Toptruyenhay.edu.vn

Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ - Chương 41

* Xin lỗi các nàng, chiều nay tôi phải đón xe lên trường nên bây giờ tui đăng nhé!

Cô sao lại ở chỗ này?

Cô gái đứng trên nền tuyết, ánh đèn chiếu rọi lên ngũ quan của cô, ấm áp mà lại xinh đẹp kinh người.

Một giây trước Đường Đường còn ở đầu dây điện thoại kia nói cô đang ở nơi cách hắn hơn nửa cái địa cầu cùng các thành viên chương trình "Lữ hành hoa lộ" bên nhau ăn tết. Vậy mà giây tiếp theo lại xuất hiện ở gần hắn như vậy, còn cười nói năm mới vui vẻ với hắn.

Trong lòng như có thứ gì đó, từng chút từng chút ấm lên, Minh Thiếu Diễm nở nụ cười.

Hắn rất ít khi cười, dù là giờ phút này nụ cười của hắn cũng không hề rõ ràng, nhưng đúng là hắn đã cười.

Lúc này Minh Thiếu Diễm mới hiểu ra, vừa rồi rõ ràng là Đường Đường cố ý lừa hắn, tạo bất ngờ cho hắn.

Cái kẻ lừa đảo này.

Đường Đường đi vào biệt thự, khi Minh Thiếu Diễm mở cửa xuống lầu liền nghe thấy âm thanh hưng phấn vui vẻ của dì Trình. Hắn từ chỗ ngoặt của lầu hai đi xuống xem, dì Trình và Đường Đường hai người đang phấn khích cười đùa, sau đó cùng nhau bày lên bữa cơm đoàn viên. Bây giờ, trên TV cũng vang lên tiếng reo hò hoan hô chúc mừng của nhóm MC. Cuối cùng năm mới vô vị trong lòng hắn cũng đã nhuộm thêm chút sắc màu.

Minh Thiếu Diễm cảm thấy tim hắn tựa như đang đập nhanh hơn vài phần, nhưng hắn vẫn như cũ duy trì khuôn mặt ung dung bình tĩnh, âm thanh ổn định, "Sao lại đột nhiên trở về thế này?"

"Bởi vì cháu còn phải ăn tết nữa", Đường Đường cười cởi bao tay, "Ăn tết đương nhiên là phải ở cùng người nhà rồi."

Dì Trình kích động khóc lên liên tiếp lôi kéo tay Đường Đường, "Đúng đúng đúng, ăn tết là phải tề tựu về nhà mới đúng. Cháu đã ăn gì chưa? Nào, mau mau đi thay quần áo đi, dì đi hâm lại sủi cảo."

"Được", Đường Đường ngồi trên máy bay sáu tiếng đồng hồ, lại ngồi xe thêm một giờ, lúc này đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Nhanh chóng lên phòng thay đổi quần áo rồi chạy xuống. Rõ ràng buổi chiều hắn đã ăn sủi cảo, nhưng có lẽ là do bầu không khí gây ra nên nhìn Đường Đường vui vẻ ăn như vậy, Minh Thiếu Diễm cũng cầm lấy đũa ăn mấy cái.

Dì Trình nhìn Minh Thiếu Diễm lại nhìn Đường Đường, trong đôi mắt ngập tràn cảm động.

Cả đời bà không có đứa con nào, nhưng nhìn hai đứa nhỏ nhà Minh gia cùng nhau lớn lên bà cũng chậm rãi xem chúng như con của mình. Đáng tiếc sau này Thiếu Phạn bất hạnh xảy ra tai nạn nên còn lại một mình Minh Thiếu Diễm cô đơn lớn lên.

Lúc trước bởi vì Đường Đường là con gái Minh Thiếu Phạn nên bà vô cùng thích Đường Đường. Nhưng sau này bà thích Đường Đường không chỉ vì suy nghĩ đó nữa mà là đứa nhỏ Đường Đường này thật sự rất làm người khác yêu thích.

Một ngôi nhà lạnh lẽo thế này vì có Đường Đường tiến vào mà trở nên không còn như trước nữa.

Đợi khi cơm nước xong, dì Trình dọn dẹp bàn ăn sau đó đi phòng bếp bận việc. Bây giờ hai chú cháu mới có thời gian hỏi thăm tình hình gần đây như thế nào. Một câu "Cũng không tệ lắm" của Minh Thiếu Diêm đã khái quát xong tình hình gần đây của hắn, sau đó hắn tự nhiên mà đem đề tài chuyền đến trên người Đường Đường.

Thật ra gần như bọn họ mỗi ngày đều gọi điện thoại, hàng ngày cô làm gì hay chơi cái gì Minh Thiếu Diễm đều biết, Đường Đường sợ Minh Thiếu Diễm cảm thấy nhàm chán nên vắt hết óc suy nghĩ, có cái gì cũng nói hết cho Minh Thiếu Diễm.

Ví như cô và bọn Mễ Việt cùng nhau chơi đấu địa chủ, còn thắng được rất nhiều tiền, lại ví như bọn họ cùng lặn xuống biển chơi. Cô còn kể cả chuyện Bách thần không cẩn thận đi lạc được cô tìm thấy cho Minh Thiếu Diễm nghe.

Mày Minh Thiếu Diễm nhíu lại gần như không thể thấy được, "Đi lạc?"

Đường Đường đem những chuyện hôm đó xảy ra kể cho Minh Thiếu Diễm nghe, Minh Thiếu Diễm nghe xong liền trực tiếp quăng cho Bách Thần hai chữ, "Ngu ngốc."

Đã hơn hai mười tuổi rồi lại còn lạc đường.

Nhớ tới Bách Thần hôm đó, Đường Đường cũng rất đồng ý, đúng là ngu ngốc.

Minh Thiếu Diễm phê bình Bách Thần xong lại chuyển lên người Đường Đường, mày nhíu lại, "Cháu đi tìm người? Bọn họ để cho một cô gái như cháu tối muộn còn ra ngoài tìm người?"

"Bởi vì cháu là hướng dẫn viên du lịch mà, đương nhiên phải phụ trách an toàn của các đội viên. Hơn nữa cũng không phải chỉ mình cháu tìm mà là chị Nhan Nghiên và anh Vũ một nhóm, cháu và Tiểu Mễ một nhóm."

Không phải một người, cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng cảm thấy tạm ổn. Hắn không hỏi lại chuyện của Bách Thần nữa mà quay qua chú ý đến Tiểu Mễ này.

Thời điểm hắn nói chuyện điện thoại với Đường Đường, cô sẽ thường xuyên nhắc tới Mễ Việt, xem ra quan hệ rất không tồi.

Minh Thiếu Diễm nghe Đái Na nói, tuổi Mễ Việt và Đường Đường không sai biệt lắm, khó trách dễ ở chung.

Mễ Việt đối với Đường Đường tốt, quan tâm Đường Đường khiến Minh Thiếu Diễm tự nhiên cũng có ấn tượng không tồi đối với Mễ Việt. Hắn gật đầu hỏi cô, "Ngoại trừ cháu còn có ai về nhà ăn tết nữa?"

"Chị Nhã Trúc nói muốn bên cạnh con gái nên về sớm nhất. Tiểu Mễ cũng vậy, nhà cậu ấy là gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có một mình mẹ cậu ấy, nên cậu ấy về nhà đón tết cùng mẹ."

Còn rất hiếu thuận.

Minh Thiếu Diễm rất nguyện ý để cho Đường Đường và cậu nhóc có gia giáo kia ở chung nhiều hơn.

"Cháu xin nghỉ được bao lâu?"

Vừa nói đến cái này, Đường Đường lập tức nhụt chí, dựng thẳng một đầu ngón tay lên, "Chỉ có một ngày."

Mày Minh Thiếu Diễm nhíu lại, "Một ngày."

Hôm nay trở về ngày mai liền đi?

Không nói đến thời gian dài hay ngắn, nhưng bỏ qua thời gian ngồi máy bay thì Đường Đường còn thời gian để nghỉ ngơi không? Ban tổ chức không sợ khách mời không chịu đựng nổi?



"Chị Nhã Trúc là tiền bối nên đạo diễn cho chị ấy ba ngày, còn cháu và Tiểu Mễ đều là một ngày", thật ra Đường Đường cũng hiểu được. Tổ tiết mục vẫn còn đang tiếp tục làm việc, chỉ cần một ngày còn mở camera thì ngày đó vẫn phải tiêu hao tài chính. Tổ tiết mục muốn cố gắng tiết kiệm tiền như vậy cũng không sai.

Hơn nữa, nói trắng ra, chương trình này không có Đường Đường, không có Mễ Việt thì tính giải trí liền trực tiếp giảm hơn một nửa.

Hôm nay sau khi xuống máy bay, đạo diễn liền gửi Wechat cho cô bảo cô sớm trở về chút, còn gửi cho cô một đống biểu tượng khóc lóc. Ngài ấy còn nói chỉ còn lại năm khách mời, đúng là muốn có bao nhiêu nhàm chán liền có bấy nhiêu.

Đường Đường vội vàng về nhà cùng hắn ăn tết, Minh Thiếu Diễm thừa nhận hắn rất cảm động, nhưng bỏ qua cái đó thì nghĩ đến việc cô chỉ có một ngày nghỉ khiến cảm động của Minh Thiếu Diễm đều bay biến hết.

Hiện tại đã là rạng sáng 1 giờ, ngày mai 12 giờ trưa là cô đã phải lên máy bay, có nghĩ là thời gian Đường Đường ở nhà còn chưa đến mười hai tiếng?

Liên tục hai ngày ngồi máy bay bay tới bay lui như vậy thì dù trẻ tuổi cũng không chịu nổi.

Nếu Trương Nhã Trúc có thể nghỉ ba ngày vậy đương nhiên Đường Đường cũng có thể. Minh Thiếu Diễm lập tức muốn bảo Đái Na gọi điện thoại cho tổ tiết mục, nhưng Đường Đường đã lanh tay lẹ mắt nhào lên ôm cánh tay Minh Thiếu Diễm, "Chú nhỏ, đừng đừng!"

"Cháu đã mua vé máy bay khứ hồi rồi, cũng cùng một chuyến với Tiểu Mễ, đúng lúc cùng nhau bay đến đó."

"Nói cậu ta quay lại trước."

"Cháu chỉ là một người mới sao có thể làm như vậy", Đường Đường rút điện thoại trong tay Minh Thiếu Diễm đặt qua một bên, sau đó mới buông tay Minh Thiếu Diễm ra, ngồi xuống một lần nữa, "Hơn nữa cháu một mình ngồi trên máy bay rất nhàm chắn, có người nói chuyện cùng thì tốt hơn."

Minh Thiếu Diễm mặt lạnh không nói lời nào.

Nhưng là hắn không cản lại nữa.

Qua một hồi lâu, Minh Thiếu Diễm mới nói, "Chú là lo lắng cháu bôn ba qua lại thân thể sẽ không chịu nổi."

"Cháu còn trẻ mà", Đường Đường nhảy lên. Trước kia khi cô đóng phim có đôi khi phải quay chụp sáng đêm suốt mười ngày, lúc đó mỗi ngày cô ngủ không đến bốn giờ. So với trước kia thì bây giờ một chút cũng không vất vả, cùng lắm thì chút nữa trở về đắp mặt nạ rồi thoa chút kem mắt là được rồi.

Tuy rằng tuổi trẻ nhưng vẫn nên coi trọng bảo dưỡng.

Lại nói chuyện với Minh Thiếu Diễm thêm vài câu, Đường Đường liền lên lầu tắm rửa một cái. Tìm một miếng mặt nạ chuyên dùng để dưỡng da dành cho người thức đêm cẩn thận đắp lên, sau đó cô lắc lắc lư lư đi tìm Minh Thiếu Diễm.

Cô mang theo vài món quà nho nhỏ khi mua được trong khoảng thời gian du lịch tặng cho Minh Thiếu Diễm, còn có dì Trình.

Gõ gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm. Đến khi Minh Thiếu Diễm ra mở cửa liền bị gương mặt đang đắp mặt nạ của Đường Đường làm cho hoảng sợ.

Bất đắc dĩ lui về sau hai bước, kêu Đường Đường đi vào.

"Không phải nói tuổi cháu còn trẻ sao?", đột nhiên Minh Thiếu Diễm trêu chọc Đường Đường, "Đắp mặt nạ làm gì?"

"Dù tuổi trẻ nhưng việc thức đêm vẫn rất có hại với làn da nha, làm da thiếu nước này, còn làm da bị thiếu dưỡng chất nữa. Hơn nữa thức đêm còn khiến làn da bị thô ráp dẫn đến lão hóa sớm. Đặc biệt là ở phần mắt", nói đến chuyện dưỡng da, Đường Đường hoàn toàn có thể xem là chuyên gia, "Cho nên, chăm sóc da thì không cần nhìn tuổi, có điều kiện thì bảo dưỡng da sớm một chút. Vậy nên, chú nhỏ, chú cố gắng đừng đem công việc về nhà nữa, mỗi ngày nghỉ ngơi sớm một chút. Đừng thức đêm! Nếu chú có thời gian thì cũng nên chăm sóc da đi..."

Nói đến đây Đường Đường lập tức dừng lại, tròng mắt vừa chuyển liền hưng phấn nói, "Chú nhỏ, hôm nay chú cũng thức đêm. Hay là chú cũng đắp một cái mặt nạ đi."

"Không đắp", Minh Thiếu Diễm không hề suy nghĩ, từ chối.

Đại nam nhân thì đắp mặt nạ cái gì.

"Mặt nạ không phải là thứ chỉ có phụ nữ dùng đâu, Tiểu Mễ. Bách Thần mỗi ngày còn cần mẫn chăm sóc da hơn cháu nữa", Đường Đường nói, "Đắp mặt nạ là để làn da không không già đi. Chú nhỏ, ngày thường chú nên chăm sóc nhiều hơn. Chú cũng sắp ba mươi rồi, mặc dù thoạt nhìn vẫn giống như hai mươi mấy tuổi, lại còn đẹp nữa, nhưng sao chú lại không coi trọng gương mặt mình như vậy."

Minh Thiếu Diễm:......

"Chú nhỏ, chăm sóc da để không già..."

Một chữ "già", kích thích dây thần kinh của Minh Thiếu Diễm.

Hắn chỉ mới 27 tuổi, một chút cũng không già, thậm chí còn rất trẻ, nhưng là so với một Đường Đường mới 18 tuổi, Minh Thiếu Diễm cảm thấy dường như hắn có chút già.

Sau một lúc trầm mặc thật lâu Minh Thiếu Diễm cũng nhận thua, "Đắp."

"Yeah", Đường Đường cao hứng từ sô pha nhảy lên, "Chú nhỏ, chú chờ cháu nha, cháu lấy mặt nạ cho chú."

Nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã mang theo một miếng mặt nạ chạy về, "Chú nhỏ, chú rửa mặt trước đi, rửa xong thì đắp cái này. Mười lăm phút sau thì lấy xuống, đợi sau khi hấp thu xong rửa mặt lại sạch sẽ là được."

Minh Thiếu Diễm nhìn cô cháu gái vẫn luôn miệng lải nhải, trong lòng không nhịn được nghĩ thầm. Không lẽ hắn còn có thể trốn không đắp mặt nạ?

Lúc hắn định xoay người đến phòng vệ sinh, dường như nhớ tới gì đó Minh Thiếu Diễm quay đầu nói với Đường Đường, "Chú tự mình làm là được, cháu mau trở về ngủ đi."

Hắn có thể đắp mặt nạ nhưng đắp mặt nạ mà còn để Đường Đường thấy, vậy thì không thể.

Mất mặt.

Đường Đường còn chưa phản ứng lại đã bị Minh Thiếu Diễm đẩy ra ngoài.


... Không phải, cháu còn chưa chỉ chú đắp xong còn phải bảo dưỡng như thế nào nữa mà.

Được rồi, chờ sau khi đắp xong lại nói sau.

Đường Đường về phòng rửa sạch dưỡng chất trên mặt mình, lại dưỡng ẩm rồi thoa kem mắt. Nhìn thời gian không sai biệt lắm, lúc này Đường Đường lại đem theo một đống chai lọ vại bình đi xuống lầu tìm Minh Thiếu Diễm.

Minh Thiếu Diễm đúng là vừa mới rửa mặt sau khi đắp mặt nạ xong.

Không thể không thừa nhận, đắp xong lại sờ sờ, xúc cảm hình như tốt hơn trước một chút?

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Minh Thiếu Diễm bất đắc dĩ mở cửa ra, "Đã đắp xong rồi..."

Lời nói còn chưa dứt hắn đã thấy đống chai lọ vại bình trong tay Đường Đường. Minh Thiếu Diễm theo bản năng muốn đuổi người nhưng Đường Đường đã tay mắt lanh lẹ nhảy vào, "Đắp xong còn phải thoa thêm vài món nữa..."

Lần này Minh Thiếu Diễm như thế nào cũng không đồng ý.

Hơn nữa, những món mỹ phẩm dưỡng da kia đều là dành cho nữ phải không? Hắn là đàn ông thì dùng thế nào?

Lần này dù Đường Đường nói cái gì cũng không chịu dùng.

Mắt thấy Minh Thiếu Diễm lại muốn đuổi người, Đường Đường hết cách đành phải lui một bước, "Vậy chỉ dùng kem mắt thôi! Cái khác đều không dùng!" Sau đó chỉ vào khóe mắt không có chút nếp nhăn nào của Minh Thiếu Diễm mà trợn mắt nói dối, "Chú nhỏ, chú xem khóe mắt chú đều có nếp nhăn rồi này, bây giờ không chú ý thì sau này càng rõ hơn."

Minh Thiếu Diễm ngừng lại, ngón tay hơi hơi vuốt phần khóe mắt, "Thật sự?"

"Thật!", Đường Đường đẩy Minh Thiếu Diễm ngồi trên sô pha, "Chú nhỏ, chú đừng làm thẳng nam thấy mỹ phẩm dưỡng da liền trốn tránh. Đàn ông dưỡng da cũng rất bình thường nha, hiện tại cũng có rất nhiều sản phẩm dưỡng da nam. Loại kem mắt này nam hay nữ đều dùng được, chú dùng thử xem."

Minh Thiếu Diễm vốn muốn tự mình làm nhưng Đường Đường đã mở nắp chái, quét một ít kem bên trong đi đến trước mặt hắn.

Cô chợt đến gần như vậy làm Minh Thiếu Diễm theo bản năng dựa ra sau, tay trái Đường Đường đè lại bả vai hắn, đặt ngón tay dính kem nhẹ nhàng xoa lên phần bọng mắt của Minh Thiếu Diễm.

Kem được tay nhỏ thoa lên, động tác mát xa phần dưới mắt nhẹ nhàng kéo dài từ phần đầu đến đuôi không hề dùng sức, thẳng cho đến khi kem mắt hoàn toàn được hấp thụ.

Đường Đường rất nghiêm túc, Minh Thiếu Diễm chỉ có thể cảm nhận được lực trên vại cùng ngón tay ôn nhu xoa xoa quanh mắt hắn.

Sống lưng Minh Thiếu Diễm có chút cứng đờ, cũng không dựa ra sau nữa. Minh đổng, người chưa bao giờ tiếp xúc gần với phụ nữ, giờ phút này đến một cử động nhỏ cũng không dám, bị động để cháu gái ấn trên sô pha mà thoa kem mắt.

Thoa mắt trái xong lại đến mắt phải, rốt cuộc cũng xong, thân thể Đường Đường chợt cách xa ra.

"Được rồi", Đường Đường vỗ vỗ tay, "Chú nhỏ, chú có thể không dùng những món khác nhưng kem mắt là nhất định phải thoa. Mỗi ngày phải thoa hai lần, không quan trọng sớm hay muộn, tối đa là nửa phút."

Minh Thiếu Diễm không biết vì sao lại cảm thấy có chút không muốn nhìn mặt cháu gái.

Hoặc là nói không dám nhìn.

"... Biết rồi, mau đi lên đi, ngày mai còn phải lên máy bay."

Lại bắt đầu đuổi người! Đường Đường bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa ôm đống lớn chai lọ vại bình muốn rời khỏi, trước khi đi còn ngoái lại dặn dò, "Chú không được quên đâu đó."

"Biết rồi, bà quản gia nhí", Minh Thiếu Diễm rốt cuộc cũng đem Đường Đường đuổi ra ngoài. Đợi khi cửa đóng lại, Minh Thiếu Diễm liền giơ tay sờ sờ vị trí vừa thoa kem mắt lúc nãy, đi vào phòng vệ sinh.


Nhìn bản thân trong gương hơn nửa ngày cũng không phát hiện ra một nếp nhăn nào.

Cái kẻ lừa đảo chuyên gạt người này.

Nhưng, Minh Thiếu Diễm nhìn kem mắt Đường Đường để lại nghĩ nghĩ, vẫn là nên thử xem.

Hắn là chú nhỏ, không thể để đến một ngày nào đó biến thành chú già được.

Ngày hôm sau, Minh Thiếu Diễm cuối cùng cũng có thể uống cà phê Lam Sơn đã lâu không uống, còn Đường Đường sau khi pha cà phê xong cũng lên đường đến sân bay.

Mễ Việt đã ở sân bay đợi hơn nửa tiếng, thấy cô liền cao hứng vẫy vẫy tay, gân cổ lên hô một tiếng.

Một người đàn ông cao một mét tám, không kêu đã làm người ta chú ý, bây giờ kêu lên một tiếng làm mọi người lập tức nhận ra. Mễ Việt nhận ra còn không nói, đằng này đến Đường Đường cũng bị phát hiện.

"Trời ạ, đó là Mễ Việt và Đường Đường phải không? Sao bọn họ lại đi cùng nhau vậy?"

"Không phải bọn họ đang cùng nhau quay "Lữ hành hoa lộ" à?"

"Vậy Bách Thần đâu, có phải cũng ở gần đây không? Còn có Nhan Nghiên nữa?"

Xung quanh lập tức có chút hỗn loạn, người đại diện của Mễ Việt hận không thể cho cậu một cái tát, vẻ mặt xấu hổ nhìn Đường Đường, sau đó vội vàng che chở để hai người vào lối đi đặc biệt.

Chờ khi lên máy bay, đại khái buổi tối hai người đều ngủ không ngon nên vừa ngồi vào chỗ liền bắt đầu ngủ. Bọn họ hoàn toàn không biết hai người đã được đưa lên hot search.


Từ khi "Lữ hành hoa lộ" được quay chụp tới này đều không có tin tức gì, thật vất vả hôm nay Mễ Việt với Đường Đường mới xuất hiện, huống chi có người chụp được ảnh Đường Đường và Mễ Việt nói nói cười cười, bộ dạng rất thân mật.

Fans Mễ Việt, thứ nhất là không nhiều bằng Bách Thần, thứ hai là không mạnh mẽ như fans Bách thần, cho nên bây giờ nhìn thấy hai người đi cùng nhau họ hoàn toàn không hề giống như fans Bách Thần lúc trước đối xử với Đường Đường không khách khí.

Lúc trước fans Bách Thần nói thẳng Đường Đường không xứng với Bách Thần, nói cô chỉ biết dát vàng lên mặt.

Nhưng fans Mễ Việt không dám ngông cuồng như vậy mà chỉ liên tục làm sáng tỏ, nói hai người chỉ là bạn, mọi người đừng đoán mò.

Dù "Lữ hành hoa lộ" còn chưa phát sóng, nhưng đã được miễn phí cho một vé lên hot search. Còn tại đảo Saipan, mọi người lướt xem hot search đều cười nói hai người này vậy mà hẹn cùng nhau tới, Bách Thần nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nhìn một hồi lâu sau cũng tắt Weibo đi.

Từ khi tới chương trình này, Đường Đường chưa bao giờ xuất hiện trước mắt anh cười vui vẻ như vậy.

Mễ Việt và Đường Đường trở về được hai ngày thì Trương Nhã Trúc cũng trở lại, mọi người lại tiếp tục chiến đấu ở nơi khác.

Lần này tổ tiết mục thuê một chiếc RV [1] cho mọi người, điều kiện chiếc RV cũng không tệ lắm, ngoại trừ Đường Đường không có bằng lái thì những người còn lại đều có thể thay nhau lái xe.

Thật ra cô biết lái xe, nhưng "Đường Đường" thì lại không biết nên cô chỉ có thể an an tĩnh tĩnh ngồi ở phía sau.

Ngồi trên xe, thời gian mọi người ở cùng nhau trong nháy mắt tăng lên rất nhiều, ngay cả nhưng người không ai nghĩ đến sẽ chơi đấu địa chủ như Lưu Linh và Trương Nhã Trúc cũng vì trên xe quá nhàm chán mà gia nhập đội quân chơi.

Mà Mễ Việt, rốt cuộc cũng có thời gian chơi game, còn lôi kéo thêm được một vị tiểu ca quay phim chơi game rất lợi hại chơi cùng.

Bách Thần nhìn nhìn cũng thấy ngứa tay, vì thế đội chơi game tăng thêm một thành viên nữa.

Chơi chơi một hồi lâu, đột nhiên đạo diễn đưa ra một kiến nghị, xét thấy mọi người đều thích chơi game cho nên sao đội khách mời và tổ tiết mục không mở ra một cuộc so tài, năm trận thắng ba, chỉ cần thắng được tổ tiết mục thì khách mời sẽ có được 10 ngàn Euro, ngược lại thì đội khách mời phải đưa lại 10 ngàn Euro cho tổ tiết mục.

Mễ Việt vừa nghe thấy 10 ngàn Euro liền không chút suy nghĩ đồng ý, "Thành giao!"

Bách Thần vội vàng bịp miệng cậu lại, "Đánh không lại làm sao? Bên đó có anh Phong chơi lợi hại như vậy."

Anh Phong chính là người quay phim mà mỗi ngày Mễ Việt đều lôi kéo chơi cùng, đạt cấp cao thủ, biệt danh là thích khách thích thể hiện.

Mễ Việt ngẩn người, sau đó liền nói không có chuyện gì, "Sợ cái gì, trước đây không phải có người nói chị Nhan Nghiên chơi đến cấp cao thủ 88 sao đứng thứ ba toàn khu sao, nhất định so với anh Phong lợi hại hơn nhiều."

Bách Thần lúc này mới nhớ tới, Nhan Nghiên cũng biết chơi trò này.

Đúng nha.

Động tác hai người cùng nhất trí nhìn về phía Nhan Nghiên, "Chị chơi chung không?"

Sắc mặt Nhan Nghiên có hơi trắng, nhưng vẫn gật gật đầu.

Có một khoảng thời gian cô chơi game này cùng bạn bè thân thiết, lúc đó cô thường chơi mấy tướng thuộc dạng anh hung hay pháp sư. Trước đây bởi vì hình tượng Nhan Nghiên biết chơi game nên cô cũng download về chơi vài lần, hẳn là... hẳn là còn chơi tốt đi.

Bách Thần và Mễ Việt hoan hô một tiếng, "Nhưng thêm chị ấy vào vẫn không đủ, phải cần đến năm người. Em nhớ anh Vũ hình như có chơi, thêm anh Vũ nữa là bốn người. Còn chị Sở Sam, chị chơi không?"

Sở Sam xua tay, "Chị chỉ chơi Ngôi Sao Thời Trang."

"Đường!"

Mễ Việt cao giọng gọi Đường Đường đang ngồi ở ghế phó lái phía trước, Đường Đường quay đầu lại, Mễ Việt rống to, "Cậu biết đánh Vương Giả không?"

"Biết a."

"Đến đây đến đây, đủ năm người rồi, chị Nhan Nghiên chị giỏi nhất, cho chị đi rừng."

Nhan Nghiên:......

"Cầu che chở."

Tay Nhan Nghiên run lên, ấn chọn một con tướng đi rừng mà cô chưa chơi lần nào.

Khóa.

Trước mắt Nhan Nghiên tối sầm.

Không còn đường lùi nữa.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Nghiên: Tuyệt vọng, muốn khóc.

Truyện Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện