Toptruyenhay.edu.vn

Phúc Vận Lai

Phúc Vận Lai - Chương 29: Lễ mừng năm mới (hai)

“A Phúc a, ngươi có thể đọc sách biết chữ, so với ta còn giỏi hơn, vậy nên ngươi cũng nên biết một câu đi? Nhập gia tùy tục, có phải hay không? Đến chỗ nào, làm chuyện gì, nói cái gì. Nếu khác người, là không được.”

“Ân.”

“Ngươi nhìn dáng vẻ của nàng ta, giống đến làm tỳ nữ sao?” Giai Huệ lấy ra một dải lụa dài từ trong giỏ kim chỉ đưa cho A Phúc: “Trang phục, cách nói chuyện, tác phong của nàng đều là kiểu nhân thượng nhân ( người trên người, có thể hiểu là sang quý, quý tộc). Nhưng tâm của nàng rất cao, người lại đứng ở vị trí không được cao như vậy, muốn hướng về phía trước, phải loại bỏ những người bên cạnh, mới có thể giúp bản thân lên tới điểm cao hơn, người đó sao có thể nguyện ý bị đẩy xuống chứ?”

Giai Huệ không nói thêm nữa, A Phúc mím môi, ngón tay linh hoạt thắt dải lụa.

Những lời này của Giai Huệ, là nói Tuệ Trân, bất quá, cũng có thể xem như lời nhắc nhở nàng đi.

A Phúc cũng không cảm thấy mục đích theo đuổi của Tuệ Trân là sai, ai lại không muốn có cuộc sống tốt đâu?

Nhưng, có lẽ cách làm của Tuệ Trân, quá đáng rồi.

“Tuy rằng nói nàng hiện tại coi như là người của Thái Bình điện, nhưng ai lại dám thật sự sai sử nàng, ngươi nói có phải không?”


A Phúc đã thắt dải lụa thành một đóa tường vân, tuy rằng chỉ có một vòng, thoạt nhìn đã có khuôn có dạng.

“Bên trong lại kết một vòng, sau đó lại thắt ở đây…… vậy là xong.”

“Ngươi cũng thật khéo.”


A Phúc cúi đầu cười.

Lễ mừng năm mới trong dân gian cũng đã đủ náo nhiệt, trước đó rất nhiều ngày đã bắt đầu chuẩn bị. Hai ba tháng chạp năm cũ, quét dọn nhà cửa phủi trần, ngay cả xà nhà và khe gạch đều phải quét tước sạch sẽ, nghe nói, muốn đem trần uế dịch đinh ( bụi bẩn bệnh dịch) trong năm cũ đều quét ra ngoài. Lúc A Phúc bị bệnh, người người trong Thái Bình điện đã bận rộn làm xong việc rồi, qua ngọ Thái Bình điện bận rộn dán giấy hồng lên cửa sổ, lên cửa, A Phúc được phân công dán trong thư phòng. Giai Huệ đưa cho nàng đủ loại hình dán giấy rất đa dạng, xuân yến mặc liễu ( chim yến liễu xanh mùa xuân), phượng diễn mẫu đơn ( phượng đùa mẫu đơn), sư tử tú cầu (sư tử chơi bóng), ngũ bức phủng thọ ( năm con dơi nâng chữ thọ, dơi đồng âm với chữ phúc, coi là vật may mắn)…… Lúc ở nhà cũng đã từng dán, nhưng làm sao có thể nhiều hình vừa tinh xảo lại đa dạng như vậy. A Phúc dán rất cao hứng, sau khi dán xong, lùi ra phía xa đến chỗ giá sách ngắm nghía. Thật sự kỳ quái, chỉ dán thêm mấy thứ lên song cửa sổ như vậy, lại làm cho gian phòng thoạt nhìn có sức sống hơn bình thường không ít.

Còn thừa mấy tờ, A Phúc nói với Giai Huệ một tiếng, sau đó trở về phòng mình, dán mấy tờ đó lên trên cửa sổ. Vẫn còn lại ba bốn tờ nữa.

Phòng ở của Lưu Nhuận, chắc là cũng chưa dán đi?

A Phúc đem những tờ giấy đã cắt kia cẩn thận bọc lại bằng giấy, đi đến những phòng ốc ở phía sau, vòng quá một loạt tường hoa, xa xa nhìn thấy dãy phòng nơi Lưu Nhuận ở.


Cửa khép hờ, A Phúc nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa: “Có người trong phòng không?”

Trong phòng tựa hồ có người cúi đầu ừ một tiếng, A Phúc do dự một chút, nghe không giống giọng Lưu Nhuận.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, trong phòng rất tối, cửa sổ đóng chặt, mành cũng buông, nhìn ra từ buổi sáng còn chưa mở cửa sổ. A Phúc nhìn thoáng qua, buồng trong trên giường hình như có người ngủ, trước giường một đôi giày màu xanh. A Phúc có điểm ngoài ý muốn, lại có điểm bất an. Lưu Nhuận xem ra không có trong phòng, người nằm trên giường chắc là thái giám gọi là Khánh Hòa ở cùng phòng, không biết có phải hắn bị bệnh hay không…… Cho nên ban ngày ban mặt lại ngủ trong phòng.

A Phúc nghĩ nghĩ, cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng lại cửa phòng như cũ.

Giấy dán ngày mai đưa đến cũng không muộn, hoặc là lát nữa trực tiếp đi Cẩm Thư các đưa cho Lưu Nhuận cũng được.


Nàng đem những nghi hoặc chôn chặt trong lòng, Vi Tố giữa trưa ở lại ăn cơm, Giai Huệ mang theo mấy tiểu cung nữ bày biện, A Phúc cũng đi theo giúp đỡ. Nàng tuy rằng trước kia chưa từng hầu hạ Cố Hoàng tử dùng bữa, bất quá bình thường vẫn luôn để ý, cũng biết nên làm như thế nào, trước mặt Vi Tố bày bốn món, Cố Hoàng tử là tám món, bất quá hắn ăn rất ít, Giai Huệ đứng một bên, dùng một đôi đũa mun khảm bạc gắp đồ ăn vào bát Cố Hoàng tử.

Chờ đến khi dọn bàn ăn rồi bê trà lên, A Phúc đang muốn lui ra ngoài, Vi Tố lại vẫy tay gọi nàng: “Đến đến đến, ta nghe nói các ngươi mấy ngày nay đã đọc không ít sách hay, nhưng lại vừa đọc vừa ăn, vô cùng thích ý đó.”

A Phúc vừa nghe hắn nói chuyện lại muốn, trả lời lại: “Bởi vì gần đây trời lạnh, cho nên đọc mấy cuốn sách nấu ăn……”

Vi Tố lấy ra một cuốn sách nhỏ từ trong tay áo: “Mấy ngày ta đi đường, không có việc gì làm nên nhàn rỗi, bất quá viết hai bài du ký, nhớ kỹ một ít phong cảnh ven đường, chốc nữa ngươi đọc hai bài này nghe một chút.”

A Phúc sửng sốt một chút: “Ta bất quá chỉ làm tạm thời thay thế, nếu Vi công tử ngài đã trở lại, kia……”

Vốn đọc sách là việc của Vi Tố, hai người bọn họ cùng một chỗ mới có thể nghiên cứu và thảo luận học vấn, bản thân chỉ biết đọc như vẹt — còn thường gặp phải mấy chữ không biết phải dừng lại thỉnh giáo Cố Hoàng tử.

“Cầm đi.”

Giọng Cố Hoàng tử rất nhẹ, hắn đang cầm chén trà, cặp mắt giống như phủ một tầng sương mù phá lệ thủy nhuận, khóe miệng mỉm cười, A Phúc có thể nhìn ra hắn rất cao hứng, so với cảm xúc bình thường cao hơn rất nhiều.

Tay Vi Tố đang cầm cuốn sách đưa về phía trước một chút, A Phúc hơi do dự, rồi vươn tay nhận lấy.

Cuốn sách là giấy dâu ( giấy bằng cây dâu giấy, có nguồn gốc từ thời Hán >”

Truyện Phúc Vận Lai

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện

Website đọc truyện TruyenChu, TruyenFullLightNovel online miễn phí.