Toptruyenhay.edu.vn

Đô Thị Thần Nhân

Đô Thị Thần Nhân - Chương 156

Trải qua mấy lần tìm hiểu Mã Tiểu Minh cơ bản thăm dò bố cục cùng giờ giấc đổi ca của nhân viên. Sử dụng tốc độ cùng sự chuyên nghiệp Mã Tiểu Minh dễ dàng vượt qua tầng tầng cảnh vệ, thuận lợi lẻn vào bên trong biệt thự.
Tên khoa trưởng lấy trộm danh sách gián điệp đang ở Mĩ lớn tiếng rít gào: " Cường Ni, các ngươi không phải nói đem người nhà của ta cùng vào Mĩ sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ta đến Mĩ được ba ngày rồi hiện tại người đâu? ngươi nói cho ta biết vì sao người nhà của ta hiện tại đều chưa có ở đây, các ngươi làm việc như vậy sao? nếu như không thể xác định thân nhân ta an toàn trước, đừng mơ ta đem danh sách giao ra, các ngươi hẳn biết giá trị danh sách này, chẳng những chính phủ Mĩ các ngươi muốn, ngay cả các nước Châu Âu cũng rất hứng thú ".
" Trịnh tiên sinh ngài đừng nóng giận, lần này chứng thực chúng ta hành sự bất lực, nhân viên tình báo chúng ta đáng nghĩ biện pháp đem người nhà ngài ra khỏi Trung Quốc, theo tin tức truyền về từ Trung Quốc, người nhà ngài đã bị chính phủ Trung Quốc giám sát, tạm thời mất đi tự do thân thể tuyệt đối an toàn không có vấn đề gì, Trịnh tiên sinh ngài nhất định phải tin tưởng năng lực chúng tôi, chỉ cần cho chúng tôi thời, tôi cam đoan có thể đem người nhà ngài sang an toàn đoàn tụ, Trịnh tiên sinh ngài xem, ngài có thể tiết lộ trước cho chúng tôi vài thành viên, như vậy chúng tôi cũng có cái giao cho cấp trên ".
Tên trả lời bằng tiếng trung lưu loát này tên là Cường Ni cũng là nhân viên tình báo.
Trịnh khoa trưởng cũng không muốn căng thẳng với chính phủ Mĩ, dù sao trước mắt hắn còn cần chính phủ Mĩ che chở, tốt nhất là tùy tiện báo mấy nhân viên tình báo không quá quan trọng hoặc là mời vừa vào Mĩ, để đuổi ba người Cường Ni đi.
Trịnh khoa trưởng cũng không khách khí, Cường Ni cũng không lộ ra sự bất mãn, hắn nhượng bộ bởi những thứ chúng cần đang nằm trong tay Trịnh khoa trưởng.
Ba người Cường Ni vừa ra khỏi biệt thự, lập tức thay đổi vẻ mặt hung ác nói: " người Trung Quốc vừa giảo hoạt vừa đáng hận, nếu như không phải cục trưởng có lệnh bằng loại người rác rưởi như ngươi cũng xứng để ta vung tay múa chân, Lam Bác chúng ta đi điều tra vài người hắn vừa nói ". Bóng dáng ba người nhanh chóng biết mất trong màn đêm.
Trốn từ một nơi bí mật gần đó Mã Tiểu Minh nghe được tiếng đối thoại vừa rồi, thầm nghĩ may mắn nếu không phải phát hiện Trịnh khoa trưởng làm phản khống chế người nhà của hắn, hiện tại danh sách kia đã sớm bị tiết lộ.
Đánh giá cẩn thận bên trong biệt thự, Mã Tiểu Minh phát hiện tại đại sảnh trên lầu ẩn tàng bốn gã bảo tiêu, nếu muốn bắt Trịnh khoa trưởng mang đi đầu tiên phải giải quyết bốn người này.
Đợi Trịnh khoa trưởng lên lầu, Mã Tiểu Minh quỷ mị tiến vào, bốn đạo hàn quang hiện lên bốn gã bảo tiêu còn không kịp phản ững, liền tắt thở gục xuống đất.
Nghe tiếng động dưới lầu, từ lầu hai chạy xuống ba người, Mã Tiểu Minh sớm có chuẩn bị, thân thể hắn xẹt qua tạo thành một đường vòng cung, đồng thời Dệu Kiếm ánh lên hàn quang.
Yết hầu ba gã bảo tiêu phát ra tiếng cô lỗ cô lỗ, máu tươi phun ra, Mã Tiêu Minh mất một phút đồng hồ lấy đi bảy tính mạng.
Trong biệt thự ánh đèn sáng ngời, những người khác căn bản không phát hiên có ngoại nhân xâm phạm, Trịnh khoa trưởng cũng không ngờ tới, hắn trở lại lầu hai tiến vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, trong miệng còn không ngừng hừ hừ theo tiếng nhạc, so với bộ dáng tức giận thất vọng lúc nãy rất khác biệt, về phần người nhà hắn cũng không quan tâm, người như hắn quốc gia cũng không để vào mắt, như thế nào để ý tới người nhà? Giờ phút này trong lòng hắn tính toán chính là như thế nào kiếm đủ tiện nghi, bộ dáng tức giận vừa rồi chỉ là đánh lừa.
Đồng thời hắn cũng biết chỗ đáng sợ của Quốc an cục, nhất là thành viên thần bí của Long Tổ, không cẩn thận có thành viên Long Tổ từ quốc nội sang Mĩ, bởi vậy Trịnh khoa trưởng mới yêu cầu nước Mĩ Phái nhiều người như vậy bảo vệ mình.
" Trịnh khoa trưởng đã lâu không gặp, ngài ở chỗ này có khỏe không? ".
Trịnh khoa trưởng đang ở trong mộng đẹp, từ phía sau hắn truyền đến thanh âm bùi ngùi của Mã Tiểu Minh. Nghe phía sau truyền đến chính là tiếng Trung, Trịnh khoa trưởng cả người run lên, bị Mã Tiểu Minh dọa hồi lâu nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Mã Tiều Minh không biết vào bằng cách nào.
Không đợi hắn kêu lên, Mã Tiểu Minh như tia chớp ra tay phong bết huyệt đạo của hắn, trào phúng nói: " Trịnh khoa trưởng có phải muốn nói ta vào bằng cách nào sao, hắc hắc ngươi nghĩ bằng đội đặc nhiệm có thể ngăn trở ta sao?".
Trịnh khoa trưởng kinh hãi muốn kêu to, phát hiện mình chỉ có thể hé miệng nhưng không phát ra một tiếng, muốn xoay người lui về phái sau lại không động đậy được thân thể, biết được mình gặp phải thành viên Long Tổ.
Nếu như hắn bị mang về quốc nội hắn chỉ có con đường chết, nhưng là hắn còn không muốn chết sớm như vậy a, hắn còn chưa hưởng thụ qua vinh hoa phú quý, còn chưa có hượng thụ qua cuộc sống cao nhân nhất đẳng, cứ như vậy chết đi Trịnh khoa trưởng thật sự là không cam lòng, một bên hướng Mã Tiểu Minh lộ ra ánh mắt xin tha, về phương diện khác tính kế như thế nào kinh động bảo tiêu bên ngoài.


" Thật không biết thứ rác rưởi như ngươi, như thế nào bò lên được vị trí khoa trưởng, nhìn bộ mặt thật của ngươi đồng sự ngươi thật xấu hổ, ta đến đây với mục đích gì ngươi cũng biết, ngàn vạn lần đừng cố gắng dở trò nếu không ta cho ngươi nếm tư vị sống không bằng chết, nghe cho rõ, ta hiện tại sẽ khôi phục tay phải của ngươi, để cho ngươi viết ra nơi giấu danh sách hiểu không? ".
Mã Tiểu Minh hung hăn uy hiếp, ngữ khí lạnh lùng làm cho Trịnh khoa trưởng cảm giác như thân mình đứng dưới mưa tuyết âm mấy chục độ.
Giải khai huyệt đạo tay phải Trịnh khoa trưởng, để cho hắn có thể tự do khống chế tay phải, Mã Tiểu Minh đưa đến bàn giấy, ý muốn hắn nhanh chóng giao địa điểm giấu danh sách. Mã Tiểu Minh cũng không muốn ở chỗ này thật lâu, ai biết bên ngoài đội tuần tra có thể tiến vào biệt thự hay không, đến lúc đó nhìn thấy bảy cổ thi thể kia không phải tất cả đều bại lộ sao.
Trịnh khoa trưởng sống chết cũng không phải việc Mã Tiểu Minh quang tâm, đương nhiên chưa có địa điểm giấu danh sách, bất luận như thế nào cũng không thể giết Trịnh Khoa trưởng, vì vậy Mã Tiểu Minh chỉ có thể phong bế huyệt đạo toàn thân Trịnh khoa trưởng, ngay cả á huyệt cũng không bỏ qua chấp nhận dùng phương thức viết chữ, tránh Trịnh khoa trưởng lớn tiếng kêu cứu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp phòng vệ nơi đây, Trịnh khoa trưởng kết luận lúc này Mã Tiểu Minh chưa dám lấy mạng mình, mà trong biệt thự chuông báo động có khắp nơi, ở trên bàn giấy này có ba cái, lợi dụng cơ hội cầm giấy bút, Trịnh khoa trưởng đột nhiên đè xuống nút điểu khiển chuông báo động.
" Linh linh linh " tiếng cảnh báo chói tai lập tức truyền khắp biệt thự, giữa đêm khuya càng chói tai ngay ở mấy biệt thự không xa cũng có thể nghe được.

Bên ngoài bộ đội đặc chủng lập tức hành động, nhân viên ẩn trong bóng tối nhanh chóng chạy vào biệt thự.
Mã Tiểu Minh kêu bất hảo một tiếng, hung dữ trừng mắt: " Làm việc hồ đồ ngu xuẩn ".
Tay phải dùng sức đánh ngất Trịnh khoa trưởng, Mã Tiểu Minh hận không thể lập tức hạ sát thủ, đem cái tên không biết tốt xấu một chưởng đánh chết, ngẫm lại danh sách trọng yếu đang trên tay hắn, Mã Tiểu Minh chỉ có thể nén tức giận. Nghe tiếng động bên ngoài, Mã Tiểu Minh vác Trịnh khoa trưởng lên vai, từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.
Đám binh lính Mĩ tốc độ vượt qua dự tính của Mã Tiểu Minh, hắn vừa mới nhảy xuống chỉ thấy đối diện hơn hai mươi người vọt lại, hơn hai mươi nòng súng đen nhắm vào Mã Tiểu Minh, những thành viên khác nhận được báo cáo từ bốn phương tám hướng hướng vị trí này chạy lại.
Một quan chỉ huy da trắng quát:" Chúng ta là.... đội đặc nhiệm, lập tức buông con tin, ném vũ khí hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống ".
Mã Tiểu Minh hiện tại không thể ẩn núp, vô số ngọn đèn chiều vào mặt hắn, đếm sơ qua đại khái có hai mươi ba người, con số này Mã Tiểu Minh tin tưởng có thể chạy thoát, trước mắt hắn lo lắng chính là vạn nhất trên đường chạy trốn người trên vai bị trúng đạn như vậy không ổn một bên phát ra tín hiệu cho ba người đồng đội, một bên hướng hai hơn hai mươi quân Mĩ chạy lại, Mã Tiểu Minh nhanh như thiểm điện nhoánh một cái thân đột nhiên xuất hiện bên ngoài.
Quân Mĩ phía sau hắn quyết định nổ súng, cùng lúc Mã Tiểu Minh đối diện hơn hai mươi quân Mĩ ôm súng bắn. " Đát đát đát " vô số đạn xẹt qua đầu Mã Tiểu Minh. Thật sự là nguy hiểm vạn phần, Mã Tiểu Minh đột nhiên thấy quân Mĩ tản ra, thân hình hoa lên, lệch sang một bên tránh ra, quanh quẩn như thế hắn cũng phát sợ thân xuất mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy Mã Tiểu Minh bị vây quanh, viên chỉ huy vừa rồi cười nhạo nói: "" Ha ha, chạy thoát a ngươi muốn trốn thoát a, ta muốn nhìn ngươi có thể chạy tới lúc nào, ta biết ngươi là đặc công người Trung Quốc, dám can đảm một mình xâm nhập chứng tỏ ngươi rất mạnh, mặc kệ ngươi có bao nhiêu lợi hại so với người bình thường, hôm nay ta cũng phải lưu ngươi lại".
" Bằng mấy khẩu súng này sao? hôm nay cho đám người không có kiến thức như các ngươi thấy một chút lợi hại của người Trung Quốc ".
Mã Tiểu Minh đáp lại, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trong khe hở, mặc kệ quân Mĩ phản ứng rất nhanh, bọn họ cũng không thể so với Mã Tiểu Minh. Trong chớp mắt Mã Tiểu Minh đã vượt qua hai phòng tuyến, tiếng súng phía sau đồng thời vang lên, lại có vô số chó gầm gừ xông lên.
Ba người phụ trách tiếp ứng trong đó có một người chạy đến nơi cách đó không xa lái xe lại, mặt khác hai người đột nhiên đứng lên giơ hỏa tiễn, hướng cửa lớn phóng ra hai viên hỏa tiễn.
Chính là hai tiếng nổ mạnh này hấp dẫn Lưu Vũ Phi đến. Bốn người Mã Tiểu Minh đánh giá thấp người Mĩ, bọn họ biết Trịnh khoa trưởng rất quan trọng, đã sớm đoán chính phủ Trung Quốc sẽ phái người đến đây.

Nghe hai tiếng nổ mạnh, từ hai phương hướng khác nhau mấy chục người đột nhiên chạy ra, các loại vũ khí hướng hai gã đặc công Trung Quốc phóng hỏa tiễn bắn tới.
"Đát đát đát " vô số tia lửa bắn ra. " Nhanh nằm xuống " một gã đặc công dùng sức đè đồng bạn xuống, vô số đạn từ xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, bắn vào vách tường cách đó không xa téo ra vô số tia lửa.
Đạn tựa như mưa, hiện tại không hề có dấu hiệu đình chỉ vù vù bay qua đầu.
hai đặc công chửi: " *******, nước Mĩ cũng quá khoa trương, chúng ta tới có hai người bọn họ điều mấy chục người như vậy chúng ta như thế nào đánh trả, hy vọng đội trưởng có thể cầm cự một lúc, chỉ cần Tiểu Tam đem xe đến thì tốt rồi."
" Đồ đần lúc này Tiểu Tam như thế nào lái xe lại đây, địch nhân hỏa lực mạnh như vậy xe Tiểu Tam vừa xuất hiện, bị đạn bắn không được như tổ ong ".
Cao Cá Tử chen ngang đồng bạn thì thào tự nói.
" Di đây không phải Mã Tiểu Minh sao, nhìn qua so với trước tiến bố không ít, mang theo một người bị nhiều người vây quanh như vậy cũng không có bị thương, a a xem bộ dáng bọn họ gặp một chút phiền toái ".
Lưu Vũ Phi lầm bẩm: " Ai, nếu đã gặp phải trợ giúp bọn họ một chút, tránh cho bọn họ khỏi bị quân Mĩ tiêu diệt ân Mã Tiểu Minh nhìn qua còn có thể chống giữ được một chút thời gian, nên trợ giúp hai người bên này trước."
Lưu Vũ Phi vừa mới tới liền phát hiện Mã Tiểu Minh bị đông đảo quân Mĩ bao vây, hắn ỷ vào thân pháp xuyên qua mọi nơi trong quân Mĩ, nhìn qua còn có thế chống giữ trong chốc lát.
Bất qua hai gã đặc công kia có vẽ không ổn, hai người bị hỏa lực đối phương ép tới căn bản không ngẩng đẩu nổi, mà quân Mĩ không ngừng tiến về phía trước, hiện tại khoảng cách bất quá chỉ chừng ba mươi thước.
Thân ảnh thoáng một cái Lưu Vũ Phi quỹ dị đứng ở phía trước hai gã đặc công, tiện tay bấm một thủ ấn.
Đám quân Mĩ phảng phất như gặp phải quỷ, chỉ thấy trên không trung đột nhiên rơi xuống một người, không kịp thu tay lại theo quán tính bóp cò súng, vô số viên đạn rít gào bắn nhanh lại, mọi người nhận định Lưu Vũ Phi sẽ bị bắn thành tổ ong.

Chỉ thấy tay phải Lưu Vũ Phi giương lên, một vùng khí lưu như nước xoáy vô cớ xuất hiện trước mặt hắn.
" Phốc phốc phốc " liên tiếp vang lên, tất cả đạn tiến vào vùng xoáy kia đều bị hóa thành bột phấn. " Nga, thượng đế a! hắn... hắn đây là như thế nào đến!". Đám quân Mĩ hít một hơi, run rẩy nói.
Trừ Lưu Vũ Phi ra mọi người đều bị cảnh này dọa phát sợ, nhìn về phía Lưu Vũ Phi ánh mắt kinh sợ không như bình hường, phảng phất như Lưu Vũ Phi là ác ma. Hai đặc công trung quốc ánh mắt cũng kinh hãi nhìn Lưu Vũ Phi, yết hầu di động lại nói không ra một câu.
Lưu Vũ Phi lộn thân hướng hai người cười. Hai ngươi có phải người Trung Quốc không, có phải là bạn của Mã Tiểu Minh.
Thấy bọn họ vẫn đang còn si ngốc, hắn nói tiếp: " Này, các người đừng sững sờ, nghe được ta nói gì không? Không trả lời cũng nên nói tiếng cám ơn chứ, nói như thế nào ta cũng trợ giúp các ngươi đỡ nhiều đạn như vậy ".
Trong lòng lại nghĩ tới: sớm biết rằng phương thức xuất trận như vậy làm những người này sợ, hắc hắc cảm giác dọa người cũng không tồi.

Hai gã đặc công cuối cùng nghe được một chút, khẽ gật đầu, khó khăn mở miệng nói: " Cám ơn, cám ơn "nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, Lưu Vũ Phi cũng không có tâm tư đùa bọn họ, tên Mã Tiểu Minh kia còn chờ hắn tới giải vây. Sau khi bấm hai thủ ấn, đám quân Mĩ vẫn si ngốc, một phù hào từ tay Lưu Vũ Phi bay lại, bám vào đám người " Định ".
Lưu Vũ Phi khẽ quát một tiếng, cười nói: " Đứng đây, niệm các ngươi không phải người tu hành, lần này sẽ không so đo, thật thà đứng ở nơi này hai ngày hai đêm, yên tâm chỉ cần thời gian đến các ngươi có thể khôi phục bình thường ".
Những lời này chỉ có Lưu Vũ Phi hiểu được, những người khác vẫn đang phát ngốc, trong ánh mắt mọi người khó hiểu, Lưu Vũ Phi nghênh ngang hướng biệt thự đi lại.
Đám quân Mĩ vừa rồi nhớ tới nhiệm vụ, há hốc mồm hét lớn nhưng không phát ra tiếng, muốn khấu động cơ bản nhưng phát hiện ngón tay căn bản không hề lay động, thân muốn di động cũng không có cách nào nhúc nhích, đám quân Mĩ hiện tại mới hiểu ý tứ câu vừa rồi của Lưu Vũ Phi, mọi người lộ ra ánh mắt kinh hãi.
" Uy huynh đệ, vừa rồi người kia như thế nào xuất hiện, ngươi biết phát sinh chuyện gì không? Mới vừa rồi chúng ta có thể hoa mắt hoặc là tà ma trong truyền thuyết, ta thấy thế nào đã có người dễ dàng biến đạn thành bột phấn, di! ngươi xem đám quân Mĩ kia vừa rồi xảy ra chuyện gì như thế nào mỗi người đứng nơi đó không nhúc nhích, vẻ mặt quái dị ngay cả người kia tiến vào biệt thự cũng không ngăn trở ".
Cao Cá Tử là người đầu tiên bình tỉnh lại, đẩy đẩy đồng bạn đang còn si ngốc đứng cạnh hỏi, con mắt vẫn nhìn chằm chằm đám quân Mĩ kia.
Đặc công Cá người hơi Tử hơi lùn, xoa xoa da mặt: "Ca Môn, ta xem việc này thật rất tà môn, mới vừa rồi chúng ta không có hoa mắt, quái nhân kia thật sự biến đạn thành bột phấn, ngươi xem này đám quân Mĩ đều bị sợ ngây người, xem bọn hắn bộ dáng không nhúc nhích thật buồn cười, ai nha, chúng ta như thế nào quên bây giờ đang làm nhiệm vụ, nhanh nhanh bảo Tiểu Tam đem xe lại đây, được rồi mới vừa rồi hình như nghe quái nhân kia nói cái gì, hai ngày đêm tới vẫn bất động?".
" Đúng đúng, ta cũng nghe hắn nói qua như vậy, hình như nói đám quân Mĩ này bất động hai ngày đêm, ngươi gọi Tiểu Tam thuê xe lại đây, ta thử xem bọ họ có thật sự bất động không ".
Cao Cá Tử vừa nói, vừa giơ súng hướng đám quân Mĩ " Bá" một tiếng súng nổ, cái tên lính Mĩ bị coi là mục tiêu ngã xuống, chỗ trúng đạn máu tươi chảy ra. Hai gã đặc công đầu tiên ngơ ngẩn, lập tức hoan hô một tiếng, lớn tiếng bảo Tiểu Tam lái xe nhanh lại đây.
Mặc dù bọn họ có nhiều nghi vấn, giờ phút này không có thời gian dư thừa để cho bọn họ tưởng tượng, hai người không để ý tới quân Mĩ khác hướng biệt thự nhanh chóng lẻn vào.
" Ha ha ha, các ngươi nhìn người Trung Quốc này, không thể tưởng tượng nổi bị truy chản chạy như khỉ, xem ra đám người Trung Quốc đều là đám khỉ chưa khai hóa, nếu không tốc độ như thế nào nhanh như vậy ".
Mấy binh lính Mĩ nhìn tốc độ Mã Tiểu Minh quá nhanh, súng bọn họ căn bản không theo kịp, chỉ có thể không ngừng cười nhục mạ Mã Tiểu Minh, mặc dù nói toàn tiếng Anh, nhưng một chữ không lọt truyền tới tai Lưu Vũ Phi.
Lưu Vũ Phi sát khí liền hiện, vài tên lính Mĩ phát hiện Lưu Vũ Phi là một người Trung Quốc, giơ súng mình bắn ra vài phát.
Lưu Vũ Phi không có ý né tránh, trong tay phải không biết lúc nào đã ngưng tụ một thanh tiểu phi kiếm. Năm sáu viên đạn vừa tới gần, cách khoảng mười thước đột nhiên mất đi lực đạo rơi xuống mặt đất. Không có cho bọn họ cơ hội bắn lần hai, một đạo hàn quang lạnh lẽo từ tay Lưu Vũ Phi xuất ra, chỗ khí quản của năm tên lính vừa nổ súng chợt léo hồng quang, vài đạo máu tươi từ trong phun ra, bắn tung téo bên cạnh thân thể, con mắt năm binh linh không cam lòng, ầm ầm ngã xuống.
" Vũ nhục bộ tộc Viêm Hoàng của ta, giết không tha " Ngữ khí Lưu Vũ Phi tựa như sứ giả từ Cửu U Địa Ngọc đang đòi mạng, trực tiếp ăn sâu trong tâm linh tất cả binh sĩ. Biến cố bất ngờ làm cho tất cả quân Mĩ kinh hãi, tia lửa từ nòng súng mãnh liệt hướng Lưu Vũ Phi bắn lại.
Tay phải Lưu Vũ Phi giương lên, một trận gió nhân tạo vô cớ xuất hiện, đạn đang bay lại bị cuồng phong chấn nát bấy, đám quân Mĩ ở đây bị cuốn vào trong cuồng phong khủng bố, từng tiếng thê lương kêu thảm thiết từ bên trong truyền ra, trên bầu trời vô số huyết nhục.
Chân Mã Tiểu Minh lúc này mới dừng, thân thể ngừng di động, mới vừa rồi hắn vẫn chưa phát hiện Lưu Vũ Phi đến, tưởng rằng tất cả tiếng súng đều hướng hắn bắn đến, bởi vậy không ngừng chớp động thân thể né đạn.

Truyện Đô Thị Thần Nhân

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện