Toptruyenhay.edu.vn

Chói Mắt

Chương 48

Một lúc sau, học sinh bên trường An Trung lao tới đầu đường, dần dần hòa cùng với người bên trường An Chức, ở đầu đường cũng có rất nhiều giáo viên cầm loa đang không ngừng hò hét bảo mọi người chú ý an toàn, giữ vững khoảng cách, không được để xảy ra xung đột.

Việc hai trường cùng nhau chạy marathon khiến Tình Dã cảm thấy khá khó hiểu, rõ ràng là không muốn thi đấu, vậy mà còn chạy marathon cùng nhau làm gì, đây là rảnh quá nên kiếm việc làm sao?

Kết quả là Phương Lôi đi bên cạnh lại nói với cô: “Vì diện tích bên trường An Chức nhỏ, bọn họ không tổ chức được đại hội thể thao nên năm nào cũng phải tham gia cuộc thi chạy marathon này.”

Vốn dĩ chạy đã đủ mệt rồi, vậy mà còn nói chuyện với Phương Lôi, Tình Dã cảm thấy gió lạnh đang không ngừng lùa vào cổ họng, khiến cổ khô đến khó chịu, vì vậy cô nói với Phương Lôi: “Cậu chạy trước đi, tôi đi chậm chậm thôi.”

Sau đó, cô đã chạy chậm lại, bảo Tình Dã làm bài tập hay tham gia các cuộc thi hùng biện và một số cuộc thi liên quan đến kiến thức khác thì được, kiểu vận động này thực sự không hợp với cô. Nhưng với một người có sức lực kém cỏi như cô mà vẫn có thể chạy được trong nhóm đại đa số học sinh dẫn đầu thì quả thật là thần kỳ.

Mà lúc này, hầu hết mọi người xung quanh cô đều là học sinh bên trường An Chức, một mình cô mặc đồng phục đứng giữa nhóm người ăn mặc lòe loẹt đủ mọi thể loại trông có vẻ vô cùng lạc lõng.

Sau đó, cô đã rối rắm đấu tranh với một câu hỏi đó là, liệu có nên chạy nhanh hơn để bắt kịp với nhóm Phương Lôi hay không, hay là đứng lại đợi nhóm bạn đang thong thả đi bộ phía sau. Nếu không, một mình bị kẹp ở giữa bao nhiêu người của trường An Chức thực sự không thoải mái chút nào, như thể tên làm phản vậy.

Kết quả là trước khi cô kịp đưa ra quyết định thì đột nhiên có một nam sinh chạy chậm từ bên trái đến và va vào cô, Tình Dã bị giật mình dịch sang bên phải thì lại bị một bạn nam đang chạy bên phải va vào. Trong nháy mắt, cô đã bị nhóm nam sinh của trường An Chức công kích cả trước lẫn sau, hơn nữa hình như mấy người này đang cố ý trêu cô, đồng thời hả hê hỏi: “Chưa thấy cậu bao giờ, Cậu học lớp nào thế? Làm quen chút nhé?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Tình Dã dừng lại, sắc mặt lập tức lạnh đi, nhưng cả nhóm nam sinh còn cười cợt, nói: “Sao thế, giận rồi hả? Thi đấu là phụ, tình bạn là chính, tụi tôi chỉ muốn kết bạn thôi mà.”

Đối phương vừa dứt lời thì sau cổ áo đồng phục của Tình Dã đột ngột bị ai đó túm lấy, cô vừa định huých cùi chỏ ra sau nhưng khi quay đầu, lại nhìn thấy đôi mắt hẹp dài lạnh băng của Hình Võ đang nhìn chằm chằm vào nam sinh vừa mới nói. Một tay anh xỏ vào túi quần đồng phục, tay còn lại kéo Tình Dã ra phía sau người mình, tiếp đến nheo mắt, giọng nói không chút hơi ấm: “Có muốn làm quen với tôi trước không?”

Khuôn mặt của đối phương lập tức thay đổi, một nam sinh bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: “Không phải cô ấy là Tình Dã đó chứ?”

Một nam sinh khác kế bên cười khan, hô to: “Anh Võ, anh cũng tới tham gia cuộc thi này sao, thật hiếm thấy.”

Hình Võ cứ thế phớt lờ bọn họ, cả đám cũng không muốn tự kiếm chuyện nữa bèn quay người chạy đi.

Tình Dã có chút ngạc nhiên nhìn về phía Hình Võ: “Tại sao bọn họ lại biết tên em?”

Hình Võ tinh nghịch liếc nhìn cô: “Liệu anh có ra mặt vì những cô gái khác không?”



Tình Dã giơ cùi chỏ huých nhẹ vào người anh: “Vậy có phải em đang được hưởng ké độ nổi tiếng của anh không?”

Anh khẽ mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”

Dứt lời bèn nhướng mày: “Chẳng phải em chạy cùng nhóm Phương Lôi à? Sao lại đi một mình thế này?”

Tình Dã mở to đôi mắt đáng thương, giọng nói mềm mại: “Không chạy nổi nữa rồi.”

Hình Võ cong cong khoé mắt, trong mắt hiện lên tia cưng chiều: “Vậy phải làm thế nào? Anh cõng em chạy nhé?”

“Có thể cõng em chạy được vị trí số một không?”

“Chỉ cần em muốn, thì anh đều có thể.”

Tình Dã cố ý cau mày, nói: “Vậy giải nhất sẽ thuộc về anh hay thuộc về em?”

Hình Võ nghiêm túc nói: “Đương nhiên là chân ai chạm đất thì người đó được tính rồi.”

“Vậy thì tại sao em lại cần anh cõng, vì đằng nào em cũng đâu có giành được giải nhất?”

“Tóm lại là em không thể giành được giải nhất, mà anh lại chẳng có hứng thú với cái vị trí số một ấy, thế nên tại sao lại phải chạy?”

“…” Về mặt logic thì có vẻ ổn.

Sau đó, Tình Dã nhìn thấy mấy cô gái bên trường An Chức, bọn họ tới đây để tham gia cuộc thi chạy marathon mà, ít ra thì cũng phải có chút nghi thức chứ, đằng này lại như một tổ ong, chạy cả sang bên đường mua trà sữa, liêm chính để đi đâu hết rồi?

Kết quả, cô lại nghe thấy Hình Võ đứng bên cạnh hỏi: “Uống không?”

“Uống.” Khỏi cần liêm chính.

Hai người đi vào lề đường, vốn dĩ trước cửa tiệm trà sữa đang có một nhóm người, nhưng khi Hình Võ vừa đi tới, thì cả nhóm lập tức cảm thấy phía sau có một bóng đen ập đến. Anh cao một mét tám mươi hai, khi không cười trông vô cùng lạnh lùng, bên thái dương lộ ra đường cạo bất khả xâm phạm, mà vẻ ngoài lưu manh của anh lại chính là sức hấp dẫn chết người đối với những cô gái trẻ mười bảy, mười tám này.


Rất nhanh mọi người đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, còn không ngừng nhắc đến hai chữ “Hình Võ”, Tình Dã lúc này đang đứng ở ven đường, bên ngoài nhóm người để đợi anh.

Đột nhiên, cả nhóm trở nên ồn ào rồi cố tình đẩy một cô gái trang điểm đậm về phía Hình Võ. Hình Võ đang xỏ tay vào túi quần, ngẩng đầu lên xem có gì để uống, cô gái đó cứ thế va vào người anh, đồng thời ngả vào cánh tay anh, Hình Võ hơi nghiêng người, khiến cô ta đổ về phía trước, rồi cau mày, lập tức quay đầu nhìn về phía Tình Dã.

Tình Dã đang đứng ở ven đường, gương mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, Hình Võ rời mắt, ánh mắt nhanh chóng được phủ một tầng thiếu kiên nhẫn. Nhóm nữ sinh kia cũng không dám cười, chỉ biết kéo cô gái trang điểm đậm lại, còn chủ động nhường Hình Võ: “Anh mua trước đi.”

Hình Võ mua hai cốc trà sữa, bọn họ thấy anh mua hai cốc bèn quay đầu lại thì trông thấy một cô gái mặc đồng phục trường An Trung đang đứng một bên đợi anh. Cô gái ấy có dáng người cao ráo, nhỏ nhắn, cho dù đang mặc bộ đồng phục chẳng nên hồn nhưng vẫn không ngăn cản được giá trị nhan sắc xuất chúng của cô.

Cả nhóm nhanh chóng xì xào bàn tán, nghe ngóng xem cô là ai, sau đó lại thấy Hình Võ cầm trà sữa đi về phía cô, đưa cho cô. Tình Dã không nhận, mà đưa ánh mắt đến chỗ cô gái trang điểm đậm khi nãy va vào cánh tay anh, rồi nhàn nhạt liếc anh.

Hình Võ cụp mắt khẽ mỉm cười, bạn gái anh giận rồi. Anh không biến sắc, đổi cốc trà sữa sang tay khác, cứ thế cởi chiếc áo đồng phục ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, sau đó cắm ống hút vào cốc trà sữa rồi đưa cho cô. Tình Dã nghiêng đầu nhìn chiếc áo khoác bị ném đi một cách không thương tiếc, sau đó cầm lấy cốc trà sữa, cả hai cùng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cả nhóm nữ sinh bên trường An Chức đều ngẩn người, cái quái gì thế này? Chạm vào anh một cái mà anh ném luôn áo đồng phục đi sao? Ném đi rồi? Đù mẹ!

Tình Dã vừa uống cốc trà sữa ấm nóng, vừa cong cong khoé mắt: “Không cần đồng phục nữa hả?”

Hình Võ thờ ơ nói: “Không cần nữa.”

“Vậy nếu là mùa Hè khi đang để hở tay thì làm thế nào?”

“Chặt luôn cánh tay đi.”


Tình Dã bật cười, vươn tay ra nhéo anh, Hình Võ ho khan một tiếng, khiến tay Tình Dã mới đưa tới được một nửa lại thu về như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì xung quanh hai người đều là học sinh trong trường, vậy mà cô và anh lại tán tỉnh, đùa giỡn nhau trên đường thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Cảm thấy tình cảm chị em giữa họ thật tốt sao?

Đúng lúc này, Hoàng Chí Minh của lớp bọn họ đột nhiên từ phía trước chạy lại, vừa thấy Hình Võ liền hét lên: “Anh Võ, không hay rồi, Nhóc nhanh nhẹn bị đám người bên trường An Chức lôi vào hẻm rồi.”

Hình Võ cau mày, khó hiểu hỏi: “Đang yên đang lành, lôi cậu ta vào đó làm gì?”

“Vì vậy ta chạy nhanh quá.”

“…”


Cuối cùng thì Tình Dã cũng hiểu lý do tại sao trường An Trung không thể chạy thắng rồi, mấy người mà không ai dám động tới, ví dụ như nhóm Hình Võ, Tóc vàng hoe thì lại luôn chậm rề rề đi ở phía sau, như thể đi chợ mua rau. Mà những người có chút ý chí muốn phấn đấu giành chiến thắng thì về cơ bản đều như người lót đường, bị học sinh bên trường An Chức nhanh chóng hạ gục, với tình hình đó mà thắng được mới lạ.

Nhưng thật không may, người hôm nay mà bọn họ định dập đầu lại là Chu Thần, Nhóc nhanh nhẹn của lớp A2. Tình Dã đã từng thấy tốc độ của cậu ta khi chơi bóng rổ trong giờ Thể dục, tuy người nhỏ con, nhưng khi chạy, đôi chân nhanh như bay, tương tốt linh hoạt, không ngờ hôm nay lại bị thảm như vậy, cũng vì đôi chân ấy mà bị người ta nhắm vào.

Hình Võ nhàn nhạt nói một câu: “Gọi giáo viên đi, kêu tôi làm gì?”

Tình Dã và Hoàng Chí Minh đều đồng thời nhìn sang Hình Võ, trong lòng thầm chửi một câu “Đồ vô tình chết tiệt”, đến Tình Dã cũng phải lo lắng khi nghe thấy Nhóc nhanh nhẹn đang bị người ta vây lấy. Dù sao thì người anh em này tuy thường ngày nói hơi lắm nhưng bản chất không xấu, ngồi phía trước Tình Dã và lúc nào cũng tỏ ra thân thiết, mà dần dà cũng thành thân thật rồi.

Hoàng Chí Minh chỉ chỉ lên vạch cạo ngang bên thái dương Hình Võ, nói: “Anh trai, không gọi anh thì gọi ai, anh là “đại đội trưởng” của trường chúng ta mà.”

“…” Đến hôm nay, Tình Dã mới hiểu được kiểu tóc này của Hình Võ, tất cả mọi người đều gắn cái mác đại đội trưởng lên vai anh, lên anh dã “vạch” thẳng lên đầu, để bày tỏ sự kiêu ngạo.

Hình Võ liếc nhìn Tình Dã, mà lúc này, gương mặt Tình Dã lại như đang viết rõ câu “Chết tiệt, cả một lớp mà chỉ có mình anh như cầm thú bàng quan đứng nhìn kìa”.

Anh chỉ đành hỏi xem cậu ta bị kéo vào con hẻm nào, Hoàng Chí Minh chỉ đường, Hình Võ, thân là một con rắn tại đình Trát Trát, vừa nghe đã biết đại khái vị trí ở đâu. Anh ném cốc trà sữa trên tay vào thùng rác, rồi nói với Tình Dã: “Anh qua đó xem sao, em đi nói với nhóm Hổ mập một tiếng.”

Tình Dã gật đầu, Hình Võ và Hoàng Chí Minh đi trước, sau đó Tình Dã lập tức quay người đi về phía sau tìm Hổ mập và Tóc vang hoe.

Vì vậy, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn cô chằm chằm với vẻ mới lạ, lại có người chạy marathon theo hướng ngược lại sao? Với hành động kỳ quái như vậy, nên thỉnh thoảng có vài bạn học đã tốt bụng nhắc cô: “Tình Dã, cậu chạy ngược đường rồi.”

“???” Tình Dã cứ thế phớt lờ bọn họ, trông cô có giống một người đầu óc có vấn đề đang chạy ngược chiều không?

Kết quả là, Tình Dã ngơ ngác cả một buổi mà vẫn không tìm thấy nhóm Hổ mập, vì thế cô đã chạy nhanh hơn, con mẹ nó, gần về đến điểm xuất phát mới nhìn thấy cả đám đang ngồi bên đường hút thuốc. Cô thật sự phục sát đất luôn rồi, đây là cuộc thi marathon chạy tại chỗ à?

Hổ mập thấy Tình Dã quay lại bèn ném điếu thuốc, đứng dậy: “Em quay lại làm gì thế? Anh Võ đâu? Chẳng, chẳng phải đi tìm em rồi sao?”

Tình Dã cúi người thở hổn hển, nói: “Chu Thần bị người bên trường An Chúc vây, Hình Võ và Hoàng Chí Minh qua đó trước rồi, mấy người mau lên.”

Dù sao thì Hổ mập cũng là lớp trưởng, vừa nghe thấy người anh em cùng trường ba năm bị người bên trường An Chức chặn thì lập tức hùng hổ dẫn theo một nhóm người lao về phía trước. Tình Dã lại thở dốc theo sau, đến ngã rẽ vừa hay gặp thầy “Phân heo” đang đeo băng đỏ, ông ấy khẽ giật mình, rồi cầm loa lên hô to: “Trong thiên hạ, lớp A2 xưng bá, tích luỹ đầy đủ, thắng lợi sắp tới, xông lên!!!”

Tình Dã tụt lại cuối cùng, cô lặng lẽ lau mồ hôi, nếu Lão Chu biết bọn họ chuẩn bị đi đánh nhau, thì không biết liệu ông ấy còn có thể hô vang khẩu hiệu này được nữa hay không?

Truyện Chói Mắt

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện