Toptruyenhay.edu.vn

Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ - Chương 402

An khang viện sớm đã bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi. Lúc Âu Dương Noãn tới liền thấy Trương quản sự sai người mang theo túi nước, chậu nước tới cứu hỏa đang ở trong sân chạy tới chạy lui, chỉ huy mọi người cứu hỏa.

Nhưng lửa vẫn cháy lớn như cũ, cháy lan đến nhà giữa, hỏa thế càng lúc càng lớn, ánh lửa cơ hồ thiêu đỏ cả chân trời.

Trương tổng quản đã làm hết tốc lực nhưng lửa càng cháy càng mạnh. Bỗng chốc một trận ào ào, nóc nhà sụp đổ, ngọn lửa bùng lên trên không, vô số hỏa tinh giống như khói lửa tản ra.

Âu Dương Noãn biết mình không nên tới gần liền cùng mấy người Hồng Ngọc di chuyển đến nơi an toàn, đứng xa xa nhìn mọi người cứu hỏa, trong lòng lo lắng không thôi.

Đúng lúc này Trương quản sự vội vã chạy tới, quỳ rạp xuống: “Thế tử phi, lửa quá lớn!”

Âu Dương Noãn vội vàng nói: "Phân phó mọi người hết sức cứu hỏa, nếu không thể cũng không cần quá miễn cưỡng, giữ tính mạng mới là quan trọng nhất! Tiền tài đều là vật ngoài thân. Còn nữa, cho người nhanh chóng đi mời đại phu để phòng ngừa có người bị thương!”

Nàng vừa nói vừa lo lắng. Lúc nãy đi tới nhưng không nhìn thấy Tiếu Trọng Quân, hay là hắn vẫn còn bên trong?

Nghĩ đến đây nàng lập tức hỏi: “Các ngươi ai thấy đại công tử?”

Tất cả mọi người lắc lắc đầu, tâm Âu Dương Noãn hơi trầm xuống.

Đúng lúc này một nha đầu đột nhiên gục xuống trước mặt Âu Dương Noãn: “Thế tử phi, mau cứu tiểu thư nhà ta!”

Âu Dương Noãn thấy rõ mặt nha đầu kia liền lắp bắp kinh hãi: “Đại tẩu ở bên trong?”

“Dạ! Tiểu thư….”

Nha đầu quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt khác nhau trong đám người, biết không thể giấu diếm được nữa liền vội vàng nói: “Tiểu thư nói lập tức muốn đi nên muốn vụng trộm trở về lấy một số thứ quan trọng. Ai ngờ lại xảy ra đại hỏa! Thế tử phi, nô tỳ van cầu ngài, mau cứu tiểu thư!”

Tôn Nhu Trữ thật là đồ ngốc, có gì quan trọng mà nửa đêm vẫn phải về lấy! Âu Dương Noãn cắn răng nói: "Trương quản sự, ngươi mang hai người vào bên trong tìm một chút, nhất định phải tìm được đại ca đại tẩu!”

Nếu Tôn Nhu Trữ có chuyện gì thì nàng làm sao ăn nói với Hạ Lan Đồ? Âu Dương Noãn nhíu mày, ánh mắt vô cùng sầu lo nhìn về phía ánh lửa hừng hực kia.

Trương quản sự cũng biết nặng nhẹ, đại công tử tuy rằng không còn là Thế tử nhưng dù sao vẫn là con của Yến vương. Tự nhiên bị cháy, người còn mất tích, như vậy sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.

“Dạ! Nô tài lập tức dẫn người đi tìm!”

Nói xong, hắn chọn lựa hai tôi tớ cường tráng lại rất xông xáo theo hắn vào trong. Trên đầu mang khăn bố thấm nước rồi vọt vào trong.

Một khắc, hai khắc, rồi nửa canh giờ trôi qua, Trương quản sự đột nhiên mang hai người kia chạy ra. Nhưng ai cũng bám đầy tro bụi, mặt mày xám tro lại hướng về phía Âu Dương Noãn đang hy vọng lắc lắc đầu.

Trái tim Âu Dương Noãn bỗng chốc trầm xuống, lửa lớn như vậy một nữ tử như Tôn Nhu Trữ sao có thể chịu được đến bây giờ? Nói không chừng đã….

"Thực sự không có cách nào tìm được người sao?”

Đúng lúc này nha đầu của Tôn Nhu Trữ gào khóc lên.

"Thế tử phi, nô tài đã hết sức nhưng bên trong lửa cháy quá lớn thật sự là không thể vào được!” Trương quản sự vẻ mặt kinh hoàng, cũng là bất đắc dĩ trả lời.

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, nói: "Ta hiểu được. Các ngươi tiếp tục cứu hỏa đi, trước hết phải tận lực dập tắt lửa đừng để nó lan đến viện khác!”

“Dạ!”

Trương quản sự trong lòng tiếc hận lắc lắc đầu, vừa quay người lại liền đột nhiên kinh hô một tiếng.

Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, từ trong hỏa diễm kia một người toàn thân phát cháy ôm một người khác thất tha thất thểu chạy ra như điên.

Mọi người kinh động, Âu Dương Noãn là người đầu tiên phản ứng: “Có người đi ra! Nhanh cứu người!”

Mọi người đều nhanh chóng tiến lên, ào ào cởi áo chụp lên người đang bốc cháy. Người nọ té trên đất, người trong lòng hắn cũng theo đó ngã xuống, lăn qua một bên.

Người vốn được ôm trong ngực kia hỏa diễm trên người đã được dập tắt, trên tóc quần áo đều là hơi nước, trên mặt đều màu đen, nhìn không ra có bao nhiêu vết thương, thoạt nhìn thập phần thê thảm.

Âu Dương Noãn nhanh chóng bước qua: “Nhu Trữ?”

Người được cứu ra là Tôn Nhu Trữ, vậy còn người kia? Âu Dương Noãn nhìn về phía người kia, hắn không có vận khí tốt như Tôn Nhu Trữ, toàn thân đều là vết thương, tóc đều bị cháy rụi. Sau khi lửa trên người được dập tắt, hắn đã hấp hối.

Không biết vì sao, Âu Dương Noãn không nhìn mặt hắn nhưng liền biết đó là Tiếu Trọng Quân. Nàng giao Tôn Nhu Trữ đang bị hôn mê cho nha đầu, nhanh chóng chạy qua: “Đại ca!”

Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt tan rã. Âu Dương Noãn vội vàng hô to: “Đại phu đâu? Mau tới đây nhìn xem!”

Đại phu một bên đã sớm chờ vội vàng đi qua, tay run run bắt mạch. Sắc mặt lập tức đại biến, lắc đầu với Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Quân, ánh mắt u ám: “Đại ca….”

Nàng không biết Tiếu Trọng Quân vì sao lại cứu Tôn Nhu Trữ? Nàng nhớ Tôn Nhu Trữ lúc trước còn muốn giết hắn, vì sao?

Tiếu Trọng Quân nhìn Âu Dương Noãn, mạnh ho khan một tiếng. Hắn không nghĩ người hắn nhìn thấy trước khi chết lại là người mà hắn khi sống chán ghét nhất.

Lúc này trên mặt Âu Dương Noãn lộ ra biểu cảm nghi hoặc, hắn lại cười lạnh một tiếng, ai có thể hiểu được hắn đây? Ai có thể chân chính hiểu được hắn đây? Chẳng lẽ hắn chưa từng động tâm với Tôn Nhu Trữ sao?



Chỉ tiếc….thân thể hắn vốn gầy yếu, căn bản không có biện pháp yêu bất cứ người nào! Hắn sao phải hướng người khác giải thích cái gì? Thân mình hắn run rẩy thật mạnh, đầu đột nhiên đổ xuống, không còn hô hấp.

Tất cả mọi người có mặt đều lập tức ngây ngốc, nhất thời không biết phản ứng như thế nào!

Thật lâu thật lâu sau, Âu Dương Noãn mới đứng lên, lạnh lùng: “Phái người gác trụ Yến vương phủ, phàm là người hiềm nghi liền mau bắt lại!”

An khang viện sẽ không vô duyên vô cớ bị cháy, nhất định là có người cố ý phóng hỏa.

Hồng Ngọc thấp giọng nói: "Tiểu thư, chuyện này có phải ngài không cần lo….”

Dù sao Tôn Nhu Trữ cũng không sao, làm gì phải để ý Tiếu Trọng Quân chết chứ?

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, thầm nghĩ cho dù chỉ là một người trong Yến vương phủ mà nàng lại chẳng quan tâm, còn ở một bên chế giễu thì chẳng phải là quá vô tâm rồi sao?

Hồng Ngọc lại không dám nói nhiều, cùng Xương Bồ một trái một phải bảo vệ Âu Dương Noãn.

Tất cả mọi người đều tập trung cứu hỏa cho nên rất nhanh đám cháy đã được kiểm soát, cũng không có xu hướng lan tràn xung quanh. Nhưng An khang viện toàn bộ đã bị thiêu rụi, thậm chí ngay cả một tòa sân bên cạnh cũng bị thiêu một nửa.

Tôn Nhu Trữ đã tỉnh, tóc nàng rối tung, y phục lung tung, lại giống như sợ tới mức choáng váng, run run rúc vào lòng nha đầu, ánh mắt dại ra.

Thấy Âu Dương Noãn đi qua liền nắm chặt lấy tay nàng, khản giọng nói: “Noãn Nhi….Noãn Nhi, ta rất sợ!”

Nàng chỉ muốn lấy lại hộp trang sức năm đó khi được gả qua mẫu thân đã cho nàng. Ai ngờ lại đột nhiên phát sinh đại hỏa.

Âu Dương Noãn đồng tình vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu nói: "Đừng lo, không phải sợ! Mọi chuyện đã qua rồi, ngươi đã được cứu ra. Không sao!”


Nước mắt Tôn Nhu Trữ liên tiếp rơi xuống, trong ánh mắt dần lộ ra tia mê man. Nàng nhìn Âu Dương Noãn, không dám tin.

“Ta làm sao thoát ra được?”

Âu Dương Noãn dừng một chút, lập tức không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói với nàng, là người nàng thống hận nhất đã cứu nàng ra?

Nhưng, Âu Dương Noãn còn chưa kịp trả lời, nha đầu bên cạnh đã nói: “Tiểu thư, là đại công tử...là đại công tử đã cứu ngài ra!”

Tiếu Trọng Quân? Ánh mắt Tôn Nhu Trữ lạc đến thi thể đã mất đi hô hấp kia, nhất thời hoàn toàn ngây dại. Là hắn! Nhưng sao có thể?

Âu Dương Noãn biết Tôn Nhu Trữ căn bản không chấp nhận được sự thật này, hiện tại thế cục xác thực cũng ngoài dự kiến của nàng.

Nàng đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh: “Trương tổng quản, ngươi lập tức kiểm kê lại An khang viện một lần. Nhìn xem còn ai bị kẹt hoặc bất hạnh đã chết, lại phái người mang xác đại công tử đến sân khác, chuẩn bị băng bảo trì thi thể không bị hư thối. Đồng thời chuẩn bị đồ tang vật, chuẩn bị tất cả công tác tang sự, chờ Vương gia cùng Thế tử trở về lại làm tang sự!”

“Dạ!”

Trương quản sự nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương Noãn, không dám nhiều lời liền nhận mệnh lệnh đi làm.

Âu Dương Noãn phân phó xong mọi việc, quay đầu đã thấy vẻ mặt thập phần kỳ quái của Tôn Nhu Trữ, liền nhẹ giọng nói: “Đại tẩu, chuyện đã như vậy ngươi cũng không cần nghĩ nhiều nữa!”

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua nha đầu bên cạnh Tôn Nhu Trữ: “Còn không mau dìu chủ tử ngươi về!”

Nhưng mà Tôn Nhu Trữ lại vẫn không nhúc nhích, Âu Dương Noãn nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

Tôn Nhu Trữ lắc lắc đầu, nàng nhìn thoáng qua những người thần sắc khác nhau trong sân, cười khổ nói: “Thực xin lỗi, ta lại gây thêm phiền toái cho ngươi!”

Ban đầu Tôn Nhu Trữ vốn tránh trong tiểu viện, một ngày ba bữa đều có người chăm sóc, người bên ngoài đều không biết nàng sống rất tốt. Tất cả đều cho rằng nàng bệnh không bao lâu nữa sẽ chết.

Hiện tại thế nhưng ai cũng thấy nàng trong này, vở kịch này cũng triệt để bị vạch trần. Hiện tại Âu Dương Noãn để nàng rời đi là vì che chở cho nàng nhưng nàng cũng hiểu được, hiện tại bản thân đã không còn cách nào không quan tâm nữa.

Đúng lúc này, Tiếu Trọng Hoa cùng Yến vương một trước một sau bước nhanh đi tới.

Tiếu Trọng Hoa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiếu Trọng Quân được trùm vải bố trên đất, sắc mặt hắn liền thay đổi, nhanh chóng bước qua. Hắn không dám tin kéo khăn xuống, tay bỗng chốc liền run run không thể kiềm chế được.

Yến vương từ đầu đến cuối đều xoay mặt không chịu liếc mắt nhìn thi thể kia một cái. Ông lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Liếc mắt nhìn thấy Tôn Nhu Trữ, sắc mặt càng trầm xuống: “Hay lại là ngươi….”

Âu Dương Noãn vội vàng nói: "Vương gia! Xin ngài đừng hiểu lầm, mọi chuyện không liên quan đến đại tẩu! Là không biết vì sao lại đột nhiên bị cháy?”

Sắc mặt Yến vương xanh mét, trong ánh mắt đè nén sự thống khổ khó diễn tả thành lời: “Trương quản sự, ngươi mau nói!”

Trương quản sự sợ tới mức sắc mặt đều trắng, vội vàng nói: "Vương gia, tối hôm nay gió lớn. Người trực đêm phát hiện An khang viện đột nhiên phát hỏa, nô tài liền đi thông báo với Thế tử phi, mặt khác điều người đi cứu hỏa. Sau lại thấy đại công tử ôm Tôn thị chạy ra…”

Tôn Nhu Trữ hiện tại không phải Thế tử phi, lại bởi vì chuyện ám sát đại công tử huyên náo rất lớn cho nên Trương quản sự ngay cả danh xưng đại thiếu phu nhân cũng không dùng, trực tiếp nói Tôn thị. Hiển nhiên đây là xưng hô cực kỳ không tôn trọng.

Âu Dương Noãn nhíu mày.

Yến vương nói: "Tình huống khả nghi khác thì sao?”


Trương quản sự vội vàng nói: "Vương gia, cửa lớn vương phủ vừa tối đã khóa lại, người bình thường không thể dễ dàng ra vào. Lúc nô tài mang theo người cứu hỏa chạy tới thì An khang viện đã bị lửa thiêu đến nỗi bầu trời cũng sáng như ban ngày. Nô tài phụng mệnh một mặt dẫn người cứu hỏa, một mặt đi phong tỏa An khang viện, lường trước nếu có người phóng hỏa thì tuyệt đối trốn không thoát!"

"Nhưng cuối cùng lại không phát hiện được điều gì dị thường! Nô tài đoán rằng có thể là vì nha hoàn trực đêm trong lúc mơ ngủ không cẩn thận để đế đèn sát mành, mành bắt lửa dẫn đến hỏa hoạn. Hơn nữa đêm nay gió lớn, khí trời khô ráo, đợi đến khi mọi người phát hiện thì đã không thể chay ra. Vì thế nên mới biến thành cục diện này!”

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, nói: "Vừa rồi có thông kê qua là có bao nhiêu người bị thương không?”

Trương quản gia không yên nói: "Ngoại trừ đại công tử còn có hai nha đầu một mama, những người khác đều ở bên ngoài hầu hạ cho nên không có gì đáng ngại!”

Đúng lúc này, Tiếu Trọng Hoa lại bước nhanh đi tới, nói: "Hồng Ngọc! Mau dìu Thế tử phi về nghỉ ngơi!”

Hồng Ngọc cũng không dám thúc giục, sau khi dạ vâng đáp liền tha thiết nhìn Âu Dương Noãn. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Nhu Trữ, thấy thần sắc đối phương đã hoàn toàn bình tĩnh liền vẫy vẫy tay để nha đầu dìu Tôn Nhu Trữ về trước.

Xong chuyện nàng lại quay đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa, thấy ánh mắt hắn nặng nề nhìn An khang viện tối đen như mực, không nói một lời, vẻ mặt thoạt nhìn khiến người ta rất sợ hãi.

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, nói: "Hồng Ngọc, chúng ta về trước!”

Có đôi khi để hắn một mình an tĩnh một chút cũng tốt!

Âu Dương Noãn trở lại viện mình, sớm đã có người đứng bên ngoài chờ, là Mộ Hương Tuyết.

Mộ Hương Tuyết là người thông minh, biết thân phận của mình đặc thù nếu chạy đi xem náo nhiệt thì thật sự không tốt cho nên liền ở chỗ này chờ Âu Dương Noãn về.

Âu Dương Noãn cũng không có tâm tình xã giao cùng nàng, chỉ đơn giản giải thích chuyện tối hôm nay rồi liền tiễn Mộ Hương Tuyết đang nửa tin nửa ngờ trở về.

Sau đó nàng thay xiêm y trở lại giường nằm, lăn qua lộn lại đều không ngủ được, trong đầu không tự chủ được nhớ tới những lời Mộ Hương Tuyết vừa nói.

"Ngươi cảm thấy trận hỏa này là ngoài ý muốn sao?”

"Ngươi cũng biết đại hỏa trong dịch quán lúc trước không phải là ngoài ý muốn. Mà là có người cố ý phóng hỏa để ta có thể danh chính ngôn thuận vào ở Yến vương phủ!”

“Nói không chừng vị đại công tử này là bị người ta giết người diệt khẩu!”

Âu Dương Noãn thở dài. Đúng vậy, Tiếu Trọng Quân rõ ràng là bị người ta giết người diệt khẩu. Hắn có thể trốn được là đã rất khó, cố tình lại còn muốn mang theo Tôn Nhu Trữ, sao có thể thành công được?

Người sau lưng kia đúng là tâm ngoan thủ lạt, Tiếu Trọng Quân vốn cũng không sống được mấy ngày nữa, vì sao còn phải ra tay tàn độc như vậy?

Hơn nữa, đối phương lựa chọn thời cơ còn đúng dịp như vậy, vừa khéo trong lúc Tiếu Trọng Quân có khả năng sẽ khai ra người đứng sau lưng mà thiêu chết hắn. Thật đúng là khiến người ta không thể không hoài nghi.

Chỉ là hoài nghi thì hoài nghi, Âu Dương Noãn không thể nói trước mặt Mộ Hương Tuyết. Bởi vì nàng thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt đối phương, Mộ Hương Tuyết đang sợ hãi, Âu Dương Noãn cảm thấy mình không nên gia tăng sợ hãi cho đối phương.

Cho nên nàng không nói gì cả, chỉ an ủi vài câu rồi để hạ nhân đưa người trở về. Hơn nửa đêm Âu Dương Noãn mới chợp mắt được, giấc ngủ này liền đến khi sắc trời hoàn toàn sáng mới thức dậy.

Âu Dương Noãn hỏi Hồng Ngọc nói: "Đêm qua Thế tử không về sao?”

“Dạ! Nô tỳ đã phái người đến hỏi, đêm qua Thế tử thức trắng đêm an bài chuyện thiện hậu, nhập liệm cho đại công tử, an bài linh đường, bố trí tang sự!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nghe thấy bên ngoài kẻng được gõ 4 nhịp. Theo quy củ của Đại Lịch hiến tế hoặc chuyện vui sẽ gõ ba nhịp, tang sự gõ bốn nhịp, được gọi là thần tam, quỷ tứ. Như vậy xem ra, Yến vương phủ đã bắt đầu hướng các nhà báo tang sự.

Âu Dương Noãn nhân tiện nói: "Hồng Ngọc, giúp ta lấy bộ y phục trắng đến đây!”

Phương mama vừa mới đi vào, nghe xong liền vội vàng nói: “Tiểu thư, ngài vẫn đừng nên đi!”


Âu Dương Noãn nói: "Vì sao?”

Phương mama thứ nhất là sợ nàng bị cảm lạnh, hai là sợ trên tang sự tiểu quỷ nhiều, sẽ dễ hại người. Chẳng qua là lời này sẽ không tốt nói trước mặt Âu Dương Noãn.

“Tiểu thư đang có thai, bôn ba mệt nhọc sẽ không tốt!”

Âu Dương Noãn không phải không nghe khuyên bảo. Chỉ là trước mắt Yến vương phủ không có nữ chủ nhân, nếu ngay cả nàng cũng không ra mặt liền có chút quá đáng. Người khác cũng sẽ cảm thấy Yến vương phủ quá khắc nghiệt với Tiếu Trọng Quân vô tội.

Hơn nữa nàng chỉ là đang mang thai, cũng không phải có chỗ nào không khỏe. Hiện tại có thể ăn có thể ngủ có thể đi, làm gì mà cả ngày phải nằm trên giường. Cho nên nàng liền phân phó Hồng Ngọc thay y phục cho nàng rồi nhanh chóng đi.

Âu Dương Noãn đến đại sảnh, linh đường đã được bố trí xong xuôi. Khách nhân đã đến không ít, nhìn thấy Âu Dương Noãn một thân y phục trắng liền đều đến chào hỏi.

Âu Dương Noãn biết những người này chẳng phải đến vì Tiếu Trọng Quân mà là vì nể mặt Yến vương. Nếu là nhà khác thì đối với loại thứ tử cướp vị trí Thế tử này thì tuyệt đối sẽ không giữ tính mạng cho hắn.

Cố tình Yến vương lại kiên trì làm tang sự cho Tiếu Trọng Quân, chuyện này bỗng chốc trở nên rất vi diệu. Các đại gia tộc khinh thường không đến nhưng vì mặt mũi của Yến vương nên không thể không đến.

Âu Dương Noãn một bên tiếp khách một bên hỏi Trương quản sự: “Ngày đưa tang đã định chưa?”

Trương quản sự nói: "Vương gia mời người khâm thiên giám, nói là đã tính toán tốt ngày đưa tang, chuẩn bị quàn bảy bảy bốn chín ngày. Thái tử sau khi biết chuyện này liền nói không thể tùy tiện làm cho nên đã mời rất nhiều hòa thượng, đạo sĩ thiết đàn niệm kinh!”

Tiếu Diễn làm sao có lòng tốt như vậy? Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày, cũng không hỏi nhiều: “Còn gì nữa?”

Trương quản sự nói: "Thái tử điện hạ nói tang sự này không thể qua loa, còn mang tới một bộ quan tài tốt!”


“Oh, vậy sao?”

Ngay cả quan tài cũng mang tới, cũng có chút quá ân cần rồi. Trong lòng Âu Dương Noãn nghĩ vậy cũng liền không hề để ý đến chuyện này nữa.

Trương quản sự xin chỉ thị nói: "Thế tử đã một đêm không hề nghỉ ngơi. Hiện tại còn đang ở phòng ngoài tiếp khách, chuyện phía sau…”

Âu Dương Noãn biết, Trương quản sự này tuy rằng lão luyện nhưng rất nhiều chuyện hắn chỉ là một nô tài, cũng không tốt để quản lý, phía dưới tất có người không phục.

Nàng suy nghĩ một lát liền nói: “Đem danh sách những người trong phủ mang lại đây!”

Trương quản sự vừa nghe liền lập tức sai người mang danh sách đến. Âu Dương Noãn xem qua một lần liền phân ra ba mươi người chiêu đãi tân khách, hai mươi người phụ trách chuyện bưng trà rót nước, mười người phụ trách thu phát ly, đĩa. Từng việc đều phân công người làm đâu vào đấy.

Nàng thấy biểu cảm đồng ý của Trương quản sự liền nhân tiện nói: “Ta thân mình không tốt cho nên việc này đều giao cho ngươi, ta ở một bên nghe là được rồi!”

Trương quản sự vội vàng gật đầu: “Dạ! Nô tài tuân mệnh!”

Âu Dương Noãn liền ở một bên nghe, nhìn Trương quản sự an bài nhân thủ, xử lý sự tình.

Đúng lúc này, có bốn mama tiến vào nói muốn lĩnh lá trà. Trương quản sự đang muốn cho lĩnh thì Âu Dương Noãn liếc mắt nhìn Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc lấy sổ sách chỉ vào lá trà trong đó nói: “Lá trà này khai sai rồi, trở về tính lại rõ ràng rồi hãy đến lĩnh!”

Kia hai người sửng sốt, liền lập tức xấu hổ mặt đỏ tai hồng, lui ra ngoài.

Âu Dương Noãn nhìn Hồng Ngọc, gật đầu khen ngợi. Trong khoảng thời gian gần đây nàng đang suy xét, Hồng Ngọc cũng đã đến tuổi hắn là đã đến lúc tìm cho nàng một nhà tốt.

Mặc dù trong mắt người khác Hồng Ngọc chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu nhưng trong mắt nàng Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đều là phụ tá đắc lực của nàng.

Nhất là Hồng Ngọc, tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm chủ tớ, sự trung thành và tận tâm của Hồng Ngọc khiến Âu Dương Noãn thật không nỡ đem Hồng Ngọc gả quá xa.

Nếu lựa chọn trong kinh đô thì cũng chỉ có thể gả cho một quản sự có khả năng hoặc hàn sĩ xuất thân hèn mọn. Nếu gả ra ngoài, Âu Dương Noãn có thể cho Hồng Ngọc đồ cưới đủ để không phải lo cơm áo nửa đời sau.

Nhưng sau khi lập gia đình có được nhà chồng đối xử tử tế hay không, Âu Dương Noãn lại không nắm chắc. Nếu gả cho quản sự, Hồng Ngọc có thể ở lại trong phủ, dưới mí mắt nàng ai cũng không dám đối xử tệ.

Chỉ là trong Yến vương phủ, Âu Dương Noãn nhất thời còn chưa chọn được người thích hợp.

Hiện tại thấy Hồng Ngọc xử lý chuyện tình gọn gàng ngăn nắp, Âu Dương Noãn càng cảm thấy hẳn là nên giữ Hồng Ngọc lại bên người.

Nhưng….còn phải xem ý tứ Hồng Ngọc thế nào!

Đúng lúc này, Âu Dương Noãn thấy Tiếu Trọng Hoa đi đến, một thân bạch y, sắc mặt lại rất hoàn hảo. Âu Dương Noãn biết hắn đã trở lại bình thường, kìm lòng không đậu thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Mọi chuyện đều đã an bài xong sao?”

Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu: “Nàng không cần quản việc này, về sớm nghỉ ngơi một chút!”

Lại nghỉ ngơi, nàng nào có yếu như vậy. Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Đại ca không còn, ta cũng nên vì huynh ấy tẫn một phần sức lực!”

Tiếu Trọng Hoa thấy nàng kiên trì, cũng không nói thêm nữa, chỉ phân phó người bên cạnh chú ý chăm sóc nàng.

Hắn quay đầu nói với Trương quản sự: “Mama, nha đầu vô tội bị hỏa thiêu chết cũng phải chú ý, mang đến cho người nhà bọn họ nhiều bạc một chút. Được rồi, ngươi lui xuống trước đi!”

Trương quản sự vội vàng đáp vâng rồi cẩn thận lui ra ngoài.

Tiếu Trọng Hoa thấy trong đại sảnh không còn ai mới nói chuyện với Âu Dương Noãn: “Chuyện này không phải là vô tình bị cháy mà là có người cố ý phóng hỏa!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, bọn họ có cái nhìn giống nhau. Nhiều năm như vậy Yến vương phủ chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, nơi khác không cháy lại cố tình thiêu hủy An khang viện. Lại còn cố tình chọn thời gian mẫn cảm này.

“Chàng dự tính điều tra thế nào?”

Cái gì cũng đều mông lung, muốn tra rõ mọi chuyện chỉ sợ rất gian nan.

“Ta đã cho người điều tra toàn bộ An khang viện từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hai lần. Ta tin, nếu do người làm khẳng định sẽ có dấu vết để lại!”

Tiếu Trọng Hoa nói xong lại nhìn thoáng qua sắc mặt hơi tái nhợt của Âu Dương Noãn: “Ta cũng mệt rồi, chúng ta cùng trở về nghỉ tạm một chút! Buổi chiều có khả năng khách đến còn nhiều hơn!”

Trong lòng Âu Dương Noãn biết hắn muốn lừa nàng về nghỉ ngơi mới nói như vậy. Nàng lập tức cười, cũng không vạch trần hắn. Hai người cùng trở lại Hạ tâm đường dùng bữa. Sau đó Tiếu Trọng Hoa cùng nàng nghỉ trưa, lại chờ nàng ngủ mới đi ra.

Hắn dặn dò Xuowg Bồ, Hồng Ngọc: “Chiều nay bên ngoài khách nhân sẽ rất nhiều, các ngươi phải chú ý chăm sóc Thế tử phi, ngàn vạn lần đừng để ai đụng vào nàng!”

“Nô tỳ hiểu!” Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau, đồng thời đáp.

Vẻ mặt Thế tử trịnh trọng như vậy, các nàng chưa từng thấy qua….

Hồng Ngọc nhìn Tiếu Trọng Hoa nói: “Thế tử, ngài xem có phải nên để tiểu thư đến phủ đại công chúa một thời gian?”

Tiếu Trọng Hoa ngẩn ra, hoàn toàn ngây ngẩn cả người

Truyện Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện