Toptruyenhay.edu.vn

Tài Năng Tuyệt Sắc

Tài Năng Tuyệt Sắc - Quyển 2 Chương 37: Bí mật của Tạp Mễ Nhĩ, Hướng đi mới của Thích Ngạo Sương 2

"Không cần các ngươi quan tâm, các ngươi chỉ cần ở lại đây giúp ta là được. Không có ý kiến gì chớ?" Tạp Mễ Nhĩ vừa lòng hớp trà, nhìn về phía Lãnh Lăng Vân, lại nhìn về hướng Tẫn Diêm.

Sắc mặt của mọi người có chút phức tạp, nhưng không ai lên tiếng dị nghị.

Chỉ có Áo Tư Tháp nhìn Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói: "Ta là người ngoài."

Tạp Mễ Nhĩ nhún vai: "Tùy ngươi." Tạp Mễ Nhĩ vốn không có tính tới phần của Tinh Linh trong kế hoạch.

Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy phân tích rõ tình hình trước mắt, an bài mọi chuyện. Thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người có chút kinh ngạc.

"Ngươi, dẫn mọi người đi nghỉ." Tạp Mễ Nhĩ liếc về phía Tập Ít Tư nhẹ giọng nói.

Ngay lập tức Tập Ít Tư, tươi cười rạng rỡ hướng về phía mọi người làm tư thế xin mời: "Xin mời mọi người theo ta, về phòng ngủ tắm nước nóng, một hồi sẽ có cơm ăn."

Áo Tư Tháp đứng lên trước, tất cả các Tinh linh rất thích sạch sẽ. Những người khác cũng đứng lên đi theo Tập Ít Tư đi ra ngoài, Tập Ít Kì cũng đứng lên dẫn đường, phân phối gian phòng cho mọi người.

Một lúc sau, trong đại sảnh chỉ còn 2 người Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ. Xung quanh yên tĩnh.

Thật lâu, Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ, muốn nói gì, rồi lại không nói nên lời, giờ phút này trong lòng nàng cực kỳ phức tạp. Tại sao lại giúp mình? Tạp Mễ Nhĩ người như thế nào, chợt Thích Ngạo Sương phát hiện mình có chút không hiểu hắn. Tính cách của hắn không phải rất lạnh lùng sao? Lần này vì sao lại giúp mình? Không đứng về phía Thần Điện Quang Minh và An Mạt Cách Lan, đối địch với bọn họ. Gia nhập Dong Binh Đoàn Nguyên Bảo, Thích Ngạo Sương không tìm ra được lý do Tạp Mễ Nhĩ đi theo nàng.

Tạp Mễ Nhĩ lại cười, nụ cười dịu dàng như mọi khi, Tạp Mễ Nhĩ đứng lên, vươn tay vuốt vuốt đầu Thích Ngạo Sương, nói thật nhỏ: "Tạm thời không cần nghĩ tới nguyên nhân tại sao ta làm như thế, ngươi chỉ cần biết ta sẽ không để ngươi chịu khổ, sẽ rửa sạch oan khuất cho ngươi. Nếu ngươi còn nghi ngờ, thì có thể nghĩ ta quá nhàm chán, muốn làm chút chuyện."

Thích Ngạo Sương nhớ lại, lý do này cũng là lý do Tạp Mễ Nhĩ muốn gia nhập Đông Binh Đoàn của nàng, bởi vì quá nhàm chán, cho nên muốn tìm chút chuyện để làm.

"Ngươi nói sẽ để cho ta đề cao thực lực?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

"Ta sẽ nói cho ngươi. Được rồi, bây giờ đi nghỉ ngơi trước, tắm nước nóng, ăn cơm tối xong ta sẽ nói với ngươi." Tạp Mễ Nhĩ thu hồi tay của mình, mỉm cười rời đi.

Thích Ngạo Sương sững sờ ngồi tại chỗ, chậm rãi vươn tay sờ sờ đầu mình, thật ấm áp. Khi bàn tay Tạp Mễ Nhĩ sờ đầu nàng, thật ấm áp. Không chỉ ở đấy, mà còn ở trong lòng. Loại cảm giác này, khiến Thích Ngạo Sương suy nghĩ rất nhiều. Loại ấm áp đã rất lâu rất lâu không xuất hiện, khiến Thích Ngạo Sương nhớ tới Khải Sắt Lâm, cũng nhớ tới một người đã rất lâu rất lâu trước, người kia cũng giống như Khải Sắt Lâm rất dịu dàng. Người mẹ thật sự của nàng......

Thật lâu sau, Thích Ngạo Sương mới chậm rãi đứng lên, trở về trong phòng đi tắm. Bữa ăn tối, rất thịnh soạn.

Cao lương mỹ vị bày đầy bàn, thậm chí ở giữa còn bày một đầu heo sữa quay. Trước mặt Áo Tư Tháp có rất nhiều thức ăn, nhưng Tinh Linh tộc yêu hòa bình không ăn mặn. Đường Á rót rượu nho cho mọi người sau đó lui xuống.



"Tạp Mễ...." Ngõa Nhĩ Đa vừa mở miệng muốn gọi Tạp Mễ Nhĩ, lời chưa nói ra tới miệng thì vội sửa lại. "Phó Đoàn Trưởng anh hùng vĩ đại, ta muốn hỏi, ngươi muốn đưa Ngạo Sương đi đến nơi nào?"

Tạp Mễ Nhĩ giơ ly rượu lên, mỉm cười lạnh nhạt nói: "Cái này không cần các ngươi quan tâm."

Mọi người hai mắt nhìn nhau, sắc mặt phức tạp, mà Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười như gió xuân dáng vẻ bình tĩnh, ưu nhã uồng rượu. Rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ muốn làm cái gì? Mà thần bí như thế.

"Các ngươi chỉ cần phối hợp với ta để nắm lấy Ô Tát Lợi." Tạp Mễ Nhĩ quét mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, thản nhiên nói "Dĩ nhiên, nếu các ngươi không tin tưởng ta, bây giờ có thể rời đi."

Nhất thời trong đại sảnh không một tiếng động, từ khi quen biết Tạp Mễ Nhĩ bọn họ không tìm ra được hắn có tật xấu gì. Mà Thích Ngạo Sương cũng khẽ cau mày không nói gì. Giờ khắc này, Tạp Mễ Nhĩ làm cho mọi người có cảm giác hắn rất xa lạ, hoàn toàn không giống như lúc trước. Không giống chỗ nào? Hình như, dưới nụ cười hoàn mỹ kia là tức giận?


"An Mạt Cách Lan, Thần điện Quang Minh."

Tạp Mễ Nhĩ nâng chén, mọi người cũng nâng chén.

Tạp Mễ Nhĩ từ từ mím môi uống rượu, mà chỗ sâu trong con ngươi thoáng một tia sáng đáng sợ mà không dễ dàng phát hiện. An Mạt Cách Lan, Thần Điện Quang Minh, các ngươi, đã chuẩn bị chịu đựng cơn giận của ta rồi sao?

Đêm khuya yên tĩnh.

Lãnh Lăng Vân lẳng lặng nằm trên giường, nghĩ tới những an bài của Tạp Mễ Nhĩ. Nhưng trong lòng lại có một nghi vấn. Tạp Mễ Nhĩ thật sự chỉ là một học giả và là một sát thủ sao? Chỉ vậy thôi sao? Hỉ nộ vô thường, thích khách hành động tùy ý thích, đệ nhất sát thủ, lại tận tâm với Thích Ngạo Sương, mục đích là gì? Tẫn Diêm và Ngõa Nhĩ Tư cũng giống như Lãnh Lăng Vân đang suy nghĩ vấn đề này. Bọn họ không nghĩ ra được vì sao Tạp Mễ Nhĩ phải giúp Thích Ngạo Sương.

Nhưng mà mặc kệ mục đích của hắn là gì, thì hiện tại hắn đang đứng về phía Thích Ngạo Sương. Thế là đủ rồi. Nếu như hắn muốn làm ra tổn thương Thích Ngạo Sương, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

Thích Ngạo Sương ngồi xếp bằng trên giường, Bạch Đế và Hắc Vũ vừa lòng nằm trên gói mềm mại híp mắt nghỉ ngơi.

Liên Hoa Bảo Giám, Tư Không Lâm nói khi nàng đột phá tầng 12 hắn sẽ xuất hiện. Nhưng mà, đến bây giờ, nàng không cách nào đột phá được.

Đang lúc Thích Ngạo Sương cau mày suy tư, tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến.

"Vào đi." Thích Ngạo Sương nhìn cửa phòng ngủ lạnh nhạt nói, tiếng bước chân này, là Tạp Mễ Nhĩ.

Tạp Mễ Nhĩ mở cửa, mỉm cười đi vào.


"Phó đoàn trưởng Anh Minh Thần Vũ, trễ như thế tìm ta có chuyện gì?!! Thích Ngạo Sương nghiêng đầu Tạp Mễ Nhĩ đang từ cửa đi vào hỏi.

"Ngạo Sương, ngươi nhớ ta đã nói, muốn cho ngươi đi rèn luyện, muốn cho ngươi tăng thực lực không?" Tạp Mễ Nhĩ ngồi bên giường, cười híp mắt hỏi.

"Tối nay mới nói qua, ta không quên mau như vậy." Thích Ngạo Sương trợn mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ, không vui nói.

"Ngạo Sương, ngươi biết, thế giới này có mấy Giới không?" Tạp Mễ Nhĩ chợt thu lại nụ cười hỏi.

"Nhân Giới, Yêu Giới, Ma Giới, Thần Giới." Thích Ngạo Sương đáp. Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt: "Ngươi nói đúng phân nửa."

"Có ý gì?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, cảm giác Tạp Mễ Nhĩ đang ở trước mắt nàng rất lạ lẫm.

Trên mặt Tạp Mễ Nhĩ lại lộ ra nụ cười dịu dàng quen thuộc nhìn Thích Ngạo Sương: "Ta đưa ngươi đến một nơi rất nguy hiểm, lợi ích và nguy hiểm cùng tồn tại. Nơi đó có bảo vật giúp ngươi gia tăng thực lực. Bây giờ ngươi, chỉ có thể đối kháng với một thiên sứ Bát Dực. Ngươi phải mau chóng tăng nhanh thực lực." Tạp Mễ Nhĩ nói rõ ràng, sự thật là hiện tại Thích Ngạo Sương chỉ có thể đối kháng cùng với một Thiên sứ, nếu hai thiên sứ Bát Dực cùng công kích nàng, nàng sẽ nguy hiểm. Thế giới này chỉ có thể giáng lâm (hạ xuống, đi xuống) thiên sứ Bát Dực (thiên sứ 8 cánh). Đại thiên sứ (thiên sứ 10 cánh) và Sí thiên sứ (thiên sứ 12 cánh) thì không thể giáng lâm.

"Cái gì?" Thích Ngạo Sương sửng sốt.

"Thí Thiên đang ở trong tay ngươi phải không?" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười "Lấy ra đi, ta cũng có thể tiết kiệm nhiều hơi sức."

Trong đầu Thích Ngạo Sương đều là dấu chấm hỏi, nhưng vẫn nghe theo lời Tạp Mễ Nhĩ lấy Thí Thiên ra.


"Hừm, quả nhiên còn chưa bị mở, bọn họ lại không biết đây là chìa khóa Không Gian sao?" Tạp Mễ Nhĩ cầm Thí Thiên mỉm cười nhẹ nói làm cho sắc mặt Thích Ngạo Sương đại biến. Tạp Mễ Nhĩ! Rốt cuộc là ai?

"Đi phía tây đến chỗ sâu nhất trong khe cốc, tìm được hỏa chi hạch tâm (trung tâm của hỏa) liền đọc câu chú ngữ." Tạp Mễ Nhĩ nói nhỏ vào tai Thích Ngạo Sương, nhỏ giọng đọc một câu chú ngữ "Nhớ, tìm được phải đọc chú ngữ, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Nơi đó, ngươi không thể ở lại quá lâu."

Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn trước Tạp Mễ Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ lại đem Thí Thiên đặt ngang không trung, Thí Thiên lơ lửng trong không trung.

"Hồn Đồn chi lộ (đường Hồn Đồn), mở!!" Tạp Mễ Nhĩ khẽ hí mắt, ngón tay cử động nhẹ một chút. Thí Thiên đang lơ lửng trong không trung chậm rãi xoay tròn, xoay một vòng sau đó ngừng lại, Thí Thiên chuyển động tạo thành một vòng sáng nhàn nhạt, không có mất đi.

"Đi đi, Ngạo Sương, nhớ, không cho phép ngươi chết trong đó." Tạp Mễ Nhĩ xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thích Ngạo Sương, bá đạo nói một câu sau đó cười nhạt, hôn lên trán Thích Ngạo Sương, không đợi Thích Ngạo Sương kịp phản ứng liền kéo Thích Ngạo Sương, đẩy vào vòng tròn có ánh sáng nhàn nhạt. Bạch Đế và Hắc Vũ mới vừa tỉnh lại, cũng bị Tạp Mễ Nhĩ bắt, ném vào vòng ánh sáng.

Vẻ mặt cuối cùng của Thích Ngạo Sương là kinh ngạc, bởi vì Thích Ngạo Sương thấy rõ ràng, con ngươi màu xanh dương của Tạp Mễ Nhĩ lại nổi lên một tia sáng kỳ dị. Nếu như nàng nhìn không lầm, một con ngươi xuất hiện ánh sáng màu đen, một con ngươi màu đỏ!


Rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ là ai?!

Thích Ngạo Sương và Bạch Đế Hắc Vũ trong vòng tròn ánh sáng từ từ biến mất. Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười thu Thí Thiên lại, con ngươi cũng đã khôi phục lại màu xanh dương.

Cổ tay Tạp Mễ Nhĩ thoáng một cái, Thí Thiên biến mất.

"Món đồ chơi xinh đẹp của ta, làm sao có thể để người khác phá hư?" Khóe miệng Tạp Mễ Nhĩ hiện lên một nụ cười tà mị, liếc nhìn chiếc giường xốc xếch của Thích Ngạo Sương.

Tạp Mễ Nhĩ đứng lặng yên mấy giây, sau đó sắp xếp giường lại cho Thích Ngạo Sương......

Lúc này Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, xung quanh xám xịt, không cảm thấy gì cả.

"Chiêm chiếp!" "Ôi Ôi!"

Hai âm thanh quen thuộc khiến Thích Ngạo Sương định thần lại, theo bản năng vươn tay, bắt hai vật nhỏ vào trong tay.

Cuối cùng trước mắt cũng có một tia sáng, rồi càng ngày càng sáng.

Thích Ngạo Sương cứ như vậy nhìn về nơi phát ra ánh sáng, rốt cuộc dưới chân là gì. Là mặt đất! Còn chưa kịp nhìn cảnh tượng xung quanh, đột nhiên trong tay có cảm giác khác lạ.

Thích Ngạo Sương khẽ cử động 2 cánh tay, sau đó cau mày cúi đầu nhìn cánh tay của mình, phát hiện mỗi tay mình nắm một bàn tay to.

Thích Ngạo Sương chết lặng ngẩng đầu nhìn về phía bên trái: tóc trắng như tuyết, mắt tựa ánh trăng. Vẻ mặt tuyệt mỹ không dễ phát hiện ra ý cười.

Là hình người thật sự của Bạch Đế!

Thích Ngạo Sương nhìn phía bên phải: tóc đen mực, ánh mắt tựa ngôi sao. Khóe miệng nở nụ cười tà mị, đang nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.

Là hình người thật sự của Hắc Vũ! Mà nàng đang nắm lấy tay bọn họ!

Truyện Tài Năng Tuyệt Sắc

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện

Website đọc truyện TruyenChu, TruyenFullLightNovel online miễn phí.