Toptruyenhay.edu.vn

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 161

Ninh Mẫn ôm chặt lấy Đông Đình Phong, không bảo vệ đưọc em gái thật tốt, so với sự thua thiệt của Hà Cúc Hoa với ba người họ mà nói, nhất định là một chuyện tiếc nuối nhất.

Sau đó, cô chợt nhớ lại một chuyện:

"Ồ, Thôi Tán có được đoạn video đó, có phải anh ta biết rõ chuyện gì hay không? Vậy nhất định anh ta có quan hệ với Giang gia. Anh có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái hay không, sau ngày 31 tháng 12 Giang lão với Thôi Tán trở về, trong nhà liền xảy ra chuyện. Ngày đó, căn phòng của tôi, từng bị người khác lục soát. Có một vài thứ bị mất. Tôi cảm thấy hai người bắn tỉa Lý Hưởng và Đái Lịch, ít nhất có một người trong bọn họ được đưa vào. Đồ vật trên tay Thôi Tán cũng là do người khác cho anh ta. Người này có thể là người của Giang gia, hoặc anh ta có quan hệ với Giang gia."

Đông Đình Phong thấy cô phân tích mọi chuyện rõ ràng như vậy, không khỏi cười, xem ra những ngày này cô cũng không phải hoàn toàn nghỉ ngơi mà trong lòng đều suy nghĩ rất nhiều về chuyện này:

"Chuyện này, anh đã cho người điều tra. Bước đầu có thể kết luận người đi theo Giang gia vào Đông viên có thể là Đái Lịch. Người này, chui vào thùng xe phía sau để vào bên trong. Sau đó không hiểu sau máy điều khiển và giám sát ở nhà ga bị hư, chính lúc đó hắn từ thùng xe bước ra, hóa trang giống như bảo tiêu của Giang gia. Người ẩn nấp giám sát và điều khiển thấy hắn lén lén lút lút. Về phần Lý Hưởng, sau đó mới đi vào Đông viên. Anh nghĩ, người này bởi vì nhận ra em, muốn xác định thân phận của em, mới buông tha cho viễn trình đánh lén (*súng ngắm), ngược lại mạo hiểm vào!"

"Ừm!"

Nghĩ đến Lý Hưởng, vẻ mặt cô tối sầm lại.

"Tóm lại, việc này cùng Giang gia không thoát được quan hệ... Các ngươi cứ điều tra từ Giang gia nhất định sẽ tìm được manh mối... Còn cấy người trong Thiên Bang, anh đã thả, hay vẫn còn giam giữ?"

Ý nghĩ của cô xoay chuyển vô cùng nhanh. nguồn

"Không có thả!"

Khóe miệng Ninh Mẫn hung hăng giật giật, cũng chỉ có anh, dám lén bắt người:

"Thanh Đường hội ở nhà anh không có nhân vật quan trọng sao?"

"Có! Anh không gặp."

Anh vuốt ve cô: "Em cũng nhìn thấy đó, gần đây, anh thật sự rất bận rộn!"

Ngữ khí rất vô tội!

Đúng vậy, anh rất bận rộn, bận rộn bày tỏ tình cảm với phụ nữ.


Lão đại, từ xấu hổ đó, anh có biết không?

Cô im lặng cười, đã hiểu rõ một chuyện, không nên đắc tội người đàn ông nầy.

"Lác nữa chúng ta đi xem người kia thế nào. Có một số chuyện em muốn biết rõ ràng.”

"Được!"

Anh nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cười.

"Sao nhìn tôi như vậy, có gì sao?"


Cô cũng nghiêng đầu hỏi anh.

"Bây giờ emm, có chút khác trước!"

Cô không khỏi sờ lên mặt mình, nghi ngờ hỏi:

"Sao không giống lúc trước?"

"Ngữ khí giống như đang phát tư lệnh. Anh đang nghĩ, cái ý chí chiến đấu của đội trưởng Ninh Sênh Ca trữ đội trưởng đã trở lại rồi.."

Lần đầu tiên, cô nguyện ý thảo luận những vấn đề nhạy cảm vậy…..

Vốn chỉ muốn đùa giỡn mọt chút, nhưng khuôn mặt tươi cười của cô, bỗng nhiên cứng đờ, cả người cũng thoáng cái trầm mặc.

"Làm sao vậy?"

Vẻ mặt anh không thay đổi hỏi, nhìn khuôn mặt đang tái nhợt trước mặt.

Cô không nói lời nào, thật lâu mới nhẹ nhàng thở dài:


"Về sau, đừng gọi tôi là đội trưởng Ninh! Tôi không xứng với hai chữ đội trưởng. Bây giờ đối với tôi mà nói cái xưng hô này giống như đang châm chọc."

Giọng nói đè nén, yếu ớt nói ra một câu, cô quay người, đi vào phòng, bóng dáng co đơn, cúi đầu…có lẽ chuyện này là điều cấm kỵ của cô, nhưng anh lại vô tình đụng vào.

Đông Đình Phong đứng lên, lẳng lặng nhìn, cũng không có đuổi, mà là vịn lan can quan sát bốn phía, đột nhiên cảm thấy cảnh đêm hôm nay lại tối tăm như vậy, đen đến khiến ngừoi khác sợ hãi, có lẽ bởi vì ánh trăng bị mây đen che phủ.

Chờ anh trở về phòng, cô đã nằm ngủ, chỉ chừa một chiếc đèn trên đầu giường.

Anh chui vào, nhẹ nhàng ôm lấy cô, biết rõ nàng cô không cóngủ, cũng biết bây giờ cô cũng không muốn nói chuyện, nên cái gì cũng không nói, tắt đèn ngủ.

Một đêm này, Ninh Mẫn không biết cô ngủ khi nào, chỉ biết anh một mực ôm mình, cái ôm ấm ấp rất ôn nhú, cô cũng không có bài xích.

Về sau, cô bắt đầu nằm mơ, mơ thấy tổ Liệp Phong bộ dáng chết thảm của mọi người, một lần một lần lặp laji trong đầu cô, cả một đám kêu to, hô hào, gầm thét:

"Báo thù cho chúng tôi. Nhất định phải báo thù..."

"Báo thù" hai chữ, giống như tâm ma khắc vào trong lòng của nàng.

Cô không ngừng tự nói với mình, báo thù, phải báo thù.

Cảnh tượng nhoáng cái, cô thấy mình đang ở căn cứ súng ống thất, không có suy nghĩ nhiều, cô lấy ngay súng ngắm FM liền xông ra ngoài, đây là cây súng được cô lắp đặt lại, bên trong mười viên đạn, viên đạn tuyệt đối có lc phá hoại rất mạnh, trên cơ bản khi bắn ra một phát, không tàn phế thì cũng chết.


Thế nhưng mà, cô biết chạy đi đâu tòm cái tên đầu sỏ kia đây.

Tâm tư vừa chuyển, hình ảnh lập tức thay đổi, nàng thấy được Lý Hưởng nhận lệnh đến giết cô.

Nghĩ đến Lý Hưởng chết thảm, trong nội tâm cô không ngăn được hận ý, không có nghĩ nữa, sau khi tập trung ánh mắt, cô không chút lưu tình đánh mạnh vô cái ót người phụ nữ này. Cô ta kia ngã xuống đất, trên đất đều là máu.

Cô nhìn thấy, chỉ cảm thấy đặc biệt thống khoái, cuối cùng cũng giải quyết đươc phiền toái, như vậy, cô có thể bình yên rồi.

Mới thở dài một hơi, lại dùng kính viễn vọng nhìn, trong nháy mắt toàn thân cô lạnh buốt, ngón tay phát run, chuyện gì xảy ra?

Cô không kềm chế được trừng lớn mắt: người mình bắn chết lại là... Là Đông Kỳ!

Lúc này, hình ảnh lại tiếp tục thay dổi, Mạc Thần Chi xuất hiện trong tầm mắt, dẫn theo mấy tên thủ hạ, hét ra lệnh:

"Bắt cô ta lại! Lần này cô đừng nghĩ muốn chạy thoát..."

Cô hít sâu, lại hô hấp, tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo, anh ta muốn đưa cô xuống Địa ngục, vậy thì cô sẽ khiến anh ta trình diện: giơ súng ống ngắm chuẩn, trong lòng bàn tay đang phát run, lại dứt khoát nổ súng, cùng với một tiếng súng vang, có người tại hét lên:

"Không xong rồi, không xong rồi, Đông đại thiếu bị người ta ám sát..."

Cô ngẩn ngơ, cảm thận nhìn súng ống, linh hồn đều nứt ra:

Tại sao có thể như vậy, rõ ràng cô... Rõ ràng cô giết người đàn ông cưới mình..

Rõ ràng, cô nhắm chuẩn xác như vậy, vì sao cuối cùng lại hại chết người thân cận nhất của mình?

Cô vô cùng hoảng sợ vút bỏ súng, sợ hãi mà tuyệt vọng lan tràn khắp người cô,...

"Cẩn chi... Cẩn chi..."

Một tiếng gọi vội vàng từ miệng thốt ra:

"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng .. Anh ta nhất định không có việc gì, tôi không có giết anh ta, tôi không có..."

Hình ảnh lại thay đổi, cô đi tới bên cạnh người bị bắn vỡ nát óc, quả nhiên là Đông Đình Phong... Lúc chết, còn mỉm cười.

"Aaaaaaah..."

Truyện Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện

Website đọc truyện TruyenChu, TruyenFullLightNovel online miễn phí.