Toptruyenhay.edu.vn

Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Thanh Xuân Của Tôi Đó! - Chương 7

Sau khi hai người kết bạn trong Wehcat, Tưởng Tiểu Mễ định cất điện thoại vào thì có tin nhắn đến, là Quý Vân Phi gửi hình sticker một con cún trêu một con mèo. Chẳng hiểu sao Tưởng Tiểu Mễ đột nhiên thấy hình sticker đó như cô và Quý Vân Phi, hơn nữa nét mặt của con cún đó cũng cực kỳ giống Quý Vân Phi.

Trong lớp chỉ còn rải rác vài bạn học, đều là những bạn trực nhật hôm nay.

Quý Vân Phi cầm vài cuốn sách lên, xong nhét bài thi vào trong một trong cuốn sách, rồi kẹp bút ở bìa sách, tỏ vẻ muốn ra khỏi lớp, cậu hỏi cô, "Chiều nay có tới lớp học thêm không?"

"Có, nay có hai tiết Toán." Tưởng Tiểu Mễ cũng đứng lên, khoác ba lô lên vai, tay chống nạng, vừa nói vừa đi về phía cửa lớp.

"Mình cũng có tiết, chúng ta cùng đi thôi." Quý Vân Phi bước nhanh vượt lên trước cô, "Để mình xách ba lô dùm cậu, cậu đi đứng loạng choạng thế, cậu mà té thì người ta lại trách mình."

Tưởng Tiểu Mễ: "?" Việc cô bị té có liên quan gì cậu ta?

Quý Vân Phi dang tay định cầm lấy ba lô, nào ngờ Tưởng Tiểu Mễ từ chối, "Không cần, mình đeo được mà".

Quý Vân Phi xem như không nghe thấy, cậu đưa tay gần như kéo ba lô trên vai của cô. Tưởng Tiểu Mễ sức lực không bằng cậu, đành phải buông tay. Ra đến hành lang, Quý Vân Phi để ba lô của Tưởng Tiểu Mễ lên bàn, mở khoá ba lô ra rồi bỏ mấy cuốn sách của cậu vào trong. Tưởng Tiểu Mễ mắt chữ A mồm chữ O nhìn cậu, không biết phải diễn tả bằng lời thế nào. Ba lô của cô màu rượu vang, phù hợp cho cả nam lẫn nữ dùng.

Quý Vân Phi đeo ba lô lên vai, hai tay đút túi quần, lúc thì đi nhanh, lúc thì đi chậm, cậu luôn đợi cô cùng đi.

Đã cuối thu rồi, tiết trời se lạnh hơn mấy hôm trước. Cửa sổ ngay cầu thang được mở toang, cơn gió lạnh len lỏi thổi qua gáy của Quý Vân Phi, cậu lạnh bèn kéo phéc-mơ-tuya áo lên, rồi nhìn sang Tưởng Tiểu Mễ, hôm nay cô cũng mặc váy nhưng khác màu với chiếc váy ngày hôm qua.

"Cậu mặc váy không lạnh hả?" Quý Vân Phi hiếu kỳ hỏi.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Có mặc quần giữ nhiệt bên trong mà."

"Chân phải cậu bị thương nặng vậy mà còn mặc quần giữ nhiệt ôm sát vậy sao?" Quý Vân Phi lại hỏi tiếp.

"Thì cắt một đoạn ống quần chân phải là được." Chỗ băng thạch cao không cần phải mặc quần giữ nhiệt làm gì. Thế nhưng, Tưởng Tiểu Mễ trả lời xong mới ý thức được đầu óc mình hồ đồ rồi, cho nên mới nói mấy chuyện tế nhỉ này với một người con trai.

Xuống đến dưới lầu, cô đã thấy dì giúp việc đang chờ để chở cô đến lớp học thêm.

"Để mình mang ba lô tới trung tâm giúp cậu, dù gì sách mình cũng để trong ba lô cậu." Dứt lời, cậu mặc kệ cô nàng có đồng ý hay không, một mạch đi thẳng.

Dưới trung tâm có một cửa hàng tiện lợi, Quý Vân Phi chưa lên lầu ngay mà lượn vào cửa hàng, mua một chai sữa chua, lúc đi ngang quầy bánh kẹo, cậu nhìn thấy mấy bịch kẹo dẻo QQ, cậu đắn đo nên mua vị dâu, vị đào hay vị táo, cuối cùng cậu mua hết mỗi vị một bịch.

Ở sảnh giải lao trên lầu, Quý Vân Phi vừa lên đã thấy một cậu nam sinh cười nói tí tửng đang ngồi cạnh Tưởng Tiểu Mễ, không ai khác ngoài Đằng Tề.

Quý Vân Phi đến gần, nhăn mặt hỏi, "Cậu tới đây làm gì?".

Đằng Tề ngước mắt, "Hỏi vớ vẩn, tới đây đương nhiên là đi học rồi."

"Cậu?"


"È hèm, thì học thêm toán." Đằng Tề cười hì hì nói.

Trước đó, mẹ cậu ta định đăng ký học thêm tại trung tâm cho cậu ta, nhưng cậu ta kêu có đăng ký thì cũng không đi học, thà học thêm ở nhà còn hay hơn. Sau này, khi biết Tưởng Tiểu Mễ học thêm tại trung tâm này, hôm qua cậu ta bèn nói với mẹ là muốn đi học thêm, vì suýt nữa cậu ta đứng chót lớp trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi. Mẹ cậu ta nghe thế, dĩ nhiên bà vui vẻ đến không ngủ được, hôm nay sốt sắng đến đăng ký cho cậu ta, lớp chuyên thì sợ cậu ta theo không kịp, nên đã đăng ký lớp bổ túc. Cậu ta chọn cùng một lớp bổ túc với Tưởng Tiểu Mễ, vậy là có thể làm bạn cùng lớp với cô rồi.

"Với đầu óc như này của cậu, có bổ túc cỡ nào cũng vô dụng thôi, thà cậu nên chơi bóng rổ cho thư giãn đầu óc đi, biết đâu lần sau vớ bở được thêm vài điểm." Quý Vân Phi nói móc cậu ta, rồi vặn nắp chai nước trong tay, uống vài ngụm lớn cho hạ hoả.

"Cậu không nói câu nào tử tế được hả?" Đằng Tề đá Quý Vân Phi một cái.

Quý Vân Phi chẳng muốn nói qua nói lại với cậu ta, cậu đưa ba lô cho Tưởng Tiểu Mễ.

Đằng Tề ngó Quý Vân Phi, thì ra cậu ấy xách ba lô dùm Tưởng Tiểu Mễ từ trường tới đây, cậu ta đảo mắt suy nghĩ, mai mốt không được ngu ngốc chạy thẳng tới trung tâm trước, phải học cách lấy lòng con gái mới được.

Tưởng Tiểu Mễ biết sách của Quý Vân Phi còn nằm trong ba lô của mình, cô mở khoá ra, nào ngờ phát hiện có mấy bịch đồ ăn vặt và sữa chua được để trên cùng.

"Mình cũng thích ăn mấy này lắm." Đằng Tề từ trước đến giờ luôn "tự nhiên như nhà mình", cậu ta thò tay lấy một bịch kẹo dẻo QQ vị táo. Thật ra, cậu ta cũng không thích đồ ăn có vị chua.

"Này không phải của mình." Tưởng Tiểu Mễ muốn giựt lại bịch kẹo.

Đằng Tề phản ứng nhanh, ngả người ra sau, tay cầm bịch kẹo cũng đưa ra đằng sau, khiến cô không chụp được.

"Cậu nhỏ mọn thế, lúc cậu nằm viện, ngày nào mình cũng mua đồ ăn vặt cho cậu mà." Đằng Tề xé luôn bịch kẹo, lấy một viên kẹo dẻo bỏ vào miệng, "Đừng giận mà, lát học xong mình mua mấy bịch bù lại cho cậu."

"Không phải của tớ thật mà, là của Quý Vân Phi để đỡ trong ba lô mình đó." Tưởng Tiểu Mễ khó xử nhìn Đằng Tề.

"Vậy mình càng không cần khách sáo." Đằng Tề hất cầm nhìn Quý Vân Phi, "Cám ơn nha". Cậu ta lại ngó vào ba lô thì thấy có chai sữa chua trong túi Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu uống này không?"

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Trong bình tớ còn nước."

Đằng Tề chẳng hề tỏ ra gượng gạo, "Vậy mình uống luôn."

Quý Vân Phi: "..."

Trong ba lô còn lại hai bịch kẹo dẻo, Tưởng Tiểu Mễ liền đưa cho Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi chỉ lấy một bịch, "Mỗi người một bịch."

Tưởng Tiểu Mễ không muốn ăn, tay cô vẫn giơ lên trong không trung, nhưng Quý Vân Phi xoay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô nữa.

Chuyện bạn bè cho nhau đồ ăn là chuyện bình thường, Tưởng Tiểu Mễ cũng không cố chấp, cô thả bịch kẹo lại trong ba lô của mình.

Đúng lúc này, điện thoại của Quý Vân Phi vang lên, là ba của cậu gọi.


"Vân Phi, con đâu rồi? Bạn con tan trường hết rồi, sao vẫn chưa thấy con thế." Ông chờ cậu trước cổng trường, hơn mười phút mà vẫn không thấy cậu đi ra.

Quý Vân Phi vội đi sang một bên, tìm một chỗ vắng người rồi trả lời,"Ba, con quên nói với ba, nay con có lớp học bù ở trung tâm, tới bảy giờ mới xong, ba về trước đi, lát học xong con tự mình về."

Chiều nay ba của cậu vừa từ Bắc Kinh công tác về, lúc trưa ông có gửi tin nhắn nói sẽ đến trường đón cậu mà cậu quên béng đi mất.

Một giọng nữ truyền tới từ bên của ba Quý, "Vân Phi, con đang đâu vậy?"

Quý Vân Phi nghe ra là tiếng của mẹ, "Mẹ cũng về rồi à?". Mẹ cậu đợt trước ra nước ngoài huấn luyện, bà nói tới đầu tháng mười mới trở về nước.

Ba cậu đưa điện thoại cho mẹ, "Con trai, nay con trực nhật hả?"

"Không, con đang đi học."

"Nay con không nghỉ học được sao?"

"... Thầy bắt phải học bù."

"Vậy mẹ với ba con chờ con học xong rồi cùng về nhà."

"Không cần." Ngập ngừng giây lát, Quý Vân Phi đằng hắng hai tiếng, "Mẹ, mẹ với ba về nhà nấu cơm chờ con đi, dù sao nhà mình cũng gần trung tâm, con tự mình về nhà được mà, con đâu phải con nít nữa, không cần đón con đâu."

Cậu trò chuyện thêm vài câu với mẹ rồi mới cúp điện thoại, Quý Vân Phi thở phào, cậu có nói dối bao giờ đâu, bởi thế hồi nãy nói chuyện cứ lóng nga lóng ngóng, sợ bị phát hiện.

Quý Vân Phi trở lại sảnh giải lao, thấy Đằng Tề đeo ba lô của Tưởng Tiểu Mễ đi về phía lớp học, còn Tưởng Tiểu Mễ thì đi sau lưng cậu ta.

Vẻ mặt Tưởng Tiểu Mễ bất đắc dĩ, vừa rồi cô không cho Đằng Tề mang ba lô giúp mình, mà cậu ta nằng nặc đòi mang giúp cô cho bằng được, nói rằng bạn bè phải đoàn kết thân ái, giúp đỡ lẫn nhau, cậu ta còn lèm bèm là con trai theo lý phải chăm sóc con gái. Cậu ta cứ luyên thuyên nói một cách hùng hồn, đầy lý lẽ.


"Sách cậu trên ghế sô pha kìa." Tưởng Tiểu Mễ chỉ chỉ bên kia.

Quý Vân Phi "ừ" một tiếng, sau đó đạp Đằng Tề một cái, xong ngồi xuống ghế sô pha.

"Mợ nó, cậu lên cơn hả?" Đằng Tề xoay người xoa chân mình, cái anh chàng này đá một cái mạnh thật.

Quý Vân Phi, "Mình nhìn cậu là muốn lên cơn rồi."

"..."

Đã tới giờ học, Đằng Tề không có thời gian cự cãi, cậu ta hấp tấp đi theo Tưởng Tiểu Mễ vào lớp.

Cửa phòng học khép lại, Quý Vân Phi cũng thu lại ánh nhìn.

Hôm nay cậu ta không có lớp học thêm, chỉ vì muốn đi cùng Tưởng Tiểu Mễ nên mới nói dối, ai biết sẽ gặp bóng đèn là Đằng Tề đâu.

Trong lớp, Tưởng Tiểu Mễ ngồi hàng thứ hai, vì chỗ ngồi đã được xếp cố định, vả lại Đằng Tề hôm nay mới tới học, nên phía trước không còn chỗ trống, cậu ta buộc lòng ngồi hàng cuối.

Học sinh ở trung tâm đào tạo không nhiều như ở trường học, mỗi lớp tầm mười người, bởi vậy cậu ta chỉ ngồi cách Tưởng Tiểu Mễ hai hàng, cậu ta ngồi xéo chỗ của cô. Vị trí ngồi của cậu ta vừa khéo nhìn thấy rõ cô, góc mặt ở hướng 45 độ của cô rất đẹp.

Đằng Tề đếm hết số bạn nữ trong lớp, cộng luôn Tưởng Tiểu Mễ thì có sáu bạn nữ. Mấy bạn nữ kia xinh thì có xinh đấy, nhưng nhìn qua nhìn lại, Tưởng Tiểu Mễ vẫn xinh nhất.

Đằng Tề gục đầu xuống bàn len lén nhìn Tưởng Tiểu Mễ. Cô khác với mấy bạn gái cũ của cậu ta, họ sôi nổi, cô yên tĩnh. Cô trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật ra bản chất nổi loạn lắm. Nổi loạn thế nào thì cậu ta không biết, nhưng mấy ngày cô nằm viện, mỗi ngày cậu ta đều đến thăm, cậu ta cảm giác cô không giống như bề ngoài ngoan ngoãn mà cậu thấy.

Giáo viên đã vào lớp, mọi người đều lấy sách vở ra.

Đằng Tề ngồi thẳng, cậu chẳng muốn nghe giảng chút nào, nhưng vẫn tỏ ra hiếu học. Cậu khác với Tưởng Tiểu Mễ, nếu Tưởng Tiểu Mễ học kém môn Toán, thì cậu ta chỉ là ham chơi, không chú tâm học hành mà thôi.

Cả một tiết học, sự "hiếu học" của Đằng Tề chỉ kéo dài được hơn hai mươi phút, thời gian còn lại cậu toàn ngồi vẽ tranh, cậu ta dùng bút đen vẽ gương mặt của Tưởng Tiểu Mễ.

Thứ sáu ở trung tâm có hai tiết học, tổng cộng một tiếng rưỡi, giữa hai tiết được nghỉ giải lao 10 phút.

Tiết thứ nhất kết thúc rất nhanh, Đằng Tề cẩn thận gấp bức vẽ lại, tỉ mỉ kẹp vào trong sách Toán. Cậu cầm cuốn vở có ghi đề Toán vừa nãy tới chỗ của Tưởng Tiểu Mễ.

Bên cạnh chợt có bóng đen lù lù, làm Tưởng Tiểu Mễ giật mình, "Cậu làm gì vậy?"

"Muốn hỏi cậu đề nãy tí." Đằng Tề ngồi sát chỗ của cô, rồi đặt quyển vở lên bàn, "Tớ không hiểu mấy bước giải cho lắm, cậu giảng lại cho tớ nghe nhé?" Ánh mắt của cậu ta rất chân thành.

Tưởng Tiểu Mễ nhìn sơ qua, bước giải không khó mấy, nãy cô nghe xong là hiểu ngay, thế mà cậu ta không hiểu. Trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác cùng cảnh ngộ với Đằng Tề, cô hiểu mà, vì có lúc đề này dễ với người ta, nhưng lại khó với cô.

Tưởng Tiểu Mễ không những không khó chịu, đằng này lại rất kiên nhẫn giảng cho cậu ta nghe.

Thật ra, Đằng Tề biết làm bài này, cậu ta chỉ muốn tìm cớ để ở gần cô thôi, cứ ngỡ cô chỉ nói qua loa cho xong, không ngờ cô lại giảng một cách tỉ mỉ. Cậu ta tính nghe cho có, nhưng càng nghe càng chăm chú.

Bên ngoài lớp học, Quý Vân Phi lóng ngóng ngó vào trong, lọt vào trong mắt cậu là hình ảnh hai người ngồi kế nhau cùng giải đề.

Cậu dựa vào cửa lớp, hô lên, "Đằng Tề."

Đằng Tề nhìn về phía phát ra tiếng nói, "Kêu gì?"

Quý Vân Phi cầm chai nước gõ vào khung cửa, "Học hành chăm chỉ thế, ra đây chơi đi."

"Không rảnh, mình phải học bài." Rồi Đằng Tề quay đầu nói với Tưởng Tiểu Mễ, "Đừng để ý tới tên Quý Vân Phi ham chơi không cầu tiến đó, chúng ta tiếp tục giải đề thôi."

Truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện