Toptruyenhay.edu.vn

Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 13

Chương 13: Đàm Giảo (3.2)

Tôi thuận thế vịn tay của anh đứng lên, tay anh rất nóng, cũng rất có lực. Anh nói: "Xin lỗi." Tôi không nghĩ tới anh là người đá quả bóng này, lườm anh: "Là anh đá sao?" Rõ ràng anh khẽ cười, đáp lại: "Ngồi xuống trước đã." Quay đầu lại nói với đám Tiểu Hoa: "Mọi người tiếp tục đá đi, tôi xem cô ấy thế nào." Giọng nói của anh rất bình thản, mấy người Tiểu Hoa hơi sững sờ rồi đều bật cười.

Ô Ngộ không để ý tới đám người đó, vẻ mặt rất bình tĩnh, còn mặt tôi lại hơi nóng lên.

Cuối cùng đám người cũng tản đi, chỉ còn lại tôi và anh. Tôi ngồi xuống cạnh bậc thang, anh đứng bên cạnh. Váy của tôi vốn chỉ dài đến đầu gối, cho nên anh liếc qua là có thể thấy ngay vết thương, một mảng tím bầm, máu rỉ ra, hơi đau nhức.

Cả hai người bọn tôi đều im lặng một lúc.

Tôi hỏi: "Sao anh lại đá về phía tôi?"

Anh nhìn vào mắt tôi, chậm rãi đáp: "Ai nói là tôi cố ý chứ?"

Một câu đã chặn họng tôi, tim tôi cũng đập nhanh hơn. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: shit, người đàn ông này cũng biết chòng ghẹo ư?

Đương nhiên cũng có thể chỉ do tôi nghĩ ngợi lung tung. Tôi hừ một tiếng: "Anh đá bóng làm tôi bị thương, anh xem xử lý thế nào đây?"

Anh lại nói: "Tôi cũng đâu có bảo mặc kệ. Cô chờ ở đây." Thấy anh quay lưng muốn đi, tôi hô lên: "Anh đi đâu vậy? Ở đây phơi nắng chờ gì chứ? Tôi muốn đi về."

Bên cạnh bậc thang có vắt quần áo của bọn họ, Ô Ngộ lấy một chiếc áo phông màu xám xuống, rồi lấy một chiếc mũ đen. Vành nón đã cũ, nhưng nhìn mềm mại sạch sẽ. Sau đó anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh, trong lòng chả hiểu gì hết, không hiểu sao lại dâng lên cảm xúc kì quái.

Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, anh đội chiếc mũ lưỡi trai kia lên đầu tôi. Cách lớp vải, tôi còn cảm nhận được lực tay, anh ấn một cái rồi rời đi.

"Nắng thì đội vào." Anh nói, sau đó rời đi.

Tôi không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi đội mũ của đàn ông lạ, hơi to nhưng cũng là điều may mắn. Trong lòng tôi lại xuất hiện suy nghĩ kia, anh quả thực biết chọc ghẹo phụ nữ. Hay là tính cách anh vốn như thế? Anh là một người đàn ông không bình thường sao?

Đầu tôi đột nhiên trở nên mẫn cảm, làn da tiếp xúc với vành nón cũng hơi run lên. Cảm giác kia giống như trên đầu bạn không phải là mũ mà là một bàn tay khẽ khàng chụp lên.

Tôi không tháo mũ xuống, không biết sao chỉ là không muốn thôi.

Có lẽ qua khoảng mười phút, Ô Ngộ quay lại, trong tay cầm theo túi nilon gồm một chai nước và thuốc. Không ngờ anh lại kiên nhẫn cẩn thận đi đến cửa hiệu thuốc gần đó.

Anh liếc tôi, đột nhiên tôi cảm thấy mất tự nhiên, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Sau đó chai nước được mở nắp đưa tới trước mặt tôi. Tôi hơi do dự, nhận lấy nhấp một ngụm: "Cảm ơn."

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên cạnh: "Rửa hết cát trên đùi đã."

"À." Tôi đột nhiên hơi lúng túng, nghe lời sải chân ra, đổ nước. Anh đứng trước mặt tôi, vẫn luôn nhìn. Vì thế tôi đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời càng trở nên chói mắt hơn cho dù đã có mũ che.

Sau đó tôi thấy anh ngồi xuống, vậy mà vẫn cao hơn tôi một chút, chỉ cách nửa người, anh đặt túi thuốc lên bậc thang, lấy bông thấm cồn i-ốt, đưa cho tôi. Tôi tự nhiên nhận lấy, hơi đau, tôi "a" một tiếng.

Anh ở bên cạnh nhìn không nói gì. Tôi cảm nhận được ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bắp chân tôi. Tôi nhìn không chớp mắt.

Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể

Truyện Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện