Toptruyenhay.edu.vn

Ai Cứu Vớt Ai

Ai Cứu Vớt Ai - Quyển 1 Chương 9: Đem tặng

Trong phòng học không mở đèn.

Bên ngoài là khoảng không gian tưng bừng nhộn nhịp , Ngôn Mặc ngồi một mình ở trong phòng học , lẳng lẽ nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ .

Milan Kundera từng nói : Nếu không đủ sức chịu đựng cuộc sống , vậy thì chạy trốn đi , chạy trốn có lẽ là để tìm kiếm , tìm kiếm một điểm tựa đủ sức gánh vác cuộc sống nặng nề này.

Mỗi người đều muốn trốn tránh một thứ gì đó , còn mình muốn trốn tránh không chỉ là một thứ . Nhưng tìm kiếm được rồi lại không thể hiểu hết. Giống như loài người không thể biết thiên đường có thật sự tồn tại hay không , cũng không biết trong thiên đường có gió hay không , càng không biết gió này có thể mang đến hi vọng hay không.

Sở dĩ tương lại được miêu tả tốt đẹp , đơn giản là vì nó mang theo một lớp màn che xinh đẹp , có ai biết dưới lớp màn che là khuôn mặt thiên sứ hay diện mạo của quỷ satan?

Tương lai ra sao , Ngôn Mặc không biết , cho nên không mong chờ ; sinh mệnh là nhẹ hay nặng , Ngôn Mặc cũng không biết , cho nên không buồn để ý . Chỉ cần có thể lặng lẽ sống , nhìn hoa tàn rồi hoa nở , chờ mặt trời ngả về phía tây , vậy là đủ rồi .

“Đây là một cây đàn tốt.”

Nam Cung Nguyên xuất hiện , phá vỡ thế giới yên lặng của Ngôn Mặc . Ngôn Mặc không khỏi nhíu mày , thầm thở dài , quay đầu nhìn thấy cậu một tay cầm hộp đàn , một tay đút túi quần đi đến trước mặt cô ngồi xuống.

“Buổi diễn rất thuận lợi , cho nên , trả lại cho cậu.”

Nam Cung Nguyên đưa đàn tới trước mặt Ngôn Mặc . Ngôn Mặc nhìn ngón tay thon dài của cậu , móng tay của cậu được cắt sửa rất sạch sẽ . Khi Ngôn Mặc quan sát một người thích nhất là nhìn ngón tay người đó , ngón tay sạch sẽ khiến Ngôn Mặc cảm thấy rất thoải mái , giống như đôi tay trước mắt này.

Ngôn Mặc không nhìn cây đàn violin , lặng lẽ gục xuống bàn , nhìn bầu trời tối dần ngoài cửa sổ , Ngôn mặc lẳng lặng nói với Nam Cung Nguyên : “Tặng cho cậu , nếu như cậu không chê.”

“Tặng mình?” Nam Cung Nguyên giật mình , chẳng lẽ đàn này không phải của người con trai kia ? “Đây là của cậu sao ? Cậu cũng chơi đàn violin?” Thật ra bản thân cậu cũng hoài nghi cô có học qua , nhưng nhìn phản ứng hai lần trước của cô dường như lại không giống vậy .

“Mình thuộc về nó , nhưng nó không thuộc về mình.”

Trong giọng nói của Ngôn mặc chứa chút gì đó thê lương lại bi ai . Cô ngồi thẳng lên , lần đầu tiên chủ động lấy cây đàn violin ra khỏi hộp , thật cẩn thận nâng nó lên , lại lật ngược nó lại , ở một ngóc nhỏ trên mặt sau của cây đàn , có một chữ “Mặc” nho nhỏ . Ngón tay Ngôn Mặc chạm nhẹ qua chữ kia , đó là sự ích kỷ của cô , cho dù không có được , lại vẫn muốn ép nó thuộc về mình . Nhưng hiện tại …

“So với việc để nó ở cạnh mình rồi mục nát , không bằng đưa cho người cần nó .

Huống chi mình cũng nên bồi thường.”

Ngôn Mặc đem cây đàn violin một lần nữa đưa tới tay Nam Cung Nguyên . Nam Cung Nguyên cầm lấy , nhìn chữ “Mặc” kia , nhìn lâu vào chữ này giống như nó tỏa ra một hào quang rực rỡ hấp dẫn ánh mắt của cậu , Nam Cung Nguyên cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ diệu , nhưng lại không rõ là gì . Quay đầu nhìn Ngôn Mặc , mái tóc dài gần như che đi ánh mắt của cô , còn thêm cặp kính thật to , tiếng nói lại cố ý giảm thấp xuống , điểm duy nhất khiến cô khác với ‘trinh tử’ là ở chỗ nước da đen sẫm kia , nhìn thấy nào cũng chỉ thấy tướng mạo này xấu xí .

Nhưng , ở khoảng cách gần như vậy nhìn xuống , Nam Cung Nguyên lại không cảm thấy mặt của cô tệ một chút nào . Không biết vì sao , cậu cảm thấy khi nhìn khuôn mặt này còn rất thoải mái.

“Cám ơn” Cậu ngẩng đầu , lộ ra một nụ cười chân thành , “Đúng rồi , tay cậu đã ổn chưa?”

Nhìn thấy cậu cười rộ lên vô ý lộ ra cái răng nanh , Ngôn mặc liền chuyển sang chuyện khác : “Ừm , biểu diễn còn chưa xong , tại sao cậu đã chạy ra ngoài?” “À , lớp chúng ta đã diễn xong rồi . Mình không có việc gì liền ra đây.” Nam Cung Nguyên cẩn thận cất đàn đi , giải thích nói.


Sau đó , hai người rơi vào yên lặng.

Trên sân thể dục tiếng âm nhạc rộn rã , tiếng mọi người vui vẻ liên tục truyền vào trong phòng học , Nam Cung Nguyên muốn tìm một đề tài , lại bị Ngôn Mặc đoạt trước.

“Vậy , tôi đi trước.”

Không muốn ở gần một nhân vật nguy hiểm thế này , Ngôn Mặc vẫn quyết định đi trước.

“Hả ? Chờ chút , mình cũng muốn đi . Đi cùng nhau chứ?”

Nam Cung Nguyên vội vàng đứng dậy , không hề nghĩ ngợi buột miệng nói ra .

“Không cần , tạm biệt.” Quyết đoán cự tuyệt .


“Khoan đã , có chuyện này,” Ngôn Mặc dừng bước quay lại nhìn Nam Cung Nguyên , Nam Cung Nguyên hạ mi mắt xuống , suy nghĩ lựa từ để nói “Mấy ngày trước tâm tình mình không tốt lắm , cho nên mình không phải cố tình.”

Không phải cố tình ,vậy tức là có ý ? Ngôn Mặc không nói gì liền đi .

Cô không đáp lại.

Nam Cung Nguyên cảm thấy mất mát trong lòng , chát chát , có cảm giác vô lực giống như rơi từ trên không xuống . Mình thật sự là quá đáng như vậy sao ? Không phải như vậy mà. Nam Cung Nguyên chán nản vò đầu , quên đi , sau này hẵng nói . Nam Cung Nguyên ôm hộp đàn , đi về hướng sân thể dục .

Vào buổi tối đương nhiên là Ngôn Mặc ở lại quán bar Trong khoảng thời gian này , việc buôn bán của quán bar đã gấp hai lần , hôm nay lại càng kín chỗ . Cha đã bận rộn đến mức choáng váng đầu óc . Đại mập và Tiểu còi ở quần bar đã sớm làm rượu đến mềm tay , mà không khí của bar luôn cực high , nhưng để phòng ngừa có người náo loạn , mọi người vẫn vô cùng cẩn thận chào hỏi khách khứa.

Bình thường mỗi đêm Ngôn Mặc chỉ lên diễn bốn lần , hát bốn bài hát . Nhưng bởi vì nguyên nhân đặc biệt hôm nay , Ngôn Mặc hiếm thấy lại hát cả buổi , cho đến khi mọi người cuồng hoan qua 0 giờ , Bạch Đạo kiên quyết yêu cầu đưa Ngôn Mặc về nhà , Ngôn Mặc lúc này mới chuẩn bị rời khỏi chốn ăn chơi , quán bar ồn ào tiếng người.

Lúc gần đi Cha đưa cho Ngôn Mặc một bao tiền thưởng nói là tiền mừng năm mới , đại cát đại lợi .

Ngôn Mặc không từ chối , cười nói tiếng cám ơn .

Nhiệt độ rạng sáng mùa đồng thật sự khiến cho người ta không chịu đựng nổi , Ngôn Mặc thu người trong lớp áo đông đi trên đầu đường rét lạnh , Bạch Đạm uống rượu , không thể lái xe , mà Ngôn Mặc cũng không muốn ngồi xe , cho nên hai người liền sóng vai chậm rãi đi trên đường .

“Nhóc con , hôm nay tâm tình thật tốt ” Bạch Đạm nhìn người bên cạnh siết chặt áo gió , hai má bởi vì gió lạnh trước mặt mà trở nên ửng đỏ , Ngôn Mặc ở dưới ánh trăng càng trở nên xinh đẹp hơn , đẹp đến động lòng người.

Ngôn Mặc chuyên chú đá hòn đá dưới chân , chậm chạp hỏi ngược lại : “Tại sao lại nói vậy?”

Bởi vì hôm nay cô hát vô cùng tập trung , bởi vì hôm nay cô hát cả buổi , bởi vì hôm nay cô nở nụ cười rất nhiều lần.

“Cảm giác chăng” Ngôn Mặc lắc đầu , ngửa ngày sau lại gật đầu , sau đó đột nhiên dừng lại nhìn Bạch Đạm , vô cùng nghiêm túc nói : “Anh , anh biết không , thật ra chỉ cần bỏ được chấp nhất , sẽ trở nên rất nhẹ nhõm”


“Oh , Vậy em buông bỏ rồi sao?”

Ngôn mặc nhìn thấy Bạch Đạm cong mắt phượng mỉm cười nói : “Ít nhất em đã đi bước đầu tiên rồi.”

Bạch Đạm vươn tay bọc lấy tay Ngôn Mặc ở trong tay mình , tay cô đã lạnh như băng , nhưng cô vẫn bướng bỉnh giống như một đứa trẻ không thích đeo găng tay .

Há miệng thổi hơi , cẩn thận giúp Ngôn Mặc xoa xoa bàn tay đã lạnh cóng , Bạch Đạm nói tiếp ; “Trong mắt của anh , mặc dù thay đổi hay buông bỏ đều rất khó khăn, nhưng anh vẫn muốn thử.”

Độ ấm trên tay dần dần truyền đến , có cảm giác ấm áp .

Ngôn Mặc nắm tay để vào trong túi áo giữ ấm đột nhiên chạy nhanh về phía trước mấy bước , sau đó xoay người lớn tiếng nói với Bạch Đạm cách đó không xa ;

“Anh,em biết rồi”

Bạch Đạm mỉm cười nhìn Ngôn Mặc , trong mắt tràn ngập yêu thương.

Rạng sáng ngày đầu tiên của năm mới , Ngôn Mặc và Bạch Đạm hai người một câu nói một câu đáp , khi thì phát ra tiếng cười vang . Trên đường người đi không nhiều lắm , nhưng phần lớn đều là có nụ cười trên mặt , tâm tình vui vẻ không cần nói cũng hiểu .

Một năm mới đã đến .

Lúc Ngôn Mặc về đến nhà , trong phòng tối đen , mẹ chắc đã đi ngủ rồi. Ngôn Mặc nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa thật kỹ , cởi giày đi vào nhà.

Đột nhiên , đèn bật sáng trưng .

“Con nhỏ chết tiết kia , mày còn biết về hả ? Bây giờ đã mấy giờ rồi ? Mày muốn chết có phải không?” Mẹ cô hung ác xông tới cho Ngôn Mặc một cái tát , miệng Ngôn Mặc lập tức ngập mùi máu tươi .


“Mày ở bên ngoài chơi đùa đến điên rồi đúng không , ngay cả điện thoại cũng không gọi về , mày có còn coi đây là nhà nữa không hả?” Mẹ một tay nắm chặt tóc Ngôn Mặc kéo đi kéo lại , tay kia thì không ngừng đánh lên người Ngôn Mặc .

Rõ ràng là chính bà không quan tâm tôi , tôi làm thêm cũng không phải ngày một ngày hai , đêm nào cũng thật muộn mới về , chẳng qua đêm nay chỉ về muộn hơn một chút mà thôi .

Ngôn Mặc cắn chặt răng , không lên tiếng . Mỗi lần tâm tình mẹ không có chỗ phát tiết nàng đều khó tránh khỏi bị đánh một chút , chắc ngày hôm nay lại bị cái gì kích thích rồi . Nhưng mỗi lần như vậy Ngôn Mặc đều không đánh lại , cũng không cãi lại , để mặc bà đánh , bà đánh mệt tự nhiên sẽ ngừng .

“Mày nhớ kỹ cho tao , sau này ngoan ngoãn một chút ,đừng có suốt ngày sống vất vưởng ở bên ngoài , có trời mới biết mày đã làm những gì rồi.”

Mẹ cô thở phì phò dừng tay lại , dường như phát tiết đã thoải mái hơn rất nhiều , bà cũng mệt rồi , giáo huấn cô xong liền quay trở về phòng ngủ.

Chờ sau khi cửa phòng ngủ của mẹ đóng lại , Ngôn Mặc mới từ trên ghế sofa , đi vào phòng tắm .

Nhìn vào gương , hoàn hảo , trên mặt không có bị thương , trên cổ có thể dùng khăn quàng che khuất , nhưng trên người nhất định lại có thêm rất nhiều dấu vết , cũng may bây giờ là mùa đông , mặc nhiều quần áo , có thể che lại. Có đôi lúc , thói quen thật sự là một thứ đáng sợ . Khi một người đã có thói quen với cuộc sống hay một chuyện hoặc một người nào đó , thì kể cả khi họ có tiếp tục khác thường hơn nữa cũng có thể chấp nhận , để mặt mà nhìn , chẳng qua cũng chỉ là một chuyện bình thường , giống như chuyện vừa rồi . Ngôn Mặc không có khuynh hướng chịu hành hạ , nhưng đã thành thói quen .

Mẹ không thích mình , từ nhỏ Ngôn Mặc đã biết . Nhưng để hỏi vì sao thì cô không biết . Người cho cô sinh mệnh lại chán ghét cô , điều này khi cô mới biết nhận thức còn có thể đau khổ khóc một mình , nhưng hiện tại , cô đã lạnh nhạt từ lâu rồi .

Vừa nhìn đã thấy xanh xao vàng vọt , muốn khó coi bao nhiều thì có bấy nhiêu khó coi .

Ngôn Mặc nghĩ : chống được hết học kỳ là có thể lấy hơi .

Cũng may , bước chân của thời gian luôn vội vàng đi qua trong lòng mọi người .

Kỳ thi cuối kỳ mọi người nóng lòng chờ đợi lại vừa sợ hãi đến trong âu lo , qua đi không tiếng động .

Khoảng khắc đi ra khỏi vườn trường , ánh sáng rực rỡ vào đông dường như trở nên đặc biệt chói mắt , một đám học sinh kết bè kết đội lao ra khỏi cổng trường , giống như chạy trốn tiến về phía chợ trung tâm .

Sau đó , kỳ nghỉ đông không có gì lộng lẫy đẹp đẽ vào sân , bình thản bắt đầu .

Ngôn Mặc không được may mắn như mấy người Tiểu Nhã , cô còn phải cố gắng kiếm được học phí học kỳ mới , mẹ chắc chắn sẽ không trả giúp cô . Ngôn Mặc hiện tại ngoài hát ở quán bar buổi tối ra , ban ngày còn làm công ở một quán cafe mà cha giúp cô giới thiệu . Bởi vì là nhân viên bán thời gian nên đãi ngộ không bằng nhân viên chính thức của cửa hàng , có điều cũng không tồi , nhất là ở môi trường rất lịch sự tao nhã này , vừa mở cửa là có thể ngửi được hương cafe đặm đà.

Thời gian nghỉ đông rất ngắn ngủi , cho nên , mỗi ngày Ngôn Mặc đều rất bận rộn .

Hoàn toàn không có thời gian đồng ý với lời mời đi chơi của Tiểu Nhã và Yên Nhiên , Nhiệm vụ mỗi ngày của cô chính là chiến đấu .

Giống như hiện tại , hết sức tập trung sửa sổ sách , không thể có chút sai lầm .

Hương thơm cafe nồng đậm trong tiệm , tiếng piano chậm rãi , hơi gió ấm áp thổi ra từ điều hòa , tiếng những cặp tình nhân nói chuyện , tất cả đều có vẻ yên bình thoải mãi .

“Leng keng”

Tiếng chuông của cửa tiệm vang lên , báo có khách hàng đến .

“Ngôn Mặc , bàn số 6 . Tôi bận không qua được , em đi dùm đi.”

“Vâng , cửa hàng trưởng.”

Ngôn Mặc nhanh chóng đặt sổ sách xuống , đi đến bàn số 6 , tuy nhiên ngay khi Ngôn Mặc nhìn thấy khách hàng ngồi ở đó thì không khỏi chần chờ nửa nhịp .

Nam Cung Nguyên cùng một nữ sinh rất được đang ngồi ở đằng kia .

Truyện Ai Cứu Vớt Ai

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện

Website đọc truyện TruyenChu, TruyenFullLightNovel online miễn phí.