Toptruyenhay.edu.vn

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 186: Vì sao lại giấu muội

Edit: Thiên Âm

Ngày hôm sau, vì sợ Triệu Hoằng Lâm phát hiện hành tung của mình, Triệu Tương Nghi đặc biệt dậy thật sớm, ra ngoài trước hắn.

May mà từ nhà đến Phẩm Hương Lâu không xa, đi bộ cũng không mất nhiều sức lực.

Sinh ý ở Hương Lâu này chính là điểm tâm nóng hổi, lúc Triệu Tương Nghi bước vào Phẩm Hương Lâu, chưởng quỹ cũng nhìn thấy nàng.

Một tiểu nhị chạy đến tiếp đón, nàng nói tên nhà các, tiểu nhị lập tức mang nàng đi trước

Hôm qua chưởng quỹ nói, Triệu Hoằng Lâm định giờ ngọ ghé qua đây, cho nên nàng mới đến đây sớm hơn một chút để không bị phát hiện.

Ăn một chút điểm tâm, Triệu Tương Nghi vào nhuyễn tháp nhàm chán nhìn dưới lầu người người qua lại. Tiểu nhị đã sớm mang đồ ăn để trên bàn, Triệu Tương Nghi dặn hắn đừng vào nhã các khi nàng chưa gọi.

Chờ tiểu nhị đi rồi, Triệu Tương Nghi nhảy xuống nhuyễn tháp, bắt đầu tìm hiểu gian nhã các này.

Sát vách là nhã gian Thu Lộ, đứng trước bức tường, gõ thử lên tường một cái, nghe âm thanh từ bức tường vọng đến, đúng là hiệu quả cách âm không được tốt, dù sao tưởng này cũng làm từ ván gỗ mà ra, nếu có nghe lén, cũng không khó khăn mấy.

Chả trách Triệu Hoằng Lâm một lần mua hết ba gian nhã các gần nhau thế này.

Triệu Tương Nghi đợi một lúc, cho đến khi trà và điểm tâm trên bàn nguội lạnh, Triệu Hoằng Lâm vẫn không có đến. Ngay lúc Triệu Tương Nghi nóng lòng, rất sợ xảy ra chuyện gì đó, hoặc là chưởng quỹ lo lắng, đem chuyện này nói hết cho Triệu Hoằng Lâm?

Đang lúc Triệu Tương Nghi nóng lòng, thì nhã gian sát vách truyền đến tiếng nói của tiểu nhị: “Hai vị thiếu gia, xin hỏi có muốn dùng gì không?”

“Đem một chút điểm tâm đến đi, còn nữa đem một ấm trà Long Tĩnh.” Là giọng nói của Triệu Hoằng Lâm

Triệu Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ghé tai sát vách tường, ngưng thần nghe cuộc nói chuyện sát vách

Tiểu nhị khép nhẹ cửa phòng lại, Bùi Tử Quân nói mình đã đói bụng, Triệu Tương Nghi đều nghe được nhất thanh nhị sở.

Nàng đắc ý mỉm cười, nghĩ thầm, hừ, hai người đều lừa gạt ta không ít, để xem ahi người nói gì.



Không bao lâu, tiểu nhị mang điểm tâm đến, Triệu Hoằng Lâm căn dặn: “Ở đây không có gì nữa, trước khi bọn ta đi, ngươi không được vào nãh gian này.”

Tiểu nhị ‘Dạ.’, sau đó giúp hai người đóng cửa lại.

Nhã các Thu Lộ bỗng yên tĩnh lại, không có tiếng nói chuyện.

Hai người đang lẳng lặng thưởng thức điểm tâm, tự động tác đều văn nhã an nhàn, vì vậy âm hưởng không lớn... Nhưng lại làm Triệu Tương Nghi nóng ruột, trong bụng như có trống đánh, giống như cảm gíac rằng mình bị hai người họ phát hiện, sau đó từ bên ngoài mờ cửa vào, tiện thể chỉ trích hành vi nghe lén của mình.

“Ta còn phải quay về Nhiễm Thúy Trai, thời gian không nhiều, ngươi mau nói đi.” Là giọng nói của Bùi Tử Quân, “Có điều ngươi không nói ta cũng hiểu, nhất định là liên quan đến tên Lý Trường Tranh.”


“Vậy ngươi còn hỏi ta làm gì?” Triệu Hoằng Lâm lạnh nhạt nói.

“Ta chỉ không hiểu, ngươi hoàn toàn có thể đạt được danh hiệu đệ nhất, tại sao lại để tên tiểu tử kia tiện nghi?” Giọng nói Bùi Tử Quân hơi lớn, Triệu Tương Nghi nghe được, hai tay nắm chặt lại, lòng đầy bất an.

“Đây không phải là cho hắn tiện nghi, mà là lợi dụng hắn để ta được tiện nghi.” Triệu Hoằng Lâm rót cho mình một tách trà, chậm rãi thưởng thức, mắt nhìn Bùi Tử Quân, “Có một việc, ta không nói cho ngươi biết.”

Bùi Tử Quân không nói, có lẽ là đợi Triệu Hoằng Lâm nói tiếp.

Lúc này lòng Triệu Tương Nghi rất loạn, quả nhiên, bọn họ quả nhiên có việc gạt nàng, hơn nữa theo giọng điệu, chính là đã giấu từ rất lâu.

“Mấy tháng trước, hắn tới tìm ta, khi đó bọn ta thương nghị với nhau.” Triệu Hoằng Lâm hời hợt nói, “Lúc xưa ta có gắng nỗ lực, bởi vì muốn bảo trụ mình nằm trong nhóm năm người đứng đầu, tốt nhất đạt danh hiệu hạng nhất.”

“Nhưng không phải là ngươi, mà là hắn.” Bùi Tử Quân có chút tiếc hận nói.

“Đều giống nhau, chỉ cần làm bài thi là được, viết tên ai đều thế thôi, theo như mục đích đặt ra, không có gì là không tốt.” Triệu Hoằng Lâm không thèm quan tâm nói.

“Kỳ thực ngươi còn có thể tiếp tục thi, vì sao lại buông tha, còn kinh doanh hiệu thuốc nữa chứ? Đối với sự hiểu biết của ta với ngươi, ngươi cũng không phải là người thích buôn bán.” Giọng nói của Bùi Tử Quân chậm rãi trở nên khí phách.

Triệu Hoằng Lâm uống thêm một ngụm trà nữa, sau đó chậm rãi nói: “Thích hay không thích có cái gì khác nhau? Chỉ cần đạt được mục đích, ta nguyện ý làm.” Dừng một chút, rồi cười, “Đợi thêm ba năm nữa ư? Ta không có cách nào làm mình bình tĩnh vượt qua ba năm này, sẽ điên mất. Trơ mắt nhìn tên súc sinh kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, ta làm không được. Hơn nữa...có một tên Lý Trường Tranh thì cũng sẽ có thêm một tên Trương Trường Tranh nữa, ta phải lãng phí thời gian đến bao giờ?”


“Hắn đáp ứng ta, sẽ mở một hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh cho ta, giấy tờ và những vấn đề liên quan đều thay ta làm, có gì không tốt? Hơn nữa ở trước khi thi, ta đã biết kết quả, cuộc thi này có thể giúp hắn, thoát qua hiểm cảnh, vạn vô nhất thất, ta cũng không có hại.” Triệu Hoằng Lâm nói xong, tiện tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng.

Bùi Tử Quân trầm mặc một hồi, một lúc sau, mới lên tiếng nói: “Kỳ thực, việc hiệu thuốc ta có thể giúp ngươi, ngươi đâu cần hy sinh tiền đồ của mình.”

“Ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi.” Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, “Ngươi cho là, nếu như ta không đáp ứng đề nghị của Lý Trường Tranh, ta có thể thi sao? Đám người đó nhìn ta chằm chằm, nếu như ta không giúp hắn, không chỉ không thi được cuộc thi năm nay, trổ hết tài năng của mình, mà còn mang đến cho cả triệu gia phiền phức lớn, thời đại này, loạn như vậy đấy, người thường không thể nói, nhưng quyền thế mới có thể nói. Ngược lại, nếu ta giúp hắn một tay, hắn có được hắn công danh như hắn muốn, mà ta cũng nhận được thứ ta muốn, tin tưởng qua không bao lâu nữa, chúng ta có thể triển khai đợt công kích đầu tiên.”

“Ta đã sớm nói, phiền phức này của ngươi ta có thể nhờ dượng ta giúp đỡ ngươi, ông ấy làm quan tam phẩm trong triều.” Bùi Tử Quân nhíu mày.

“Chuyện về Trần đại nhân, ta đã sớm nghe, bản thân ông ấy khó đảm bảo được mình, cũng không phải là ta khoa trương nói, trong triều đình vốn là hay thay đổi, hôm nay ngươi nở mày nở mặt nhìn người, ngày mai có thể bị bỏ tù, ngươi coi như là ta ích kỉ đi, ta không muốn vì chuyện này mà Trần đại nhân gặp rắc rối, tránh lúc đó liên luỵ đến người nhà ta.” Triệu Hoằng Lâm nói, “Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta bỏ con đường làm quan, làm quan tuy có quyền có thể, nhưng cũng chỉ hào nhoáng một thời, bao nhiêu mưu mô tranh đấu ẩn trong đó, giả như chỉ có một mình ta nhất định không chút do dự đối mặt, nhưng ta còn có thân nhân, nếu như ta sơ xuất, bọn họ cũng bị liên luỵ theo. Còn nữa, nếu ta còn ngoan cố đợi thêm ba năm nữa để đi thi, Lý Trường Tranh sẽ để mắt đến ta, đến lúc đó những việc hôm nay ta giúp hắn cũng không còn chút ý nghĩa nào nữa, vì hắn sẽ không bỏ qua cho ta. Chẳng bằng bây gòờ kinh doanh hiệu thuốc cho tốt, ngày sau có thể dựng cơ nghiệp ở huyện Giang Ninh, cùng ngươi tạo thế lực của riêng mình —— “

“Ta tin tưởng, có thể đánh bại tên súc sinh đó.” cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra

Ở nhã các bên cạnh, Triệu Tương Nghi nghe được, trong đầu hỗn loạn vô cùng, từ cuộc n1oi chuyện của hai người, nàng biết được không ít tin tức, nhưng nghe lời tự thuật của đại ca, nàng lại không biết giải quyết làm sao đây.

Nhưng mà, có hai điều, Triệu Tương Nghi khẳng định.

Thứ nhất, chuyện Triệu Hoằng Lâm không đậu tú tài, bên trong nhất định có mánh khóe, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, có thể xác nhận chuyện này liên quan đến người tên Lý Trường Tranh, nhất định hắn ta làm bừa một bài, xong hai người lại tráo bài thi của nhau, cho nên đại ca mới thi rớt, mà đối phương lại đậu tú tài.

Thứ hai, trong lời nói Triệu Hoằng Lâm có nhắc đến việc có một hiệu thuốc khác mở ở huyện Giang Ninh đi?


Chuyện làm khi nào, nàng cũng không biết.

Chả trách lại n1oi đã bắt đầu từ rất lâu rồi, đại ca và Bùi Tử Quân thường đi chung với nhau, nói vậy chuyện của hiệu thuốc, cũng là Bùi Tử Quân giúp đại ca không ít.

“Bây giờ, ta chỉ mong muốn làm sao có thể đánh bại tên súc sinh đó, chờ tất cả sóng yên biển lặng, ta sẽ an ổn sống yên bình, cũng không có gì không tốt. Con đường làm quan quá nguy hiểm, hơn nữa cần phải có may mắn, bây giờ ta không nắm bắt cơ hội này, sợ rằng đêm dài lắm mộng, ta muốn tốc chiến tốc thắng cơ.” Triệu Hoằng Lâm còn nói.

Bùi Tử Quân suy nghĩ một hồi, cũng là mở miệng nói: “Ngươi làm thì đã làm rồi, bây giờ cũng đâu vãn hồi lại được. Hơn nữa, mặc kệ thế nào, hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh ta sẽ giúp ngươi trông coi, còn chuyện ở trấn Thanh Hà này thì ngươi phải tự xử lý. Thuận tiện cho ta hỏi, ngươi định bắt đầu kế hoạch khi nào?”

“Năm sau, khi đó sinh ý hiệu thuốc đi vào quỹ đạo, đến lúc đó nhà nhà sẽ đến hiệu thuốc mua thuốc, cần phải mua thuốc để dự trữ, ta định lúc đó bắt đầu xuất kích, sẽ không bị đối phương hoài nghi.” Triệu Hoằng Lâm đáp.


“Ừ, nói đến đây thôi, ta về Nhiễm Thúy Trai trước.” Bùi Tử Quân đứng dậy từ biệt Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm tiễn ra đến cửa, sau đó quay lại ngồi thưởng trà.

Nhã các yên tĩnh, hắn rơi vào trong suy nghĩ.

Lúc này, kế hoạch hắn đặt ra đã tàhnh công được phân nửa, còn nửa còn lại, phải dựa vào chính mình.

Hai hiệu thuốc lớn, hẳn có thể đánh bại được đối phương.

Đến lúc đó, không chỉ lấy lại được khế ước bán thân của Tề Uyển Dao, mà còn có thể đẩy tên súc sinh đó vào cảnh cửa nát nhà tan, bọn họ sống trong giàu sang lâu rồi, cũng nên bỏ thôi.

Ở trong nhã các Đông Tuyết, Triệu Tương Nghi cảm thấy bất ổn trong lòng, phân vân hồi lâu, cuối cùng quyết định, đi trước cửa nhã các Thu lộ.

Gõ cửa.

Triệu Hoằng Lâm nhíu mày, không ngẩng đầu nhưng giọng nói mang chút không vui: “Ta không phải đã nói, không có chuyện gì đừng quấy rầy ta sao?”

“Là muội.” Giọng nói Triệu Tương Nghi run rẩy, nàng khó có thể tưởng tượng, đứa nhỏ Triệu Hoằng Lâm này đã sớm trưởng thành như vậy.

Triệu Hoằng Lâm nhận ra giọng n1oi của muội muội, tay run lên.

Có điều chỉ một lúc, hắn khôi phục bình thường, đặt chén trà xuống, đứng dậy mở cửa cho Triệu Tương Nghi, lúc nhìn thấy nàng, hắn tận lực bảo trì nụ cười: “Sao muội lại đến đây?”

Lúc Triệu Tương Nghi nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm một khắc kia, cả người cảm thấy như thoát lực, nàng không nói gì, không có phẫn nộ, chỉ cúi mặt đi vào trong nhã các, ngồi ở vị trí đối diện Triệu Hoằng Lâm

Triệu Hoằng Lâm bất an ngồi xuống, thấy tiểu muội không nói lời nào, vừa cười vừa nói: “Đói bụng không? Ca gọi tiểu nhị đem món muội thích ăn lên đây.”

“Không cần, muội đã ăn rồi.” Triệu Tương Nghi ngẩng đầu, “Là ở nhã gian Đông Tuyết bên cạnh.”

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit ạti Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.

Truyện Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện