toàn không liên quan đến hắn, huống chi là Quân Vân Doanh dám nảy ra tâm tư xấu với bảo bối của hắn! Nếu vậy, chi bằng để Hiên Viên Lưu Phong hắn ra tay đi? “Đưa nữ nhân kia ném vào trong, giám sát chặt chẽ cho ta!” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Hiên Viên Lưu Phong duy trì không được bao lâu đã cảm thấy giờ phút này, mạch máu trong thân thể như muốn vỡ tung ra. Không được, hắn phải mau chóng đưa Nhược Nhi bảo bối về bên mình! Mà Liệt Dương, Truy Phong nghe Hiên Viên Lưu Phong phân phó xong, khóe miệng không khỏi giật giật. Bộ dạng này của chủ tử, khụ khụ, là muốn đem Yên Phi Tuyết vào đó, cũng không sợ Quân Vân Doanh chịu không được nha. Bất quá, bọn họ cũng không cần quan tâm đến đám người đó, bọn họ dám tính kế hãm hại chủ tử cùng Phong chủ tử thì phải tự gánh hậu quả đi. Truy Phong cùng Liệt Dương phân phó thủ hạ đem Yên Phi Tuyết đã muốn hôn mê, đang vặn vẹo thân mình ném vào phòng Quân Vân Doanh. Nhất thời, Quân Vân Doanh lại một lần nữa bộc phát thú tính, ngay lập tức phòng trong vang lên tiếng rên rỉ, mà đám người Truy Phong lại lộ ra vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường. Đồng thời, tâm cũng có chút nhảy nhót, xem ra sáng sớm ngày mai có trò hay để xem rồi! Mà Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt cũng tìm được Hiên Viên Lưu Phong, nhìn xuống đất thấy ngổn ngang máu cùng xác chết, sắc mặt bỗng nhiên phát lạnh! Đối phương thế nhưng huy động nhiều người như vậy, hiển nhiên đám người Truy Phong đã phải trải qua một phen khổ chiến. Nhưng những người này hiển nhiên không phải người của Quân Vân Doanh. Vậy những người này là ai? Phong Nhược Ngôn hơi nheo mắt lại, thở ra sát khí! “Nhược nhi bảo bối!” Chính lúc này, giọng Hiên Viên Lưu Phong vội vàng truyền tới! “Phong chủ tử, là chủ tử, chủ tử đến đây!” Truy Nguyệt bên cạnh nhịn không được kinh hô. Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn vui sướng, nàng chỉ biết, Hiên Viên Lưu Phong không có việc gì ! Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên xoay người, vừa nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh sợ. Giờ phút này toàn thân Hiên Viên Lưu Phong đều đã ướt đẫm, trên mặt nổi gân xanh, giống như chỉ cần qua một lúc nữa sẽ yếu ớt như muốn vỡ tan. Hai tròng mắt của hắn giờ phút này bởi vì sung huyết mà đỏ lên. Trên đùi hắn lại có một vết thương thật dài, dữ tợn, máu chảy nhiều! Đây là Hiên Viên Lưu Phong vì nàng mà gây thương tổn chính mình để giữ cho tâm trí thanh tỉnh, tất cả, đều vì nàng! Thật đáng sợ! Nàng chưa từng gặp qua Hiên Viên Lưu Phong trong bộ dạng như vậy! Hiên Viên Lưu Phong nhấc bước chân nặng nề, hô hấp có chút rối loạn, nhưng ánh mắt trước sau vẫn kiên định! Phong Nhược Ngôn giờ phút này cảm thấy thân mình cứng ngắc, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong đang đi về phía mình, từng bước, từng bước một. “Ngươi……” Phong Nhược Ngôn muốn nói gì, nhưng là còn kịp mở miệng, Hiên Viên Lưu Phong đã ôm nàng vào trong ngực. Nàng có thể cảm giác được thân thể Hiên Viên Lưu Phong giờ phút này đang nóng lạnh bất thường làm cho Phong Nhược Ngôn cũng không khỏi run rẩy! “Nhược nhi bảo bối, hoàn hảo nàng không có việc gì! Ta thề, về sau sẽ không rời xa nàng nửa bước!” Hiên Viên Lưu Phong nói xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ, sau đó liền bất tỉnh! “Hiên Viên Lưu Phong! Ngươi sao vậy?” Phong Nhược Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho Hiên Viên Lưu Phong. Hơi thở hắn rối loạn nhưng dù đang hôn mê, hắn vẫn duy trì bộ dạng lúc trước, trên mặt vẫn nổi gân xanh chằng chịt. Phong Nhược Ngôn kinh sợ, trên mặt lộ ra nét sợ hãi! Hiên Viên Lưu Phong, hắn…… “Sao lại thế này!” Phong Nhược Ngôn cả người tản ra lãnh khí, làm cho đám người Truy Phong phía sau nhịn không được mà run! “Phong chủ tử, bọn thuộc hạ khi đó ở phòng bên ngoài bị những người đó bao vây tấn công, mà bên trong là…… Là……!” Truy Phong có chút khó xử! “Nói……” Phong Nhược Ngôn nghiêm giọng. “Là Yên Phi Tuyết thừa dịp thời điểm chủ tử suy yếu mà hạ dược, ý đồ câu dẫn chủ tử, nhưng không thực hiện được. Bây giờ chỉ sợ thân thể chủ tử….” Truy Phong một hơi nói xong, trong mắt cũng hận không thể giết chết nữ nhân ác độc Yên Phi Tuyết kia. Ả ta thế nhưng lại dùng kế sách này đối phó, hãm hại chủ tử! Phong Nhược Ngôn trong mắt dâng lên căm giận ngút trời, Yên Phi Tuyết, lại là Yên Phi Tuyết…… Ánh mắt nàng chuyển tới gương mặt trắng bệch cùng đôi môi tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc của Hiên Viên Lưu Phong. Có thể thấy rõ lúc đó hắn thống khổ mức nào! Hiên Viên Lưu Phong cực lực chịu đựng, nhẫn tâm chịu đựng thống khổ khiến Yên Phi Tuyết không thể thực hiện âm mưu rồi lại lập tức tìm tới Phong Nhược Ngôn nàng. Hắn…… “Yên Phi Tuyết? Được lắm! Truy Nguyệt, Truy Phong, trở về vườn hoa anh đào!” Nàng không thể, cũng sẽ không để cho Hiên Viên Lưu Phong xảy ra chuyện gì! Mà Truy Phong, Truy Nguyệt nghe được Phong Nhược Ngôn phân phó, cùng với chủ tử nhà mình không mấy khác biệt, liếc mắt nhìn nhau. Xem ra, Yên Phi Tuyết sắp phải chịu bi kịch rồi! Hai canh giờ trôi qua, từ Thiên Hạ lâu đến nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, vườn hoa anh đào – anh đào cốc chẳng qua chỉ mất nửa canh giờ! Rồi lại chừng ấy thời gian, Phong Nhược Ngôn chuyên tâm chữa thương cho Hiên Viên Lưu Phong. Hoá ra ở phía sau thác nước trong anh đào cốc còn có một thạch thất. Không ai biết, nơi thác nước đẹp như tiên cảnh ấy lại còn có một cái động. Mà càng không thể tưởng được là, động này lại còn có thể khiến người ta say mê, yêu thích như thuý thuỷ ôn tuyền! Trong truyền thuyết, thúy thủy ôn tuyền là con suối nối dài, hấp thu hết mọi tinh hoa đất trời, nếu người nào được ngâm trong thúy thủy ôn tuyền, ắt hẳn sau đó sẽ được thay da đổi thịt. Tuy rằng truyền thuyết này có chút khoa trương, nhưng thúy thủy ôn tuyền kia đối với việc loại bỏ đọc tố trên người Hiên Viên Lưu Phong mà nói khá là hữu hiệu. Mà đối với việc Phong Nhược Ngôn cứu Hiên Viên Lưu Phong cũng có hiệu quả. Ít nhất, nếu không có nơi địa mạch ôn tuyền như thế này, ít nhất Phong Nhược Ngôn vẫn không thể nắm chắc có thể hay không chữa khỏi cho Hiên Viên Lưu Phong! Lúc này, Phong Nhược Ngôn nằm nghiêng ở bên suối lẳng lặng nhìn Hiên Viên Lưu Phong! Rồi sau đó nhịn không được áp bàn tay mềm mại lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Mắt hắn, đôi mi hắn, môi hắn…. Giờ phút này, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong tuy rằng có khá hơn một chút nhưng là đôi mày hắn vẫn nhăn lại khiến người ta nhịn không được muốn vuốt lên đó. Dù biết đối mặt với tình huống như vậy, hậu quả khả năng sẽ là chết nhưng hắn lại liều mạng ẩn nhẫn dục vọng của một nam nhân. Huống chi, Phong Nhược Ngôn lại là người không được tính là cứng rắn, hơn nữa, nam tử này lại còn cố gắng thổ lộ tình cảm với mình! “Hiên Viên Lưu Phong……” Phong Nhược Ngôn có chút cảm động , đa sầu đa cảm thở dài, rồi sau đó đem thân mình nằm nghiêng ở bên suối, tựa đầu dựa vào vai Hiên Viên Lưu Phong, con ngươi xinh đẹp, sáng như ngọc lưu ly so với viên dạ minh châu còn đẹp hơn vài phần, trong mắt tràn đầy một mảnh nhu tình, trong lòng muôn vàn cảm động. Cuối cùng buột miệng gọi lên một cái tên, thanh âm vô cùng ôn nhu! “Nhược nhi bảo bối đang nghĩ đến ta sao?” Hiên Viên Lưu Phong đột ngột lên tiếng. Mà Phong Nhược Ngôn đột nhiên bật dậy, trong mắt nhanh chóng hiện lên tai vui sướng, hô to “Ngươi tỉnh rồi, ngươi thật sự tỉnh rồi!” “Ân!” Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ, lại mang theo một tia dụ hoặc. Thực tế, hắn đã tỉnh từ lâu, đau đớn trên người cũng đã bớt đi, khí lực cũng hồi phục tám phần. Chỉ là hắn thích cảm giác lúc Nhược nhi bảo bối dùng đôi tay mềm mại kia vuốt ve khuôn mặt hắn. Cái loại cảm giác này có thể trực tiếp làm cho xương cốt hắn nháy mắt tê dại, nhưng cũng thật sự tuyệt vời! Phong Nhược Ngôn nghe được Hiên Viên Lưu Phong nói liền biết được hắn sớm tỉnh từ lâu, nhất thời quay đầu giận dữ với hắn. Nhìn thấy đôi mắt ánh lên một tia cười như không cười kia, nhớ đến lúc nãy mình vừa dùng biểu tình háo sắc vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt nhất thời hiện lên một tia ngượng ngùng, đứng lên. “Kia…… Cái kia, ngươi thật sự không có việc gì chứ?” Phong Nhược Ngôn lúc này thật sự không biết nên nói cái gì, có chút không được tự nhiên. “Có việc!” Hiên Viên Lưu Phong ngẩn người, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhược nhi nhà mình lại trưng ra bộ dáng tiểu bạch thỏ như vậy(nhà mình cơ đấy ^^), trong lòng như có lửa đốt! Rồi sau đó đứng dậy, thoát y, cùng nàng đối mặt. [zề zề, anh thoát y rồi, thoát y rồi a :v] “A, sao vậy? Ngươi không thoải mái sao?” Rồi sau đó quay người lại, nhìn thấy một màn này đủ khiến nàng xịt máu mũi. Hiên Viên Lưu Phong bình thường đã đủ mị hoặc, giờ phút này lại trần truồng xuất hiện ở trước mặt nàng. Từng giọt nước chảy xuống da thịt màu đồng khêu gợi. Phong Nhược Ngôn nuốt nước bọt không ngừng, trong lòng cảm thán, rốt cục nàng đã biết vì sao nhiều người nguyện ý trở thành sắc nữ trong đại quân nhất viên như vậy, phải biết rằng sắc đẹp này có thể thay cả cơm, chỉ cần nhìn cũng đủ no rồi. Ví dụ như nam nhân trước mặt nàng đây, chỉ cần nhìn thấy sẽ khiến bao nhiêu kẻ nổi sắc tâm! “Sao? Thân thể ta có thoả mãn Nhược nhi bảo bối nàng chứ?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn lộ ra biểu tình như vậy, nhất thời có chút buồn cười, mị hoặc nói. “Khụ khụ, làm sao chỉ có thể nói thế nha? Ngươi như vậy bảo sao nữ nhân trong thiên hạ dù già trẻ lớn bé đều nguyện ý theo ngươi?” Phong Nhược Ngôn nghe xong lời Hiên Viên Lưu Phong, nuốt xuống ngụm nước bọt, cảm thán nói. Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên sa sầm mặt, phát ra hơi thở nguy hiểm, hung hăng đem Phong Nhược Ngôn giam cầm trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói “Nghe nàng nói vậy, có vẻ như là muốn đem ta ra ngoài cho người ta xem thì phải?” Phong Nhược Ngôn ý thức được hơi thở Hiên Viên Lưu Phong mang theo chút cường ngạnh, nhất thời có chút thẹn quá thành giận. Khẽ ngước đầu lên nhìn Hiên Viên Lưu Phong, tim liền rung động. Hiên Viên Lưu Phong phả ra hơi thở ấm áp, nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, xấu hổ, não nhất thời ngưng trệ vài phần, khí thế giảm xuống “Ta không nói như vậy!” Ít nhất nàng cũng phải thoả mãn con mắt mình trước chứ! Nhưng mà ý nghĩ này nàng không có gan nói ra! “Nhược nhi bảo bối, thân thể của ta chỉ có nàng được xem qua, nàng hẳn là nên chịu trách nhiệm đi chứ?” Hiên Viên Lưu Phong dùng ngón tay tinh tế miêu tả mặt mày Phong Nhược Ngôn, giống như lúc nàng làm như vậy, rồi sau đó lại là tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Phong Nhược Ngôn, ôn nhuận vô hại! Phong Nhược Ngôn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. “Chịu thiệt là ta đây. Ta còn chưa có kêu ngươi phụ trách đâu!” Vừa dứt lời nàng liền nhận ra có gì đó không đúng.Quả nhiên, Hiên Viên Lưu Phong nghe xong, trên mặt không che giấu sự đắc ý, cười tà “Ân, hoá ra là vậy, Nhược nhi bảo bối, ta sẽ phụ trách. Nàng hài lòng chứ?” “Ngươi……” Phong Nhược Ngôn rối loạn. Từ lúc gặp hắn, đầu óc thông minh của nàng liền ngừng hoạt động. Cho nên Phong Nhược Ngôn đơn giản nhắm mắt lại không nói, trong lòng suy nghĩ, tìm cách gỡ hoà. “Như thế nào? Nhược nhi bảo bối, có phải hay không nghĩ đến việc phải làm sao mới hoà được một ván?” Nhìn bộ dạng nhắm mắt không nói có chút buồn cười của Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong không lưu tình chút nào liền huỵch toẹt nói ra tâm tư trong lòng nàng. Phong Nhược Ngôn cả kinh, mở to mắt. Còn chưa kịp thắc mắc, Hiên Viên Lưu Phong đã ôm nàng lên, đem nàng nằm bên suối, bên ngoài là thác nước cùng anh đào cốc. Ngay lập tức, bên trong có một thanh âm cực kì ái muội! (đố ai biết 2 anh chị này đang làm cái zề ^^) Môi lưỡi hắn dây dưa cùng môi nàng, từ từ nhấm nháp, trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mê trong đó, khó mà tách rời. Bỗng nhiên, Phong Nhược Ngôn bừng tỉnh, trên đùi Hiên Viên Lưu Phong còn có vết thương! Phong Nhược Ngôn một tay lấy Hiên Viên Lưu Phong đẩy ra, giữ khoảng cách. Rồi sau đó lại kiểm tra rồi một phen, trên người hai loại mị dược độc tố đã biểu hiện rõ ràng, vết thương trên đùi cũng không có gì trở ngại, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó giương mắt, bây giờ nàng mới có tâm tư đánh giá sơn động! Cửa vào sơn động nằm sau thác nước, cũng không biết bày ra trận pháp gì, người ngoài muốn tìm ra nơi này chỉ sợ còn khó hơn lên trời! Trong động dùng dạ minh châu chiếu sáng, hơn nữa thúy thủy ôn tuyền toát ra hơi nước, toàn bộ trong động tựa như chốn tiên cảnh! Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn lại phát hiện, toàn bộ trong động bất luận là tấm lụa mỏng đang phiêu dật trong gió còn có chiếc giường sắp đặt sẵn chăn phủ gấm hoa! Nhìn mà phấn chấn lòng người! Phong Nhược Ngôn trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, không tự chủ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, sắc mặt bỗng ửng đỏ. “Nhược nhi bảo bối, ta vì nàng mà thủ thân như ngọc. Nhược nhi bảo bối có phải hay không nên tỏ vẻ như thế?” Hiên Viên Lưu Phong bởi vì Phong Nhược Ngôn ngượng ngùng, có chút hưởng thụ. “Ách, cái kia……” Nghe Hiên Viên Lưu Phong nhắc đến chuyện đó, Phong Nhược Ngôn không khỏi lại có chút lo lắng không yên. Tuy rằng chính mình đã loại bỏ đi độc dược trên người hắn, nhưng là mị độc ấy vẫn không tính là đã mất hoàn toàn. Nếu không trải qua việc kia, phỏng chừng sẽ để lại di chứng. Nghĩ vậy lòng nàng càng thêm lo lắng. “Nhược nhi bảo bối, không được thất thần!” Hiên Viên Lưu Phong vừa thấy Phong Nhược Ngôn trưng ra bộ dạng này, biết ngay hồn phách nàng đã bay đến một nơi nào đó xa xôi lắm liền hung hăng trừng mắt, biểu tình kháng nghị. Thật vất vả mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, may còn có nàng ở đây. Dù là chính nàng vừa mới phá hỏng nụ hôn ấy! Phong Nhược Ngôn đương nhiên là có thể thấy rõ Hiên Viên Lưu Phong đang âm thầm tính toán nhỏ nhặt. Trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ tà ác, đột nhiên hé miệng cười, một tay đẩy ngã Hiên Viên Lưu Phong lên giường rồi nâng cằm hắn lên, bộ dáng như một nữ vương uy quyền, từ trên cao nhìn xuống, cùng hắn đối mặt. Hai người mắt đối mắt, bỗng nhiên Phong Nhược Ngôn cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai Hiên Viên Lưu Phong, rồi sau đó lại hơi vặn vẹo thân mình, phả ra hơi thở ấm áp cùng hương thơm đầy nữ tính bên tai hắn “Kia, ngươi nói xem, ngươi muốn ta phải làm gì đây? Hả?” Ái muội, khiêu khích! Cực hạn ái muội! Cực hạn khiêu khích! Phong Nhược Ngôn giờ phút này đã muốn lột xác thành yêu tinh! Con ngươi xinh đẹp, kiều mị khẽ loé lên một ánh nhìn mị hoặc, cộng thêm bộ dáng mê người này. Rõ ràng là đang câu dẫn người khác rơi vào thế giới ma quái. Phong Nhược Ngôn vốn rất đẹp, cho dù nàng đứng ở đâu cũng có thể khơi lên dục vọng của nam nhân. Huống chi giờ phút này nàng lại cố ý xinh đẹp như vậy. Thử hỏi, ai có thể kiềm chế được trước bảo vật như thế đây? Mà Phong Nhược Ngôn cũng biết rõ. Kiếp trước người nọ huấn luyện mình trở thành đặc công, cho nên trên tất cả các phương diện, nàng đều đã được học qua hết. Hơn nữa, nàng cũng học tốt lắm! Tuy rằng đến nay vẫn chưa có cơ hội thực hành! Nhưng, nàng cũng là biết, chính mình có khả năng mê hoặc người ta điên đảo! Mà hiện tại…… Nàng nhìn Hiên Viên Lưu Phong, đối với nàng , trái tim đã có một người, thì nhất định sẽ giữ chặt không buông, cho nên, nàng còn do dự điều gì nữa? Nếu là muốn trầm luân, muốn sa đọa, như vậy liền hoàn thành! Mà nàng, cũng thật lòng muốn giao mình cho hắn! “Ta……” Bộ dáng yêu mị của Phong Nhược Ngôn làm Hiên Viên Lưu Phong không kiềm chế được, giọng nói phát ra mang đầy dục vọng, khàn khàn, trầm thấp. Cảm giác được hơi thở ấm áp phả lên tai, đôi môi đầy đặn lại ở trước mắt, chỉ cần vươn tới một chút là có thể nhấm nháp được nó. Cẩm y màu đỏ rực, thoáng ẩn hiện vóc dáng thân thể nàng. Trong nháy mắt, hô hấp hắn trở nên rối loạn, ngứa ngáy khó chịu. Phong Nhược Ngôn, nàng là cây thuốc phiện, là độc dược, một khi dính vào chỉ sợ sẽ nghiện, e rằng cả đời đều vạn kiếp bất phục! Tuy nói Hiên Viên Lưu Phong sớm biết vậy, ý thức trong lòng cũng nhắc nhở hắn không thể làm vậy với nàng. Nhưng trên người mỗi một tấc da thịt lại điên cuồng kêu gào, muốn gắt gao ôm tiểu yêu tinh khiến hắn si mê vào lòng, đem nàng dung nhập với mình, từ nay về sau hoà làm một thể, cũng muốn hung hăng gặm nhấm nàng. Tư duy cực đoan trong hắn không ngừng giãy dụa, cơ hồ muốn làm hắn phát điên! Loại cảm giác này so với lúc đối phó với Yên Phi Tuyết cùng xuân dược của ả còn khó chịu gấp trăm nghìn lần! Bất quá thống khổ này chưa được bao lâu, ngay sau đó, Phong Nhược Ngôn vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve môi hắn, mang theo nụ cười chết người, đôi mắt lả lướt trên khuôn mặt hắn. Hiên Viên Lưu Phong nuốt mạnh nước bọt, thân mình đã sớm nóng bừng, mẫn cảm không thể chịu được, ồ ồ thở dốc bên tai Phong Nhược Ngôn. Mà Phong Nhược Ngôn nàng giống như cũng có chút khẩn cấp, không đợi Hiên Viên Lưu Phong có động tác tiếp theo, thân thể mềm mại như rắn trực tiếp đổ xuống, cuốn lấy hắn. Nháy mắt, một ngọn lửa tình được thắp lên, nóng bừng! “Bảo bối, nàng không được phép hối hận!” Giọng nói Hiên Viên Lưu Phong mang theo dục vọng cất lên. “Như thế nào, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?” Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Hiên Viên Lưu Phong khiêu khích nói! Đáng chết, Hiên Viên Lưu Phong âm thầm mắng một câu. Giờ phút này cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, là địa ngục, hắn cũng sẵn sàng trầm luân! Hắn hung hăng cắn nuốt vị ngọt trên môi nàng, răng lưỡi giao nhau cùng dây dưa. Lần này, Phong Nhược Ngôn không trưng ra bộ mặt âm ngoan bá đạo thường ngày mà chỉ lặng lẽ vươn lưỡi, mềm mại dụ hoặc Hiên Viên Lưu Phong, rồi lại nhanh chóng rút về như muốn cùng hắn chơi trốn tìm. Môi lưỡi tiếp xúc khiến cả hai khẽ run run. Phong Nhược Ngôn đã sớm mềm nhũn thân mình. Hiên Viên Lưu Phong làm sao còn có tâm tư cùng nàng trốn tìm, vội vàng bắt lấy sau đó lại một lần nữa hung hăng hôn. Có lẽ đây chính là yêu đến tận xương tuỷ, không ngại dây dưa. Thân thể cùng ma sát, hai trái tim cùng nhịp đập, hô hấp hỗn độn. Tình yêu, dục vọng, tất cả cùng trầm luân một chỗ, không thể tách rời. Phong Nhược Ngôn bình thường lạnh lùng giờ phút này cũng hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt này, biến thành một tiểu bạch thỏ ngoan hiền, đối mặt với Hiên Viên Lưu Phong lúc ôn nhu, khi bá đạo bên dưới, chỉ có thể dây dưa, không thể thoát ra được. Phong Nhược Ngôn mơ mơ màng màng, vốn định câu dẫn hồn phách hắn, hiện tại xem ra, hồn phách nàng đã bị nam nhân này đoạt mất rồi. Phong Nhược Ngôn giống như con mèo nhỏ nép trên người Hiên Viên Lưu Phong. Bộ dáng nàng trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hoàn toàn là mị dược, chỉ có hơn chớ không kém. Hắn nhìn thoáng qua nàng, sắc mặt bỗng dưng thâm trầm, nhắm lại hai mắt, không dám nhìn. “Hiên Viên vương gia cũng có lúc sợ hãi nha! Ai, thật không biết ngươi làm sao lại có thể thoát được vòng tay của Yên Phi Tuyết? Ha ha!” Phong Nhược Ngôn nói xong liền che miệng khanh khách cười trộm, hai mắt sáng ngời, mềm mại như rắn không an phận trượt xuống, ở trước ngực Hiên Viên Lưu Phong đùa bỡn, chậm rãi di động. “Nàng đúng là vô tâm vô phế (không tim không phổi). Đừng khiêu khích ta nữa, đến lúc đó thân thể ta sợ rằng sẽ không thể chịu được đâu!” Bắt được cổ tay nàng, Hiên Viên Lưu Phong buồn bực trừng mắt nhìn nàng “Nam nhân nhẫn nại là có hạn, đừng cho là ta có sức tự chủ hơn người. Ở trước mặt nàng, ta không khắc chế được mình. Còn dám xằng bậy, ta cũng không cam đoan còn có thể nhẫn nhịn được!” Phong Nhược Ngôn như trước nhíu mày cười, ngoảnh mặt làm ngơ lời cảnh cáo của hắn. Hôm nay Phong Nhược Ngôn nàng sẽ hảo hảo làm một sắc nữ, rồi sau đó hung hăng ăn hắn. Tay nàng linh hoạt trốn khỏi bàn tay hắn, lại một lần nữa dừng ở bờ vai rắn chắc khẽ di chuyển trên cổ hắn. Đến vành tai thì dừng lại rồi thổi nhẹ. Hiên Viên Lưu Phong như hút phải một ngụm lãnh khí, đang muốn bắt lấy đầu sỏ châm ngòi. Phong Nhược Ngôn nhanh nhạy biết được ý đồ này, bàn tay nhỏ bé trên vành tai hắn lại từ từ trượt xuống dưới, cuối cùng dừng trên ngực hắn, đánh một vòng tròn nhỏ, rồi sau đó chậm rãi, chậm rãi di động đến bụng, châm ngòi thổi gió. Nhìn người dưới thân trần trụi, nàng âm thầm nuốt nước bọt, rồi sau đó lại tiếp tục trượt xuống hông hắn, từng động tác càng thêm tuỳ ý. “Phong Nhược Ngôn! Nàng định làm gì?” Mang khí thế bức chết người, Hiên Viên Lưu Phong nhìn người đang ngồi trên thân mình vẫn bất vi sở động, nghiến răng nghiến lợi trừng nàng. Hiện tại hắn cực kì khó chịu cùng phẫn nộ, trên người hừng hực lửa nóng, dục phát lại không thể kìm lại! Hắn nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, khuôn mặt tuấn mĩ không che dấu dục vọng cùng khó chịu. Hắn sợ rằng sẽ không thể tiếp tục nhẫn nại với tiểu yêu tinh này nữa!

Truyện convert hay : Tư Thiếu Độc Sủng Tân Thê

Truyện Y Sủng Cuồng Phi

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện