Toptruyenhay.edu.vn

Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 60: Đáng Tiếc! Nơi Đó Có Một Bóng Dáng Cô Tịch

Sơ Tuyết không có gì để phản bác. Lúc đó, quả thật chưa từng cân nhắc kỹ càng, bởi vì không có thời gian để có thể nghĩ ngợi. trong lòng chỉ muốn biết phản ứng của Tố Nhi khi biết được chân tướng. Nhưng mà, thuốc trong bao quần áo cũng là dùng để kéo dài tính mạng, “Hoàng huynh, đệ… sẽ phái người trở về lấy”.

“Trở về lấy?”

“Đúng. Từ nơi này đi đi về về, phi ngựa nhanh nhất cũng mất sáu bảy ngày, Thuốc đệ đã uống rồi… dừng một hai ngày hẳn là không có việc gì đâu.” Sơ Tuyết nói xong cảm thấy có chút chột dạ, lúc đó căn bản không nghĩ tới những việc này, trong đầu chỉ nghĩ không thể để Tố Nhi biết được việc này.

“Hẳn là không có việc gì ?”. Trong mắt Mộ Dung Cảnh cất giấu nhiều ưu tư. Lần xuất môn này, Sơ Tuyết cũng không biết rằng hắn đã đem theo toàn bộ dược trong cung, hắn lại càng không biết được việc có được số thuốc đó có bao nhiêu khó khăn. Đây chính là muốn cái mạng của hắn mà!

Từ khi Sơ Tuyết còn trong bụng mẹ, đã định cả đời thân mang kỳ độc, một loại độc mãn tính hiếm thấy. Do Thôi thần y trong cung một mực dốc lòng chăm sóc cho nên mới còn sống. Mười năm qua, phụ thuộc vào dược liệu để kéo dài sự sống trong thời gian dài. Thầy y cũng chắc chắn, hắn sống không qua mười lăm tuổi. Thế nhưng, mẫu hậu cùng hắn không có từ bỏ, từ trước đến nay vẫn nhờ Thôi thần y tìm biện pháp cứu Sơ Tuyết.

Trời không phụ người có lòng…

Sáu năm trước, Thôi thần y vô tình biết đến một cây thảo dược trân quý, tìm kiếm hơn trăm ngày, phối chế thành dược đan giải độc, nói có thể ngăn chặn tạm thời độc tính trong cơ thể, không cho nó tràn ra, cũng có thể kéo dài sinh mệnh của hắn, hiện tại hắn mười bảy tuổi, vẫn sống rất tốt. Nhược điểm duy nhất là thuốc này không thể dừng lại, nếu dừng lại, độc tính sẽ lây lan nhanh hơn, cho dù lại tiếp tục dùng thuốc, cũng sống không quá nửa năm.

Trong những năm gần đây, từ số thuốc này, thân thể Sơ Tuyết cũng dần dần tốt lên, cũng có chút khởi sắc, cuộc sống sinh hoạt có phần giống với người bình thường, cũng có thể luyện võ cường thân. Sau khi quan sát, Thôi thần y cũng nói, chỉ cần Sơ Tuyết tiếp tục uống loại thuốc này, sống quá hai mươi tuổi không thành vấn đề.

Thế nhưng, loại thảo dược này không phải dễ tìm, cũng không phải dễ luyện thành, chỉ là tìm một vị thuốc mà vận khí không tốt thì ít nhất cũng mất mấy tháng. Lợi dụng quyền lợi của Hoàng đế âm thầm phái ra vô số người đến dân gian tìm thảo dược, cho dù như vậy nhưng vẫn thất bại, có chút thời gian là hắn tự mình đi tìm. Sơ Tuyết căn bản không biết việc này, hắn thậm chí ngay cả mẫu hậu cũng gạt, không muốn đề bà lo lắng. Nếu thật sự không tìm được loại thảo dược đó, từ này về sau sẽ thế nào ? Hắn không dám tưởng tượng !

Còn làm hắn đau lòng chính là lí do của Sơ Tuyết, cư nhiên không muốn Trầm Tố Nhi biết, chỉ đơn thuần lo lắng nàng sẽ không cho hắn theo? Lý do này khó làm hắn tiếp nhận rồi !

“Hồi cung ! Ngày mai Tiêu Trọng Chi sẽ hộ tống đệ hồi cung”. Mộ Dung Cảnh đột nhiên quyết định.

“Hoàng huynh! Không được!”

“Đây là nghiêm phạt. Hồi cung suy ngẫm lại lỗi sai”. Không cho cự tuyệt

“Hoàng huynh…” Thở nhẹ mang theo cầu xin.

“Nếu đệ làm tốt, lúc nhành liễu xanh tươi, Trẫm sẽ thả đệ đi tìm nàng. Khi đó vừa mới đầu xuân, khí trời cũng sẽ ấm áp hơn.”

“Đệ…” Sơ Tuyết không dám nói gì nữa, nói cho cùng Hoàng huynh cũng là quan tâm mình. Thân thể yếu đuối lại đặc biệt sợ lạnh, hắn hiểu rõ chứ. Trước đây mùa đông hơi lạnh chút liền phát sốt. Mấy ngày này, cũng là Tiêu Trọng Chi âm thầm dốc lòng chăm sóc mới có thể bình yên vô sự, nay xem ra, Tiêu Trọng Chi cũng là được Hoàng huynh chỉ thị. Sơ tuyết buồn bả không thèm nói lại

Trầm tố nhi đứng ở bên ngoài, hiếu kỳ tới nhanh mà đi cũng nhanh. Chờ đợi, sẽ chỉ khiến nàng càng ngày càng buồn chán mà thôi.

Trong lúc vô ý thoáng thấy Trình bộ đầu bên cạnh sắc mặt đỏ rực vì lạnh, môi bập vào nhau, hai chân run cầm cập. Trong mắt hiện lên một tia ngờ vực, như thế nào đến đây chưa tới hai ngày, đã bị người ta vu cho tội giết người cưỡng gian? Rốt cuộc đã đắc tội ai? Vì vậy, giẫm lên mạn thuyền đi tới trước mặt hắn. Có chuyện nàng muốn biết cho rõ ràng, “Sai gia à, nói chút chuyện cũ nhé, rốt cuộc Gia của ta giết ai, lại cưỡng gian ai?”

Lúc nãy nàng hỏi, Trình bộ đầu kiêu ngạo không thèm trả lời, trước khác nay khác, nếu không trả lời, thanh kiếm kề trên cổ thực sự không có mắt đâu.

“Vâng vâng, đúng là phì tam đã chết, còn có cháu gái của Lăng lão đầu bị cưỡng gian…” Trình bộ đầu lầm bầm nói cho xong.

Trầm tố nhi hỏi nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi ra một số thứ. Nguyên lai là tên phì tam hãm hại nàng bị giết chết ngày hôm qua, còn có một tiểu cô nương yếu đuối bảy tám tuổi bị cưỡng gian? MMD, nha đầu nhỏ như vậy, cư nhiên bị tên biến thái chà đạp? Tuy rằng nàng hiện tại cũng đã sớm nghe nói qua, có một số người nam nhân biến thái thích làm những chuyện biến thái, nhưng chuyện chân thực trước mắt chính là lần đầu đụng phải. Mà chuyện khiến nàng hoài nghi là, tiểu nha đầu kia trước khi chết, trong tay vẫn còn cầm một cái túi tiền có đánh số, chứng tỏ nha đầu ấy đã lấy nó từ một ngân hàng tư nhân nào đó. MMD, nguyên lai tất cả đều không phải là tin đồn vô căn cứ, Trầm Tố Nhi quả thật lấy túi tiền đó từ một ngân hàng tư nhân, đống đá cuội là lấy từ chậu hoa ở đó, cho nên mấy người làm công ở ngân hàng đó nhận là túi tiền cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên!

Thế nhưng, trầm tố nhi hủ bại không ngớt, “Tiêu Trọng Chi, ngươi nhìn ta xem, nhìn hình dáng ta, một nam nhân như vậy lại là một kẻ suồng sã trẻ con sao?” Thoạt nhìn biến thái như vậy sao?

Tiêu Trọng Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thất bại của Trầm Tố Nhi, rất muốn cười to.

“Rất giống… Nghe nói, ngươi đùa giỡn lão bản nương Phượng Trúc…” Tên bổ đầu kia tại loại thời điểm này còn ngang nhiên bổ sung một câu.

Sắc mặt của Trầm Tố Nhi thay đổi liên tục, MMD, sao chuyện gì cũng có thể điều tra ra thế này? Thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú muốn cười mà không dám của Tiêu Trọng Chi, ngượng ngùng xoay người nhìn chằm chằm Trình bộ đầu, ánh mắt rất nguy hiểm, rất nguy hiểm… Nàng nghĩ Mộ Dung Cảnh không có giết chết hắn, bởi nàng cũng không có việc gì.

Nàng rất muốn ném hắn xuống giữa sông, sẽ thanh tỉnh lên một chút. Vì vậy, nữ tử nào đó biểu tình rất lãnh đạm, lãnh đạm đến đạm mạc, ngồi xổm trước mặt Trình bộ đầu, hất hất mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, tiêu sái hỏi một câu: “Cái kia… ngươi cẩn thận nhìn lại một cái, ta không phải là thực thuần khiết sao ?”

“Thuần khiết là cái gì?”. Mê man hỏi lại, lại giống như châm chọc

Trầm tố nhi khóe miệng co rút, chậm rãi nhả ra từng từ, “Đúng là cái đồ võ biền, lỗ mãng, đần độn hết thuốc chữa. Phiền vị đại ca này đưa hắn vào trong nước cho thanh tỉnh một chút . Tội quá tội quá…” Tiêu sái vung tay áo lên, lười biếng xoay người bỏ đi.

Sau khi nàng xoay người đi, phía sau lập tức truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, lại “bùm” một tiếng, có người rơi xuống nước. Trầm tố nhi lười quay đầu lại xem, nên biết cũng biết rồi, còn có cái gì đâu ? Dù sao, mới vừa rồi người này lục soát từ đông sang tây, lục soát rất hăng hái, lấy cớ nói tìm chứng cứ phạm tội, muốn bạc cũng lục nhẵn túi, chắc ngày thường cũng là một kẻ chuyên ức hiếp dân chúng, đàn áp người đồng hương.

Lúc này, Tiêu Trọng Chi mời Mộ Dung Cảnh vào trong.

Trầm tố nhi trừng mắt nhìn.

Một lát sau, Tiêu Trọng Chi đi ra, mang theo một đám quan sai, thế nhưng, nói là áp giải còn chính xác một chút, bước lên bờ, chắc là đi đến nha môn. Tình huống trước mắt giống cái gì? Nhìn lên chính là chơi quan binh bắt kẻ trộm, nhưng nhìn xuống liền biến thành trò chơi kẻ trộm áp giải quan binh.

Một lát sau, Tiêu Trọng Chi đi ra, mang theo một đám quan sai, thế nhưng, nói là áp giải còn chính xác một chút, bước lên bờ, chắc là đi đến nha môn. Tình huống trước mắt giống cái gì? Nhìn lên chính là chơi quan binh bắt kẻ trộm, nhưng nhìn xuống liền biến thành trò chơi kẻ trộm áp giải quan binh.

“Vào đây!” Thanh âm của Mộ Dung Cảnh truyền đến.

Trầm Tố Nhi hé mắt, đang gọi ta sao? Cảm giác đúng, bất quá không nên tự mình đa tình, nếu kia không phải gọi mình, đi vào thật mất mặt, còn biến thành một người rình coi nữa. Nghĩ vậy chứ thực ra hiện nay Trầm Tố Nhi không muốn gặp Mộ Dung Cảnh. Cảm giác… ách, chính là khả năng có thể trở thành hồng tâm tiễn.

“Cần Trẫm tuyên một lần nữa sao? Trầm Tố Nhi”. Mộ Dung Cảnh chỉ đích danh.

Trầm tố nhi bất đắc dĩ, chỉ đích danh, nếu không đi vào chắc chắn chết. Chỉ là vị Hoàng đế này như thế nào nói không giữ lời? Không phải đã nói cho ta tự do sao? Thế nào vài ngày liền đuổi theo, rõ ràng là lừa đảo , vì vậy, bộ dạng như bừng tỉnh, “A? Hoàng thượng đang gọi ta? Vâng vâng”

Cố ý đạp mạnh vài bước, lập tức vào phòng nhỏ trên tàu. Nhìn lên, có chút sửng sốt, chỉ có một mình Mộ Dung Cảnh, Sơ Tuyết đâu? Nghi hoặc nhìn lướt qua bốn phía.

“Không cần tìm, Sơ Tuyết đang ở phòng ngủ.” Mộ Dung Cảnh bình tĩnh nói.

“Vâng.” Đơn giản một chữ. Nàng có chút cẩn thận, không dám tùy tiện nói lung tung, Hoàng đế chính là Hoàng đế, một câu bất hảo tiếp theo liền phán ngươi tội đại bất kính. Đối mặt với Mộ Dung Cảnh, cảm giác chính mình muốn sống tiếp cần cẩn thận từng li từng tí.

Mộ Dung Cảnh rất bình tĩnh đứng lên nhìn nàng. Cảm nhận nơi nội tâm, chỉ có mình hắn hiểu được, nói thả nàng tự do, thật là nói dễ hơn làm. Đặc biệt mấy ngày nay từ một nơi bí mật gần đó nhìn nàng, loại tâm tình kia phải hình dung như thế nào? Muốn giết nàng, để phòng ngừa. Nhưng mà, phải hạ thủ như thế nào? Thật có thể nhẫn tâm sao? Không giết… thời gian tới sẽ có nhiều người chết vì nàng. Mộ Dung Cảnh tổng kết toàn cục, Trầm Tố Nhi đúng là kẻ gây tai họa không còn nghi ngờ gì nữa.

“Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa. Trẫm thật nhìn không ra… ngươi rốt cuộc dựa vào cái gì? Người người đều lấy ngươi làm trung tâm sống.” Mộ Dung Cảnh dừng ở trước mặt nàng, ánh mắt u lãnh không gợn sóng, mang theo nhè nhẹ hàn ý, nghĩ đến Sơ Tuyết thiếu chút nữa vì nàng mà chết, trong lòng lại muốn bùng nổ tức giận.

Lẽ nào thật muốn bởi vì nàng, huynh đệ tương tàn, phản bội, chết đi sao? Loại tình huống này, hắn tuyệt đối không hy vọng xuất hiện. Mặc dù phải hi sinh một người…

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi quỳ xuống, lòng có một chút run rẩy, trực giác nhạy cảm đã nói cho nàng, hiện tại rất nguy hiểm, rất nguy hiểm. Ánh mắt đó, tuyệt đối mang theo sát ý, chỉ là rất do dự, cực lực đấu tranh. Hoàng đế cổ đại, hi sinh một hai nữ nhân chính là chuyện quá tầm thường, “Hoàng thượng! Xin thả ta đi, ta đảm bảo sẽ không tìm Sơ Tuyết, cũng sẽ không tìm Tư Mã Lạc, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi.” Sự tình hình như càng ngày càng thêm phiền phức, làm sao bây giờ?

Sẽ không xuất hiện trước mặt người lần nữa? Một câu nhẹ nhàng lại khiến Mộ Dung Cảnh đau đớn khôn nguôi. Đây rõ ràng là mong muốn của hắn, tại sao lại khó chịu như vậy? Hắn thu lại ánh mắt, do dự không nhìn tới nàng.

Người quỳ trên mặt đất kia… Vì sao hết lần này đến lần khác là nàng? Vì sao hết lần này tới lần khác rốt cuộc vẫn sẽ dẫn đến cục diện ngày hôm nay?

“Ngươi đang sợ?” Hắn hỏi.

“Đúng. Đang sợ.” Nàng cũng không phủ nhận

“Đang sợ cái gì?”

Một khoảng lặng, nàng khẽ đáp lại: “Sợ vật gì đó của Hoàng thượng, bởi vì… vật này có thể lấy mạng của ta”

Mộ Dung Cảnh ngẩn ra, nhìn chằm chằm con người đang quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên nở nụ cười! Là cười khổ. “Ngươi chỉ có thời gian nguy hiểm này mới trở nên thông minh, không phải là thông minh bình thường, là đặc biệt thông minh, biết thông minh tuân lệnh người khiến ngươi sợ hãi, giống như cái gì cũng đều có thể nhìn thấu. Ví dụ nhu: Hiện tại, chỉ là, điều khiến kẻ khác khó hiểu… đầu óc lúc bình thường của ngươi đều ngủ đông rồi sao?”

Không phải đang ngủ, là lười suy nghĩ! Trầm tố nhi bị thúc dục nghĩ, nói tiếp: “Hoàng thượng, đầu ta vẫn rất ngu dốt, căn bản không phải ngài muốn là được. Ta chỉ là muốn có cuộc sống của người bình thường, không tranh quyền thế, tìm một nam nhân bình thường gả cho, hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, giúp chồng dạy con, ngày ngày yên vui bình an. Thực sự, chưa từng nghĩ tới trèo cao hay biết bất cứ điều gì. Cầu Hoàng thượng chấp nhận, thả ta vào dân gian, tự sinh tự diệt.”

Mộ Dung Cảnh chất vấn: “Tìm một nam nhân bình thường gã cho? Tự sinh tự diệt? Ngươi cho là ngươi có tư cách đó sao?” Với lý do này, hắn có thể thuyết phục chính mình chấp nhận sao? Nàng không thích hắn, chỉ là bởi vì hắn là Hoàng đế? Không phải là nam nhân bình thường?

“Không có, cho nên mới cầu xin Hoàng thượng chấp nhân.” Mắt phượng buông xuống, không có nhìn thẳng hắn.

“Ngươi thật nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy, tuyệt không có nửa câu giả dối.”

“…” Mộ Dung Cảnh trầm mặc. Nếu nàng muốn cuộc sống như thế, hắn thật không có biện pháp cấp, kể cả hai người đệ đệ còn lại, cũng không có cách nào cho nàng.

“Hoàng thượng, kỷ thực… ta chỉ là một nữ nhân rất bình thường, thật sự rất bình thường, cái gì cũng không biết, trong cung cũng là một người rãnh rỗi ăn cơm, thêm một người không cảm thấy nhiều, mà ít một người hẳn là cũng không thành vấn đề.” Con người không gặp lúc nguy nan, làm sao có thể suy nghĩ nhiều đây? Nàng cảm giác mình thật là một người ngu ngốc, càng đến thời điểm nguy hiểm, mới có thể ý thức được một ít chuyện.

“Ngươi nghĩ chính mình có năng lực sinh tồn?”

“Có”. Một người chỉ cần không quá xui xẻo đụng tới cái gì sơn tặc cùng mấy người hồ đồ, nàng sinh tồn khẳng định cũng không có vấn đề gì.

Mộ Dung Cảnh nghe xong cười nhạo, “Xem ra mấy ngày nay ngươi sống có khuôn phép? Như ngày hôm qua sao?”

Trầm tố nhi cúi mặt, cắn cắn môi, rất hiển nhiên, chuyện mấy ngày nay hắn đều rõ. “Hoàng thượng, không dối gạt người, mấy ngày nay ta là cố ý, bởi vì ta đang tìm kiếm cơ hội chạy trốn, cũng muốn xem xem trên bờ có bao nhiêu người đi theo. Nếu như không dẫn bọn họ đi xuất hiện, căn bản không biết là có bao nhiêu. Sẽ không biết mình có bao nhiêu cơ hội chạy thoát.”

“Vậy bây giờ? Nắm chắc bao nhiêu phần chạy thoát?”

“Vậy bây giờ? Nắm chắc bao nhiêu phần chạy thoát?”

“Một phần cũng không có. Bởi vì là đồng thời bảo vệ. Không chỉ có người của Hoàng thượng, Tư Mã Lạc cũng phái người, ta chạy thoát khỏi người của Tư Mã Lạc, cũng trốn không thoát Hoàng thượng, trốn thoát Hoàng thượng, cũng không tránh khỏi Tư Mã Lạc. Bởi vì… hai nhóm người này, bình thường sẽ không đồng thời hành động.” Cho nên, nàng mới có thể càng sống càng hủ bại. Đừng nghĩ nàng là đứa ngốc.

“Trong lòng ngươi cũng rất hiểu.”

“Là bất đắc dĩ.”

“Thông minh!”

“Quá khen! Chẳng qua là có chút tự mình biết mình.”

“Chết tiệt cái gì mà biết mình biết người…” Chỉ có ở trước mặt hắn, nàng sẽ trở nên “tự mình biết mình”.

Mộ Dung Cảnh đè nén không được, rốt cuộc tự hỏi thêm một câu: “Ngươi ở trước mặt sơ tuyết, Tiêu Trọng Chi, vì sao lại không có tự mình biết mình?” Khi hắn nhìn nàng ở trước mặt mấy người đó cười cười nói nói, không hề cố kỵ thời điểm sống còn, mới phát hiện nàng lúc ở trước mặt mình khác nhau lớn đến như vậy. Có khi nào, nàng sẽ ở trước mặt hắn lộ ra loại nụ cười này? Không có! Một lần cũng không có.

Phảng phất sợ nàng nói qua loa cho xong, hắn tăng thêm một câu thanh minh: “Trẫm muốn nghe sự thật, dám có nửa câu nói cho có lệ, đừng trách Trẫm vô tình.” Tâm tình phức tạp, không nói ra được mâu thuẫn ở chỗ nào, phảng phất nhưng không để ý rõ nguyên nhân. Ví như rõ ràng muốn giết nàng, cuối cùng lại bảo vệ nàng.

Dừng một hồi lâu, Trầm Tố Nhi trở nên nghiêm nghị, cũng cố che dấu mọi trạng thái biểu cảm có thể khiến cho Mộ Dung Cảnh phật ý, nàng thản nhiên nói: “Hoàng thượng, người cùng bọn họ không giống nhau. Người là Hoàng đế cao cao tại thượng, ta chỉ là một người bình thường… không dám lỗ mãng.” Câu cuối cùng chính là trọng điểm. Lời này nàng không dám nói ra, ít nhất trước mặt Sơ Tuyết và Tiêu Trọng Chi, bọn họ không biết dùng giọng uy hiếp nói với nàng.

Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh tuấn nhan tối sầm, cười nhạo nói: “Trong mắt ngươi Đế vương cùng người thường khác nhau sao? Nhìn không ra đấy.”

“Cái kia…” Trầm tố nhi cũng không biết phải nói gì, Mộ dung cảnh thực sự không chỉ hiểu nàng sơ sơ. Có khi nàng cảm thấy cực kỳ quái gở, nam nhân trước mắt này dựa vào cái gì mà ăn nói một cách tự tin như thế? Nói ra, liền nhất định là đúng. “Hoàng thượng, ngươi cũng không hiểu biết ta. Ngươi nhìn thấy chính là mặt ngoài, nếu ta nói thật, Hoàng thượng sẽ không trách tội chứ?”

“Nói, Trẫm muốn nghe.”

“Vậy được rồi. Ta liền báo cáo cho ngài điểm khác biệt. Hiện tại, thỉnh Hoàng thượng nhìn một cái ta đang làm gì?”

“…” Mộ dung cảnh nghi hoặc nhìn nàng, nàng không phải là quỳ trên mặt đất sao?

Trầm tố nhi cúi mắt, giống như ngay từ đầu không có nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh. “Thấy được chưa, đang quỳ. Trước mặt Sơ Tuyết và Tiêu Trọng Chi, không cần quỳ, không cần cúi đầu. Đây là một sự khác biệt. Thử hỏi, một người quỳ ở dưới một người ngồi nói ở trên, còn dám làm càn sao? Không dám. Chỉ hơi càn rỡ một chút, còn muốn chung sống hòa bình sao, rất có khả năng phải gánh cái tội họa từ miệng ra, còn bị tịch biên diệt tộc…”

“…” Bạc môi khẽ mấp máy, trong mắt có chút gợn sóng, rồi lại rất nhanh biến mất.

“Thỉnh Hoàng thượng cẩn thận hồi tưởng một chút, từ lúc người cùng ta bắt đầu nhận thức, mãi cho đến hiện tại.” Trầm tố nhi nói lên, bình tĩnh lại thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiếng nói đều từ trong lòng,“Lần đầu tiên, Hoàng Thượng cầm kiếm cưỡng bức ta, ta thừa nhận là có chủ ý giở trò, ngay tại thời điểm bắt đầu, trong lòng ta, Hoàng thượng đã biến thành một bạo quân. Đêm đại hôn, ngay cả mặt mũi cũng không thèm liếc mắt một cái, người đã nói ba năm phế bỏ ta……. Lại đến một buổi sáng sớm, Hoàng thượng nói ta phạm đại bất kính, muốn giết ta, hỏi ta có sợ không,…… Kia ta ở trong cung một buổi tối, Hoàng Thượng hạ cái mệnh lệnh gì? Làm cho ta không thể gặp Sơ Tuyết, nếu gặp lập tức móc hai mắt của ta xuống, Vua không nói đùa……” Trầm tố nhi bình tĩnh nói xong tình huống ở chung của mình cùng Mộ Dung Cảnh, quả thực mọi lúc mọi nơi, nàng đều phải cẩn thận đề phòng tâm tình của hắn.

Mộ Dung Cảnh tâm khẽ nhói đau, nguyên lai chính mình trong lòng nàng là một người hỉ nộ vô thường, một bạo quân lạnh lùng? Nàng tin hoàn toàn vào những lời hắn nói, thậm chí ngay cả những câu nói đùa, nàng cũng tin là thật? Nàng căn bản không hiểu hắn một chút nào.

“Được rồi… Không cần nói nữa” Không muốn nghe

“Vâng, Hoàng thượng… người không sao chứ?” Nàng len lén liếc hắn một cái, cư nhiên phát hiện hốc mắt hắn có một chút thủy quang. Chuyện gì xảy ra?

“Đi ra ngoài! Lập tức!” Mộ Dung Cảnh giống như che giấu, vội vội vàng vàng vung tay tránh né ánh nhìn của nàng.

“Vâng.” Khi Trầm Tố Nhi nghe được, tâm tình không những không thả lỏng nổi, trái lại càng ngày càng trầm trọng hơn. Cụ thể vì cái gì, nàng cũng không nói lên được. Chỉ là cảm giác thực sự thật không thoải mái…

Nàng đứng lên, cúi đầu thực sự đi ra ngoài.

“Ngươi cư nhiên thật đi ra ngoài…”

Chỉ một câu, làm nàng chết đứng tại chỗ, chỉ nhẹ nhàng một câu, hình dung không ra bi thương, nhưng lại khiến lòng người lay động. Ngữ khí này không nên phát ra từ miệng hắn…

Nàng không dám xoay người nhưng cũng không dám bước đi. Trong miệng muốn nói cái gì, nhưng rồi lại như bị cái gì ngăn chặn, không thể nói rõ. Thật lâu sau, giống như nghe được động tĩnh phía sau, giống như ma xui quỷ khiến, phút chốc xoay người lại, tương lai một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ hối hận khi hồi tưởng lại, nhưng lại khắc cốt ghi tâm như vậy. Chiếu vào trong mắt, là một hình bóng từng rất lãnh ngạo, lúc này lại cô tịch đìu hiu, phảng phất một nỗi chua xót bất tận, đau thương không nói lên lời, bất đắc dĩ đến tột cùng. Cả đến khi bóng lưng đó bị tấm rèm của che phủ, nàng vẫn kinh sợ, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thật lâu… thật lâu, không có cách nào gạt bỏ hình bóng cô tịch địch lại thấm đẫm xót xa đó để lấy lại tinh thần….

*************************************

Màn đêm buông xuống…

Trầm Tố Nhi theo Tiêu Trọng Chi tới một chỗ ở biệt viện.

Yên lặng trong phòng mình. Đứng trước bệ cửa sổ, vẻ mặt giống như miễn cưỡng chiêm ngưỡng cảnh sắc trong đình viện, suy nghĩ lại thật sự xa rất xa. Nguyên một buổi chiều, không gặp lại Mộ Dung Cảnh, ngay cả Sơ Tuyết cũng không thấy. Nàng rất muốn hỏi Tiêu Trọng Chi một câu, kết quả nói đến bên miệng, cái gì cũng không dám hỏi. Những chuyện xảy ra ở trên thuyền, vẫn như cũ in dấu trong đầu. Cuộc nói chuyện đó, không có kết quả, không có đáp án… tỏ ra kiên cường là muốn nói tìm ra loại kết quả gì, hỏi ra đáp án gì, chỉ là một hình bóng mà thôi.

Suy nghĩ của Trầm Tố Nhi cứ mù mù mịt mịt không lối thoát… Luôn nghĩ đến hắn để làm chi? Hắn cao hứng, hắn không vui, liên quan gì đến nàng?

Suy nghĩ của Trầm Tố Nhi cứ mù mù mịt mịt không lối thoát… Luôn nghĩ đến hắn để làm chi? Hắn cao hứng, hắn không vui, liên quan gì đến nàng?

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai?”. Khách khí như vậy, lại gõ cửa, chắn chắn không phải Mộ Dung Cảnh.

Tiêu Trọng Chi khách khí, “Nương ngương, là thần”

“Vào đi.”

“Không cần. Cứ như vậy cùng nương nương cáo biệt là được.”

Trầm tố nhi cũng không miễn cưỡng, hiểu được hắn cố tránh nghi ngờ, đặc biệt trước mắt Hoàng thượng, chung quanh không người, mà lại ở loại tình huống nhạy cảm này, lại càng không dám tùy ý tiến vào, không lo lắng danh dự của chính mình, cũng lo lắng cho những cử chỉ lỗ mãng của chính mình tạo cho đối phương tổn thương, “Ngươi rời đi?”

“Sáng sớm ngày mai, thần phải trở về kinh.”

“A, là ý của Hoàng thượng sao?”

“Vâng, hộ tống tam Vương gia cùng nhau trở về.”

Phút chốc, trầm tố nhi thân thể cứng đờ, giật mình, “Sơ Tuyết? Hắn phải đi về?”

Ngoài cửa Tiêu trọng chi ừ nhẹ một tiếng, “Bảo trọng. Thời gian không còn sớm, thần xin cáo từ trước, vẫn còn một chút việc phải chuẩn bị.”

“Chờ một chút!”. Trầm tố nhi cấp bách gọi, “Biết Sơ Tuyết ở nơi nào không?”

“Tam Vương gia hiện tại hẳn là ở phòng của mình.”

“Chỗ nào?”

“Đứng từ cửa sổ có thể nhìn thấy tiểu lâu… Bất quá, cùng Hoàng thượng ở một chỗ, canh phòng nghiêm ngặt”. Tiêu Trọng Chi mơ hồ nhắc nhở. Không nói thêm nữa, lập tức rời đi.

Nghe tiếng bước chân xa dần xa dần, nàng kinh ngạc đứng tại chỗ, cùng Hoàng thượng ở cùng một chỗ? Canh phòng nghiêm ngặt? Cố ý, tận lực cấp cho nàng cơ hội rời đi, lẽ nào đây là ý tứ của Mộ Dung Cảnh? Không nghi ngờ gì nữa, ở nơi này hắn là lớn nhất, tất cả đều phải nghe theo chỉ thị của hắn.

Chỉ là… Sơ Tuyết ngày mai trở về, nàng muốn gặp hắn, nói một câu cáo biệt. Nàng cảm giác hiện tại mình đang bước trên một phiến băng mỏng, ánh nhìn đó thật quen thuộc, giống như đây là lần gặp cuối cùng. Tại cổ đại nếu hai người không có ước định mà muốn gặp lại nhau là một điều rất khó khăn? Giao thông không thuận tiện, không có phương tiện thông tin liên lạc. Con người thay đổi, địa điểm thay đổi, ai cũng không tìm được, còn lại chỉ là tưởng niệm cùng hồi ức mà thôi.

Hơn nữa, một vấn đề trước nhất mà nàng cần giải quyết khi muốn tự lập là cho dù nàng định cư ở đâu, cũng sẽ không thể viết thư cho Sơ Tuyết. Sơ Tuyết ở trong thâm cung, làm thế nào để người đem thư tới? Nàng không có năng lực lớn như vậy. Có cơ hội viết thư, cũng sẽ không viết. Mộ Dung Cảnh nhận thư còn nhanh hơn Sơ Tuyết…

Trầm Tố Nhi nghĩ thông suốt cái gì đó, cầm lấy áo choàng vắt trên bình phong, đi ra cửa

Đi theo hướng đó, phía bên kia chính là tiểu lâu.

Có một số việc, nghĩ vẫn phải làm. Muốn gặp Sơ Tuyết để nói câu từ biệt. Có thể gặp hay không, chí ít cũng cần nỗ lực, đây cũng là một loại tâm ý. Nếu chỉ đứng ở trong tưởng tượng, không thực hiện, vậy thì sẽ làm cho Sơ Tuyết luôn luôn chiếu cố, quan tâm mình thất vọng thật nhiều?

Nàng bước tới trước tiểu lâu, quả nhiên là canh phòng nghiêm ngặt. Thị vệ canh cửa, nhìn Trầm Tố Nhi rất khách khí. Thế nhưng, lại cản nàng.

“Ta nghĩ muốn gặp tam Vương gia, có thể thông báo một tiếng?”. Trầm Tố Nhi nói.

Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, có chút ngượng nghịu, “Hoàng thượng có chỉ, tam Vương gia tạm thời không tiếp khách. Công tử mời trở về.”

Công tử? Trầm Tố Nhi xem xét lại quần áo của chính mình, xác thực vẫn là nam trang. Có chút buồn cười, mấy tên thị vệ này cư nhiên không nhận ra nàng? Quên đi, không nhận ra thì không nhận ra. “Ta đây muốn gặp Hoàng thượng, làm phiền thông báo một chút”.

“Xin lỗi, mời trở về. Hoàng thượng đêm nay không tiếp khách.”. Vẫn là cự tuyệt.

Trầm tố nhi há hốc mồm, không tiếp khách? Giỏi cho câu không tiếp khách! Vậy lại đổi người khác lần nữa, “Ta muốn gặp Tiêu Trọng Chi Tướng quân, có thể không ?”

Không ngờ… Thị vệ nói một câu xin lỗi, “Công tử, Tiêu Tướng quân không ở nơi này.”

Trầm tố nhi hoàn toàn không còn gì để nói, chuyện đến nước này, còn có thể nói gì đây?

Truyện convert hay : Trở Về 60: Làm Ruộng Làm Giàu Dưỡng Nhãi Con

Truyện Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện

Website đọc truyện TruyenChu, TruyenFullLightNovel online miễn phí.