Toptruyenhay.edu.vn

Tuyệt Sắc Yêu Phi

Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quyển 2 Chương 83: Huyết tinh

Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ủn Ỉn Béo Ú

“Hoàng Thượng, người đừng quên ước định của chúng ta à, Vân Hiểu đã làm hết thảy, giúp người, càng là vì bản thân ta, thân thể của người bình phục, tự nhiên sẽ có tinh lực tốt để quản lý Bạch Hổ Quốc, một kiếm kia là do Bạch Nhật Tưởng bất hiếu, chúng ta lập tức trị cổ độc của ngươi, như thế nào?”

Tránh đi cái đề tài này, Vân Hiểu Nguyệt đề nghị.

“Cần thời gian rất lâu sao? Ngày mai Trẫm còn muốn tự mình giám sát xử trảm!”

Bạch Nghiêu đứng lên, lạnh lùng nói, trong mắt chứa đầy hàn ý.

“Mấy canh giờ mà thôi, Hoàng Thượng, mời!”

“Được!”

Lẳng lặng nhìn cung điện của Bạch Nhật Tưởng phía xa xa một lúc lâu sau, Bạch Nghiêu xoay người rời khỏi.

Dưới sự hướng dẫn của Vân Hiểu Nguyệt hai người đi thẳng đến tẩm cung Hoàng Hậu.

Bởi vì sự việc kia nên Hoàng Hậu từ sớm đã đem cung nữ cùng thị vệ trong cung điều đi nơi khác cho nên có vẻ rất vắng lặng. Cho người đi theo lưu ở bên ngoài canh chừng, Vân Hiểu Nguyệt mang theo Bạch Nghiêu bước vào nội thất tẩm cung Hoàng Hậu.

“Tư Đồ Viễn tham kiến Hoàng Thượng.”

Trên giường nội thất không có ai, chỉ có Tư Đồ Viễn đứng ở đàng kia, thấy hai người tiến vào, vội vàng hành lễ.

“Uả? Hoàng Hậu đâu, ngươi là người nào?”

Bạch Nghiêu kinh ngạc hỏi.

“Hoàng Thượng, vốn ta không muốn nói cho người, nhưng là thời điểm lấy cổ, khả năng động tĩnh khá lớn, nên ta đem địa phương lấy cổ an bài ở trong mật thất.”

Vân Hiểu Nguyệt thở dài trả lời.

“Mật thất?”

Bạch Nghiêu sắc mặt có chút tái nhợt.

” Trong tẩm cungHoàng Hậu có mật thất?”

“Đúng.”

“Vậy… Đ ầu kia của mật thất, đi thông qua chỗ nào đó sao?”

Giữa con ngươi đen ý đau bắt đầu quay cuồng, thanh âm Bạch Nghiêu có chút mất tiếng, nhẹ nhàng truy vấn.

“Đi vào thôi…”

Dưới đáy lòng lại thở dài một tiếng, Vân Hiểu Nguyệt thoáng tới gần hắn, nhẹ giọng trả lời:

” Phòng ngủ của Chu Dũng!”

“Không…”

Bạch Nghiêu cất lên một tiếng thương tiếc, thân hình kịch liệt lay động, chân mềm nhũn, Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn lập tức tiến lên đỡ hắn.

“Hoàng Thượng, chính ngươi đến hỏi nàng đi, nàng đang ở bên trong!”

Vân Hiểu Nguyệt nhìn nam nhân đang thương tâm này, không biết an ủi như thế nào.

“Không… Không cần, Vân Hiểu, ngươi là hài tử tốt, Trẫm tín nhiệm ngươi, tựa như tín nhiệm Diệp nhi, nói cho Trẫm biết, căn mật thất này, đã có bao lâu rồi?”



Hai tay nắm chặt, trên tay gân xanh cũng hiện ra, dường như thể muốn bóp nát, biểu tình trên mặt Bạch Nghiêu trừ bỏ quá mức tái nhợt, không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong mắt kia là tâm tê liệt cùng bi thương mãnh liệt, từ trong hàm răng nặn ra lời nói, đều cho thấy hắn giờ phút này, thừa nhận bao nhiêu đau đớn!

” Sao khi người đăng cơ không lâu, Chu Dũng liền bắt đầu xây dựng, đem Hoàng cung kếch sù này tu sửa lúc đó, phỏng chừng nhiều nhất sẽ không vượt qua một năm à!”

Dừng một chút, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.

“Tiện nhân này!!!”

Rốt cục nhịn không được, Bạch Nghiêu cắn răng nghiến lợi mắng.

“Hoàng Thượng, đi thôi!”

Giúp đỡ Bạch Nghiêu, ba người đi vào mật thất, rất nhanh, đi tới trong mật thất.

Trên giường lớn trong mật thất, Lưu Hân Mai nằm ở trên giường bị điểm huyệt đạo, ánh mắt đều khóc thành một cái cây hạch đào, khuôn mặt Câu Hồn chán ghét, ngồi trên cái ghế gần đó.

” Tham kiến Hoàng Thượng!”

Thấy ba người đi đến, Câu Hồn vội vàng đứng dậy hành lễ.


Bạch Nghiêu khoát tay nháy mắt một cái cũng không để ý, chăm chú nhìn Lưu Hân Mai, mà Lưu Hân Mai vừa nhìn thấy Bạch Nghiêu, trong mắt nhất thời lại tràn đầy nước mắt, vội vàng miệng mở rộng, muốn nói điều gì, Vân Hiểu Nguyệt đi lên phía trước, lấy ra cây ngân châm, Lưu Hân Mai oà khóc lên:

“Hoàng Thượng, Bạch Nhật Tưởng như thế nào, hu hu… Hắn không có sao chứ, thần thiếp biết sai lầm rồi, Hoàng Thượng, người tha thứ thần thiếp đi, được không? Hoàng Thượng…”

” Nữ nhân đê tiện!!!”

Bước nhanh tiến lên, Bạch Nghiêu liền tát mấy cái, đánh mặt Lưu Hân Mai đến sưng lên, khóe miệng chảy ra máu tươi, ngây dại!

“Vì sao?”

Thật lâu sau, Bạch Nghiêu thống khổ hỏi:

“Trẫm chỗ nào đối với ngươi không tốt, hửm? Qua nhiều năm như vậy, Trẫm cưng chìu, phần lớn thời giờ đều ở tẩm cung của ngươi, ngươi còn muốn thế nào? Ngươi lại có thể dâm tiện như vậy, lại cùng Chu Dũng thông gian, ngươi tại sao lại có thể làm Trẫm thất vọng như vậy!”

“Hu hu… Hoàng Thượng, là thần thiếp hồn nhất thời bị mê hoặc, đã không nghĩ đến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, thần thiếp cam đoan, về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, coi như vì Nhật Tưởng của chúng ta, cầu người tha thần thiếp đi, hu hu…”

Lưu Hân Mai lại khóc nức nở, thật thương tâm.

Nữ tiện nhân này lại dám lấy Bạch Nhật Tưởng làm tấm chắn, thật là không biết xấu hổ!

Lạnh lùng liếc nàng một cái, Vân Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Nghiêu, lạnh lùng nói:

“Hoàng Thượng, bắt đầu đi!”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, bọn họ muốn làm gì? Hoàng Thượng, mau thả thần thiếp, Hoàng Thượng…”

Câu Hồn cùng Tư Đồ Viễn đi lên phía trước, bắt đầu chuẩn bị. Nhìn thấy ở đó nhiều dao nhỏ sáng chói như vậy, Lưu Hân Mai sợ tới mức hét ầm lên.

“Hiểu, ngươi đây là muốn làm gì?”

Bạch Nghiêu giật mình.

“Lấy ra mẫu cổ của nàng, dẫn tử cổ của ngươi, như thế mà thôi!”

Khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt không có giải thích, muốn lấy ra mẫu cổ, hẳn là phải mổ bụng, như vậy, nữ nhân này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng không đồng ý cứu nàng ta, bởi vì lưu lại nàng ta, chính là một cái tai họa, cho nên, nàng ta chết chắc rồi!

“Hoàng Thượng, thần thiếp không cần, thần thiếp sẽ chết, người nhẫn tâm sao? Còn có Nhật Tưởng, không có mẫu thân, Nhật Tưởng của chúng ta sẽ bị người khi dễ, Hoàng Thượng, thả ta, Hoàng Thượng…”

” Kêu la cái gì?”


Câu Hồn đứng bên cạnh nổi giận nói:

“Bạch Nhật Tưởng căn bản cũng không phải là con của Hoàng Thượng, là con của ngươi cùng Chu Dũng, câm, hồ ly quá nha!”

“A… Ngươi nói bậy! Hoàng Thượng, Nhật Tưởng là con của người, bọn họ vu hãm ta, Hoàng Thượng, Nhật Tưởng thật là con của người, người nên vì nô tì làm chủ, giết bọn làm nhục Hoàng Tử, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…”

Ánh mắt Lưu Hân Mai một trận hoảng loạn, khàn cả giọng kêu lớn lên, bộ dáng kia, rõ ràng giấu đầu hở đuôi, Bạch Nghiêu nháy mắt liền hiểu.

“Ngươi ngươi ngươi…”

Bạch Nghiêu ngồi ngã ở trên ghế, tức giận đến thở không thông:

“Tiện nhân, tiện nhân ngươi nên bị thiên đao vạn quả, lại dám sau lưng Trẫm vụng trộm, còn làm cho Trẫm nuôi nghiệt súc này, ngươi hại chết nhiều hài tử của Trẫm như vậy, còn làm cho Diệp nhi lưu lạc dân gian, thì ra là vì để cho tiểu súc sinh kia làm Hoàng Đế, làm Bạch thị hoàng triều chúng ta sửa thành họ Chu sao?

Được được được, tiện nhân, Trẫm là nhìn nhầm, hôm nay Trẫm khiến cho ngươi máu tươi năm bước, ngày mai sẽ đem Chu Dũng cùng tiểu súc sinh kia cùng cả cửu tộc Chu thị, toàn bộ chém đầu răn đe dân chúng, một người cũng không buông tha!”

Nhấc bình hoa lên, Bạch Nghiêu liền hướng tới người Lưu Hân Mai đập lên.

“Oành”

Bình hoa kết tụ nện ở trên bụng Lưu Hân Mai.

“Phụt…”

Lực khổng lồ đánh vào, làm cho miệng Lưu Hân Mai phun ra một búng máu, đau nên trên trán mồ hôi rơi như mưa.

“Ta hận ngươi, ngươi biết không? Từ ngày ta gả cho ngươi ta liền hận ngươi!”

Biết không có biện pháp cứu vãn nữa, trong mắt Lưu Hân Mai đột nhiên tràn ra hận ý khắc cốt:

“Là ngươi, nếu không tại ngươi, ta cùng Dũng ca làm sao có thể tách ra? Ta cùng Dũng ca là thanh mai trúc mã, không phải vì cha ngươi cho một tờ chiếu thư, ta đã sớm là thê tử của Dũng ca, hắc hắc…

Đúng vậy, Nhật Tưởng là con của chúng ta, hắn họ Chu, gọi là Chu Nhật Tưởng, không gọi Bạch Nhật Tưởng, ta chỉ hận bản thân thất bại trong gang tấc, không có giết chết Bạch Diệp, chặt đứt đường tử 026 của ngươi, Bạch Nghiêu, ta cho ngươi biết, cho dù ta chết, ta cũng kéo ngươi làm đệm lưng, không cho ngươi hại Nhật Tưởng của ta!”

Đột nhiên, trong mắt Lưu Hân Mai bắn ra tia sáng kỳ dị, hung hăng muốn cắn lưỡi tự sát, Vân Hiểu Nguyệt đứng một bên lập tức điểm trúng của huyệt đạo ả, máu tươi trào ra nhiều hơn, bất quá chỉ cắn lưỡi tự sát mà không thành công!

“Được được được, hoá ra đều là lỗi của Trẫm, ha ha…”

Bạch Nghiêu ngửa mặt lên trời bi thương mà cười, khóe mắt lệ từng giọt rơi:


“Lưu Hân Mai, ngươi nhớ kỹ, ngươi sinh ra là người của Trẫm, chết là quỷ của Trẫm, chết cũng đừng nghĩ cùng bọn họ một chỗ, ta sẽ chém đầu Chu Dũng, đưa hắn đem cho chó ăn, về phần con của ngươi, nếu không phải là con của Trẫm, liền không cần thương tiếc hắn, Trẫm muốn đưa hắn đến kỹ quán cho làm nam kỹ, mỗi ngày tiếp khách, cho đến khi hoàn nợ của ngươi mới thôi!”

“Ôi Ôi…”

Nghe Bạch Nghiêu nói như vậy, hai mắt Lưu Hân Mai sung huyết, hận không thể tiến lên cắn chết Bạch Nghiêu, ba người Vân Hiểu Nguyệt nghe mà há hốc mồm, không nghĩ tới, Bạch Nghiêu lại có ý tưởng ngoan độc như vậy, một chút cũng không chịu thua kém nha!

“Bắt đầu đi!”

Bạch Nghiêu nhắm mắt lại, lạnh lùng nói.

“Vâng, Hoàng Thượng, người ngồi là được rồi, bất quá, cần điểm huyệt ngủ của ngươi, đắc tội!”

Không có cho hắn cơ hội phản bác, Vân Hiểu Nguyệt ra tay điểm trúng huyệt đạo của hắn, Bạch Nghiêu ngẹo đầu, lâm vào ngủ say.

Lưu Hân Mai nhàn nhạt mà tuyệt vọng nhìn thoáng qua, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo y phục của ả lộ ra bụng trơn bóng.

“Lưu Hân Mai, đây hết thảy đều là phiền phức ngươi tự chuốc lấy, ngươi hại vô số người, chết chưa hết tội, ta muốn vì mẫu thân chết oan của Diệp cùng nhiều đứa nhỏ chết ở trong tay ngươi mà báo thù, cho nên, ta sẽ không để cho ngươi hôn mê, cho nên ngươi hảo hảo mà cảm thụ đi!”

Nói xong, nháy mắt ra dấu, Tư Đồ Viễn cùng Câu Hồn mỗi người nắm ở cái cánh tay, chân khí vọt vào.


Mẫu cổ thích địa phương nhiều máu tươi, kế hoạch Vân Hiểu Nguyệt chính là, lấy mạng nhỏ của ả làm trụ cột, đem máu quanh thân ả ép đến đan điền, mẫu cổ nhất định sẽ nhanh chóng di chuyển lại đây. Sau đó đem bụng của ả cắt ra, theo máu rơi ra đến bồn ngọc, mẫu cổ khẳng định thật vội vàng, sẽ phát ra lệnh triệu hồi, tử cổ nghe thấy được, sẽ bò ra, tìm mẫu cổ, hiển nhiên sau đó liền nhảy đến bồn máu, và thu phục nó!

Lý luận thì rất đơn giản, nhưng là làm dường như khó khăn, bởi vì mẫu cổ rất thông minh, sẽ không dễ dàng rời đi Kí Chủ như vậy, cho nên vì thế mà Kí Chủ thừa nhận thống khổ hẳn là lớn hơn rất nhiều.

Tư Đồ Viễn cùng Câu Hồn vận khí, máu dần dần tuôn ra đầy, chậm rãi nổi lên đỉnh bụng của ả, giống một quả cầu màu máu đỏ, Lưu Hân Mai miệng mở rộng, giống con cá thiếu dưỡng khí thở nặng nề, tròng trắng mắt đảo loạn, mồ hôi đầm đìa.

Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận đến quan sát, quả thực thấy có một cái bóng màu đen xuất hiện lưu tại huyết cầu, Vân Hiểu Nguyệt đem chủy thủ nhẹ nhàng liền quẹt qua, một cỗ máu tươi vọt ra, ở trong bồn ngọc phát ra thanh âm nhỏ giọt, mùi máu nồng đậm xuất hiện đầy ở căn phòng mật thất, nghe thấy cái thanh âm này, Lưu Hân Mai cả người bắt đầu run run, trên mặt là vẻ sợ hãi, còn có cầu xin, ả cầu xin cho ả chết thật thống thống khoái khoái.

Bất quá, nét mặt của ả không người nào nhàn rỗi mà nhìn, bởi vì Vân Hiểu Nguyệt thấy theo huyết cầu nhảy qua, bóng đen bên trong bắt đầu di chuyển, tuy rằng nhìn không ra nó được gọi là gì, nhưng là nàng thấy vẻ mặt Bạch Nghiêu đang mê man thống khổ vạn phần, ẩn dưới kinh mạch có vật gì còn sống đang di chuyển tán loạn, giơ tay chém xuống, ở trên động mạch của Bạch Nghiêu làm một đao, đem cổ tay hắn mang tới kề bên bụng Lưu Hân Mai.

Chỉ chốc lát sau, Vân Hiểu Nguyệt đã nhìn thấy một tiểu trùng tử cực kỳ xấu xí ghê tởm màu đen, từ miệng vết thương của Bạch Nghiêu chui đi ra, hoan hô nhảy vào trong bồn ngọc.

Ý bảo Tư Đồ Viễn cùng Câu Hồn buông tay, ngân châm trong tay Vân Hiểu Nguyệt bay ra, đem tiểu trùng giết cùng gim ở trong bồn ngọc, cầm lấy tấm vải bên cạnh, chặt chẽ che miệng vết thương của Lưu Hân Mai, sau đó thấy bóng đen giống như gió xoay tròn, cứ thế mà thoát đi, mẫu cổ phản phệ Kí Chủ!

Lưu Hân Mai cả người bắt đầu run run, mẫu cổ phản phệ, chính là cắn nội tạng Kí Chủ thực ác, đem nội tạng Kí Chủ ăn hết hết, rồi sau đó chậm rãi chết đi.

Kết quả là muốn Kí Chủ chịu hành hạ, Vân Hiểu Nguyệt không hề để ý ả, mà là nhanh chóng băng bó kỹ miệng vết thương của Bạch Nghiêu, đề phòng hắn tỉnh.

“Hoàng Thượng, cổ độc đã giải, chỉ cần điều dưỡng tốt, có thể khôi phục sức khỏe. Vậy ả người tính thế nào? Muốn xử lý ả ra sao?”

Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

“Cho nàng chết thống khoái đi!”

Nhìn người đã từng là người trong lòng bộ dáng thống khổ như vậy, trong mắt Bạch Nghiêu tràn ra thống khổ thật sâu, nhắm mắt lại, bước đi ra ngoài.

Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, chủy thủ liền quẹt qua, liền cắt tâm mạch của ả, Lưu Hân Mai ngẹo đầu, đã chết!

“Hoàng Thượng, mật thất này, phải nhanh một chút được lấp kín, nếu để cho người có tâm biết được, người liền nguy hiểm!”

Đi ra mật thất, Vân Hiểu Nguyệt chau mày, nói.

“Vân Hiểu, đem mật thất này cùng nàng, vĩnh viễn lấp ở chỗ này đi, Trẫm sẽ phái người đem tòa cung điện này hủy đi, chuyện còn lại, không bằng ngươi thay Trẫm xử lý, được không? “

Đứng ở ngoài cửa nhìn về phía trước, Bạch Nghiêu nhẹ nhàng nói.

“Được!”

Cố bĩu môi, Tư Đồ Viễn cùng Câu Hồn lập tức hiểu, hướng đầu kia mật đạo mà đi.

“Hoàng Thượng, người là Đế Vương, cho nên, không có gì có thể ảnh hưởng đến người, đi thôi, ngày mai, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, một mình Diệp, nhất định xử lý không hết! “

Quanh người hắn nồng đậm ưu thương cùng đau đớn, làm lòng Vân Hiểu Nguyệt cũng không chịu nổi, ngữ khí nhu hòa một chút.

“Cảm ơn ngươi, Vân Hiểu!”

Đột nhiên, Bạch Nghiêu một cái xoay người, đem Vân Hiểu Nguyệt không kịp phòng ngự gắt gao ôm vào trong ngực, nỉ non khinh ngữ:

“Cho ta mượn dựa vào ngươi trong chốc lát, được không?”

Vân Hiểu Nguyệt cả người cứng ngắc, dừng một chút, không nói gì, cũng không có cự tuyệt, bởi vì trên bờ vai, nước mắt nóng bỏng ướt đẫm áo của nàng, nàng biết:

‘ Cho dù là Đế Vương thì ban đầu hắn cũng là con người, một vật sống, là người có thất tình lục dục, hắn cũng cần phải phát tiết! ‘

Thật lâu sau, Bạch Nghiêu ngẩng đầu, buông Vân Hiểu Nguyệt trong lòng ra, một lời chưa nói, xoay người sải bước hướng cửa mà đi đến.

Ở sau lưng bên môi Vân Hiểu Nguyệt tràn ra vẻ tươi cười, nàng tin tưởng, ngày mai Bạch Nghiêu, dứt khoát 1 cách hẳn hoi, Bạch Hổ Quốc ở dưới sự lãnh đạo của hắn, sẽ càng thêm huy hoàng!

026: tử ở đây có nghĩa là con cái, tương đương với tuyệt hậu. Cơ mà ả này ngủ kinh dị, Bạch Nghiêu chữa xong bệnh còn sung sức để lại có con, tiệt cái đầu ả.

Truyện Tuyệt Sắc Yêu Phi

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện

Website đọc truyện TruyenChu, TruyenFullLightNovel online miễn phí.