Toptruyenhay.edu.vn

Bất Diệt Truyền Thuyết

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương 261: Hô to cũng vô dụng

René nghị viên kinh hãi nói: "Cái này... Như vậy sao được, còn có rất nhiều chuyện trong yếu chờ tôi giải quyết mà..."
Jose dùng báng súng gõ lên cái đầu tròn ủng của René nghị viên, hỏi: "Thế có trọng yếu bằng cái mạng của mày không?"
René nghị viên lập tức run rẩy, vội nói: "Không có, không có, tôi rất vinh hạnh có thể có được cơ hội này, đi theo anh... Đến chỗ đó có an toàn không vậy."
Điều này trở thành trò hài cho mọi người, Thạch Thiên nhịn không được ha ha phá lên cười, rồi quay sang bên cạnh nói với cảnh sát thường phục: "Tên mập này giống như nguyện ý đi cùng với tên hán tử râu rậm kia thì phải, chúng ta có phải là không cần quản tới công việc của người ta hay không."
Cảnh sát thường phục nào có tâm tình cùng Thạch Thiên nói giỡn, dùng thanh âm như muỗi nói với Thạch Thiên: "Nghị viên tiên sinh là bị bức, không phải thật sự nguyện ý mà."
Jose nghe thấy tiếng cười của Thạch Thiên liền ngơ ngẩn, bởi vì tiếng cười này vừa rồi rõ ràng là phát ra từ chỗ ghế lô Jim khống chế. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới bên đó xảy ra chuyện gì, ở dưới lầu người chạy trối chết, hiện trường ầm ĩ, mà lực chú ý của hắn lại chỉ tập trung trên người đám cảnh sát mà thôi, không có nghĩ tới có người ở trong tình huống này còn cười được.
Hiện tại Jose lại nghe thấy tiếng cười kia, không khỏi nhớ lại, khẩu súng trên tay chuyển hướng từ René nghị viên sang Thạch Thiên, quát: "Mày là ai?"
Thạch Thiên ưỡn ngực nói: "Chính là tổ tông của mày đó!"


Câu này khi lọt vào trong tai Jose không khỏi làm cho hắn choáng váng, thậm chí có điểm hoài nghi tên thiếu niên trước mắt này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua súng lục, cho nên mới không cảm thấy sợ hãi. Mặc dù có một vị quan lớn trong tay mình, có chỗ dựa vững chắc. Thế nhưng dù sao vẫn còn đang ở trong hiểm địa, không nghĩ tới bởi vì một tên thiếu niên ngu ngốc mà đem chuyện tình này thêm phức tạp, cho nên hắn hừ lạnh một tiếng, cao giọng hô: "Jim, Jim, mày ở đó thế nào rồi?"
Lúc này không chỉ có René mập trên đầu đầy mồ hôi, mà ngay cả cảnh sát thường phục ở bên cạnh Thạch Thiên cũng luống cuống, hắn đối với nhóm người kia rất minh bạch, thật không biết Jose có phát hiện ra Jim đồng bọn đã rơi vào trong tay cảnh sát hay không, nếu hắn biết không thể nghĩ được hắn sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.

Chờ trong giây lát vẫn không thấy Jim đáp lời, thần sắc của Jose rõ ràng trở nên bất an, tiếp đó càng lớn tiếng hô: "Jim, mày ở đâu? Guy..." T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Thạch Thiên ngắt lời nói: "Đừng hô nữa, tiểu tử kia đã ăn một cái tát của lão tử rồi. Không có năm ba ngày hắn là không thể tỉnh lại, ngươi có hô vỡ họng cũng vô dụng thôi."
Cảnh sát thường phục thiếu chút nữa hôn mê.
Jose cũng cảm giác được Jim bên kia lành ít dữ nhiều, nếu không sao lại không trả lời mình. Jim cũng sẽ không bỏ hắn lại mà đảo tẩu. Nghĩ tới đây, thái độ đắc ý của Jose lúc trước bây giờ bị quét sạch, âm trầm nói: "Xem ra chúng mày căn bản là không có thành ý đàm phán." Sắc mặt của hắn âm trầm, trở nên có phần vặn vẹo dữ tợn, phối hợp với bộ râu mép mọc đầy mặt. Tuyệt đối có thể dọa khóc trẻ nít.
Cảnh sát thường phục trong lòng cũng chẳng còn lòng để ý mà giận Thạch Thiên, chỉ tự trách mình bị ma quỷ ám ảnh, lại đem hy vọng ký thác vào lên người một tên thiếu niên thoạt nhìn chưa trưởng thành này. Jose hiện tại bị hơn mười người kể cả René nghị viên vây quanh chính giữa. Không giống như vừa rồi bên người Jim chỉ có một con tin, hơn nữa thiếu niên này, bản thân có thể thừa lúc hắn không sẵn sàng mà đoạt được súng ngắn cùng lựu đạn sau đó đánh ngất xỉu. Hiện tại cho dù thiếu niên này cũng có thể xông tới cưỡng chế hắn, thế nhưng khó tránh khỏi khiến Jose kinh động, Jose nhất định sẽ nổ súng làm bị thương người chung quanh hắn.

Thời gian không để cho cảnh sát thường phục lo lắng nhiều, hắn hô: "Không! Chúng ta rất có thành ý, có thể đáp ứng bất luận yêu cầu gì của anh, chỉ cần trước hết anh buông René nghị viên cùng những người khác ra."
Thanh âm khàn khàn của Jose có vẻ điên cuồng, cười như quạ đen kêu, nói: "Thả bọn họ ra tao còn có cơ hội ra ngoài mới lạ, coi tao là thằng ngốc sao?"
Cảnh sát thường phục, mang súng giơ lên phía trước, nói: "Tôi có thể làm con tin của anh, anh xem, tôi đã tự còng mình lại rồi, anh còn lo lắng gì nữa."
Jose nhìn cảnh sát thường phục một lát, không tự chủ được lùi lại phía sau René nghị viên, nóng giận nói: "Trên người mày vẫn còn súng cùng lựu đạn, như vậy cũng kêu là có thành ý sao?"

Cảnh sát thường phục lúc này mới nhớ tới Thạch Thiên lúc trước kín đáo đưa cho mình súng lục của hắn cùng lựu đạn, bây giờ vẫn còn trong tay mình, vội vàng giao cho cảnh sát bên cạnh, cũng để cho đám cảnh sát này đi ra ngoài, sau đó nói: "Jose, hiện tại có thể để tôi đổi chỗ cho René nghị viên rồi chứ?"
Thạch Thiên cười nói: "Tiểu tử ngươi có phải là chỉ biết một chiêu này hay không?"
Cảnh sát thường phục vội la lên với Thạch Thiên: "Cầu cậu đừng ánh hưởng đến công tác của tôi được không..." Nói thế nhưng hắn không có yêu cầu Thạch Thiên đi ra ngoài, không biết tại sao hắn đối với Thạch Thiên vẫn còn ôm lấy một tia hy vọng.

Thạch Thiên có thể giải thích tâm tình bây giờ của vị cảnh sát thường phục này, đối với lời trách mắng của hắn cũng không cảm thấy tức giận. Chẳng qua chỉ là cười cười, ngưng tụ nội lực chuẩn bị xuất thủ.
Jose thấy những cảnh sát khác đều thoát ra hết rồi, Thạch Thiên cùng cảnh sát thường phục trong tay đều không có vũ khí, hơn nữa cảnh sát thường phục hai tay quả thật bị còng, tâm tình của hắn được buông lỏng rất nhiều, cười lạnh nói: "Nếu như mày là tao, liệu có đổi một vị nghị viên lấy một tên cảnh sát làm con tin hay không? Không cần phải nói nhảm nữa, đi thả Jim bọn họ ra, sau đó chuẩn bị mấy chiếc xe. Cảnh cáo bọn mày, ngàn vạn lần không cần phải đi theo, chúng tao sẽ tách ra, nếu như có phát hiện trong đó có một người mất đi liên lạc, những người khác sẽ bắt đầu giết người, giết sạch đám con tin, sau đó sẽ giết người đi đường."
Cảnh sát thường phục vừa muốn nói, Thạch Thiên đã dùng một tay đẩy hắn ra, cười mắng: "Ngươi, mụ nội nó cũng đừng làm trở ngại lão tử làm việc." Sau đó hắn xoay ngươi nói với Jose: "Tiểu tử ngươi nói nhảm cũng nhiều rồi đó, ngoan ngoãn đi tới quỳ trên mặt đất hướng lão tử cầu xin tha thứ đi, lão tử hứa sẽ lưu ngươi một mạng..."
Jose phát hỏa, chuyển đầu súng tới chỗ Thạch Thiên, ngón tay đặt lên cò súng, bỗng nhiên hắn cảm thấy có điểm hoa mắt, Thạch Thiên đã không thấy đâu, nháy mắt súng cũng không còn ở trong tay mình nữa, nguyên nhân cũng không cần phải suy nghĩ bàn tay đã cảm thấy tê rần, tiếp đó hai chân cách mặt đất, cả người bị kéo ra ngoài, sau đó bị một cước đá bay đi, sự tình phía sau hắn cũng không biết nữa...
Những người khác ở trong rạp cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có vị cảnh sát thường phục là tập trung chú ý, lại trải qua huấn luyện, hắn thấy Thạch Thiên tung một cước đá bay cả thân thể to lớn của Jose. Về phần Thạch Thiên như thế nào tóm được Jose, hắn cũng không thấy rõ ràng, thẳng đến khi thân thể cao lớn vạm vỡ của Jose "Bịch" Một tiếng rơi lên sân khấu Khu đèn đỏ, cách nơi đây mười mét, cảnh sát thường phục mới mới hoàn hồn lại, khẩn trương đến nỗi trên người ướt đẫm.
Thạch Thiên trở lại bên người cảnh sát thường phục, lại nhét vào trong tay hắn một thứ gì đó. Cảnh sát thường phục cúi đầu nhìn một cái, lại là một khẩu súng ngắn, cùng bất đồng với chuyện vừa rồi chính là, trên cò súng còn dắt một đầu ngón tay, làm cho người ta nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.

Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện