Toptruyenhay.edu.vn

Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Nỗi Nhớ Khắc Sâu - Chương 17

Edit: La Na

Tạ Cảnh Thâm cầm túi chườm nóng đặt bên hông Trần Yên Thực, kéo chân của cô qua xoa bóp, sắc mặt rất nghiêm túc, Trần Yên Thực ngồi trên ghế sofa nghiêng mặt qua nhìn anh, không thể không nói trong lòng cô có chút ngọt ngào.

"Chỉ còn chụp hình cưới, có thể sẽ hơi mệt, những cái khác em không cần lo, cứ ngốc ở nhà là được."

Trần Yên Thực gật gật đầu: "Được."

Vài ngày sau đó Tạ Cảnh Thâm cực kì bận rộn, bệnh viện có việc thì bất cứ lúc nào cũng phải đi qua, các phương diện về hôn lễ cũng cần phải hài hòa, muốn cử hành hôn lễ trước cuối năm, thời gian gấp gáp, tuy có vài chuyện giao cho bên công ty hôn lễ làm, nhưng anh cũng rảnh rỗi bao nhiêu, mỗi buổi sáng làm xong bữa sáng nhìn Trần Yên Thực ăn xong thì lập tức đi ra ngoài, nhưng ngược lại buổi tối cô gắng về sớm một chút, bác sĩ Tạ không thể bỏ qua phúc lợi ôm vợ đi ngủ này được.

Lúc chụp ảnh cưới, lúc này Trần Yên Thực mới có cơ hội cẩn thận nhìn Tạ Cảnh Thâm một chút, hơi gầy, gương mặt cũng góc cạnh hơn, đẹp thì đẹp thật, nhưng Trần Yên Thực nhìn lại giật mình: "Có phải mệt lắm không?"

"Không sao, qua thời gian này là ổn thôi."

Trần Yên Thực chụp hình tiếp cũng không than mệt nữa, rất phối hợp, thuận thuận lợi lợi chụp hình xong, lập tức trực tiếp kéo Tạ Cảnh Thâm về nhà nghỉ ngơi.

Tạ Cảnh Thâm rất phối hợp đi theo cô về nhà, ngồi trên ghế sofa, có chút thú vị nhìn cô áy này: "Làm sao vậy?"

Bị nhìn như vậy, Trần Yên Thực càng cảm thấy khó mở miệng: "Anh có muốn đi ngủ một giấc hay không?"

Tạ Cảnh Thâm gật đầu: "Được."

Nhưng anh vẫn ngồi bất động, Trần Yên Thực nhìn anh không hiểu, anh vươn tay: "Qua đây."

Trần Yên Thực nghe lời đi qua, vốn tưởng rằng anh có chuyện gì, nào biết bị anh kéo một cái, cả người ngồi trên người anh, cô còn chưa kịp giận, Tạ Cảnh Thâm đã ôm cô đứng lên: "Cùng nhau ngủ."

Trần Yên Thực vừa bị trêu đùa một phen, vốn là có chút tức giận, nhưng khi giương mắt lên, nhìn thấy sườn mặt gầy gò của anh, cô không nói được câu từ chối, rầu rĩ cúi đầu, xem như cam chịu.

Tạ Cảnh Thâm đặt Trần Yên Thực lên giường, cởi áo khoác của cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, Trần Yên Thực dưới ánh mắt của Tạ Cảnh Thâm không thể nào nhúc nhích được, mặc anh giúp mình cởi áo khoác, loại không khí này không hiểu sao lại khiến cho người ta tim đập càng nhanh hơn, rõ ràng là anh chỉ giúp cô cởi áo khoác mà thôi, nhưng ánh mắt của anh lại giống như lột ~ sạch .

Trần Yên Thực vội quấn mình vào chăn, tránh né ánh mắt sáng quắc của người nào đó.

Tạ Cảnh Thâm cũng chui vào chăn rất nhanh, ôm cô vào lòng mình, cọ xát vào cổ cô, thỏa mãn thở ra một hơi.

Dường như anh rất thích ôm cô như vậy, ôm cô từ phía sau rồi kéo vào lòng mình, như cô là vật sở hữu của chính anh.


"Em không ngủ được."

Tạ Cảnh Thâm nghe nói vậy, vòng qua cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một quyển sách ra cho cô: "Đọc sách đi."

Trần Yên Thực nhận lấy, ngồi dậy, Tạ Cảnh Thâm cầm gối đệm lót sau lưng cho cô, Trần Yên Thực không khỏi nhìn anh một cái, có đôi khi người này cẩn thận vượt khỏi tưởng tượng của cô.

Tay Tạ Cảnh Thâm vòng qua eo cô, hơi thở cứ nhè nhẹ bên hông, khiến cho Trần Yên Thực hơi ngứa, muốn đẩy đầu của anh ra, nhưng khi đưa tay ra trong nháy mắt lại chuyển thành vuốt tóc người ta.

Bờ eo trong lòng không chưa tới một nắm tay, đưa mắt nhìn có thể thấy ngay xương chậu lồi ra, một tay anh có thể nắm giữ, Tạ Cảnh Thâm hồi tưởng lại xúc cảm mềm nhẵn này, bàn tay không tự giác nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh của cô, Trần Yên Thực khẽ hô một tiếng, có chút trách cứ nhìn thoáng qua anh, Tạ Cảnh Thâm chống lại tầm mắt của cô, tỏ vẻ mình không cố ý, Trần Yên Thực cũng không nói cái gì, ánh mắt trở về trang sách.

Tạ Cảnh Thâm ôm vòng eo mảnh khảnh, thở dài một hơi, sâu sắc phỉ nhổ bản thân một chút, bây giờ anh đúng là đang bị trùng phạt mà.

Nhìn bụng bằng phẳng, nơi đó thai nghén đứa con của họ, Tạ Cảnh Thâm nghĩ như vậy, nhất thời có một loại tâm lý thỏa mãn siêu việt.

ừm, anh không thể không nhẫn nại.

Nhẹ nhàng xốc áo của cô lên, Trần Yên Thực nhận thấy được, đang tính ngăn anh lại, sau đó bụng cảm giác được nụ hôn của anh vừa hạ xuống, trong lòng cô có một loại cảm giác kỳ diệu, như được người ta cực kì xem trọng, mà loại xem trọng đến từ người đàn ông làm cha này.

Tạ Cảnh Thâm lại kéo áo của cô xuống, như cái gì cũng chưa xảy ra, Trần Yên Thực cũng không nói gì thêm, đột nhiên tim đập nhanh hơn một chút.

Sách này đúng là sách thôi miên, Trần Yên Thực đọc một lát, buồn ngủ cũng tới ngay, để sách qua một bên, nhìn nhìn Tạ Cảnh Thâm, hình như anh đã ngủ say rồi, xem ra là quá mệt mỏi. Trần Yên Thực tính nhẹ nhàng chui vào trong chăn, nào biết Tạ Cảnh Thâm lại tự động điều chỉnh lại tư thế, chờ cô chui vào.

Trần Yên Thực cũng thuận thế chui vào vòng ôm của anh, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lúc ngủ dậy, trời đã tối đen, Trần Yên Thực cử động, cảm giác trên người không bị ràng buộc, chuyển người lại, sờ sờ bên kia giường, cũng không có người, trong lòng cô lo sợ, đưa tay mở đèn bàn lên.

Xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách cũng tối đen, không có bóng người.

"Tạ Cảnh Thâm!" Cô mở đèn phòng khách lên, "Tạ Cảnh Thâm..."

Xem ra anh không ở đây, Trần Yên Thực ở đây mấy ngày, mỗi đêm giờ này Tạ Cảnh Thâm đã sớm về nhà, bây giờ anh không ở đây, một mình cô, tự dưng có chút sợ hãi.

Bật hết đèn lên, mở TV phòng khách, cô ngồi trên ghế sofa, quấn thảm mỏng chờ Tạ Cảnh Thâm.

Trên bàn trà có để mấy quả hạch, cô đưa tay cầm lên, lúc này mới phát hiện bên dưới đĩa trái cây có đè một tờ giấy: Bệnh viện có việc gấp, có lẽ sẽ phải về trễ, em dậy thì tự mình mua chút đồ ăn bên ngoài. Phía dưới là số điện thoại thức ăn bên ngoài.


Nhìn thấy tờ giấy này, Trần Yên Thực chờ đợi từ lúc thức dậy mới biến mất, cầm tờ giấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, chữ của Tạ Cảnh Thâm rất đẹp mắt, mạnh mẽ có lực, tựa như người anh, mới gặp đã sinh cảm giác anh là chính nhân quân tử, đương nhiên Trần Yên Thực nghĩ đến chuyện của chính mình, cảm thấy thực ra anh cũng không quá đứng đắn.

Trần Yên Thực sờ sờ bụng, cũng không cảm thấy đói, dứt khoát để tờ giấy qua một bên, chờ anh về rồi hãy nói.

Nhưng mà bác sĩ Tạ chậm chạp mãi không giác ngộ về nhà, mắt thấy kim đồng hồ đã chỉ hướng mười hai giờ, lúc này Trần Yên Thực mới gọi điện thoại cho anh, nhưng chẳng phải anh tiếp.

"Tìm bác sĩ Tạ à? Anh ấy đang bận, xin đợi một lát rồi gọi lại sau."

Trần Yên Thực bị giọng nữ đầu bên kia khiến cho có chút ngốc đi: "Cô là?"

Bên kia nghe là một giọng nữ, nhất thời bút trong tay ngừng lại, tinh thần vì điều này mà rung lên, ngữ điệu cũng không có lệ như vừa rồi: "Chị là, vợ bác sĩ Tạ?"

Trần Yên Thực có chút không hiểu, một tiếng "Vợ bác sĩ Tạ" này khiến cô cảm giác thật kì lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Vâng."

"Ha ha, " ngược lại đầu bên này cười rộ lên, thậm chí còn đùa, "Em là y tá trực đêm, bác sĩ Tạ đang phẫu thuật, di động để ở chỗ của em, chị đừng hiểu lầm nhé, bằng không bác sĩ Tạ lại về mặt núi băng như trước mất."

Mặt núi băng? Cô nhớ tới đoạn thời gian vừa gặp lại, quả thật ở bệnh viện Tạ Cảnh Thâm cả ngày nói năng thận trọng, nghiêm mặt, tuy bây giờ anh vẫn thường xuyên như vậy, nhưng cô lại không chút phật lòng, cho dù mặt anh có như núi băng đi chăng nữa, đối với cô cũng là cực tốt rồi.

"Vậy anh ấy giải phẫu bao lâu nữa thì kết thúc?"

"Bác sĩ Tạ đã đi vào mấy tiếng rồi, chắc là sắp rồi đó."

"Uhm, cám ơn em nhiều, chờ anh ấy kết thúc bảo anh ấy gọi lại cho chị được không?"


"Không thành vấn đề, chị đang đợi bác sĩ Tạ về nhà à? Ha ha, quả nhiên vợ chồng hai người rất ân ái."

"..."

"Gần đây tâm tình bác sĩ Tạ rất tốt, mấy ngày hôm trước còn phát kẹo mừng cho chúng em nữa, mời tụi em tham gia hôn lễ của anh ấy, khó trách, thì ra là chuyện tốt gần ha ha! Lúc trước, lúc mà chị nằm ở bệnh viện chúng em ấy, bác sĩ Tạ ân cần nhiệt tình, quả thực tụi em thấy mà mở rộng tầm mắt, hâm mộ ghen ghét các loại, tất cả mọi người đều đoán chị có bản lĩnh đặc biệt gì mà có thể bắt được ngọn núi cao bác sĩ Tạ này ha ha."

"..." Trần Yên Thực ngượng ngập cười một tiếng, cũng không trả lời. Nhưng mà, lúc đó thật sự anh rất ân cần sao? Một chút cô cũng không cảm thấy, hình như cô đã đem sự cưng chiều của anh thành một sự hiển nhiên?

Bên kia y tá trẻ nói xong câu này, mới ý thức bản thân nói sai rồi, gãi gãi đầu: "Ngượng quá đi, em lắm miệng rồi."

"Không có việc gì, phiền em nhé."

Trần Yên Thực cúp điện thoại, lúc này cô tở dài một hơi.

Thì ra bây giờ anh còn phải giải phẫu, hôn lễ và bệnh viện đều bận, khó trách lại gầy thành như vậy.

Trần Yên Thực mở tủ lạnh ra, xem có chút nguyên liệu nấu ăn nào không, muốn nấu ăn xong trước khi an về, thời gian anh làm phẫu thuật dài như vậy, hẳn là chưa ăn cơm.

Nhưng mà chờ cô cầm nguyên liệu lên, lại phát hiện không biết xuống tay như thế nào.

Cô nghĩ nghĩ, bỏ lại thứ lấy ra cho vào tủ lạnh, cô tự giác hiểu được, nếu cô muốn giúp anh, biện pháp tốt nhất chính là đừng gây trở ngại chứ không cần giúp gì, bảo cô đi làm cơm, vậy thì tuyệt đối không thể nghi ngờ là làm trở ngại chứ không phải giúp ích gì.

Lại về làm tổ trên ghế sofa, lúc trước cô ngủ đủ giấc rồi, bây giờ ngủ không được nữa, hơn nữa, cô cũng không muốn một mình ngủ trên chiếc giường to đùng kia được, trống trải, khiến cho trong lòng người ta cảm thấy có chút không thoải mái.

Còn chưa tới vài ngày, mà dường như đã quen cùng anh cùng giường chung gối, ở trong lòng anh đi vào giấc ngủ, buổi sáng được anh gọi dậy ăn bữa sáng...

ỷ lại vào một người như vậy, có thể chẳng phải là điều gì tốt.

Nhưng nếu đối tượng là Tạ Cảnh Thâm, tất cả lại trở thành một chuyện khác.

Cô hơi nhớ nhiệt độ cơ thể của anh, được anh ôm từ phía sau vào trong ngực, thật giống như mình luôn được ủng hộ từ phía sau.

Trần Yên Thực lại nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm ngày thường cẩn thận, kết hôn với anh, xem ra thật là một lựa chọn sáng suốt, đây sẽ là một đoạn hôn nhân hoàn mỹ, nếu trong đoạn hôn nhân này, có tình yêu thì thật tốt quá.

Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên giật mình, từ khi nào mà cô lại bắt đầu mơ mộng vào tình yêu mờ mịt hư ảo rồi?

Nhưng mà, như thế nào mới gọi là tình yêu đây?

Chết đi sống lại, tổn thương thân thể tâm hồn, mới gọi là tình yêu sao? Bình bình đạm đạm, thanh thản ổn định, chẳng lẽ không gọi là tình yêu?

Bỗng nhiên Trần Yên Thực ý thức được cái gì, nghĩ đến gương mặt anh tuấn của Tạ Cảnh Thâm, thân thể cao ngất, nhiệt độ cơ thể ấm áp, còn có khi anh nói nhỏ bên tai mình "Ai nói anh không thích em? Hả?" Cô kinh ngạc bản thân lại nhớ rõ ràng như vậy, thậm chí ngữ điệu khi anh nói câu nói kia giờ phút này cô vẫn còn nhớ rất kĩ, cô nghĩ đó thì mặt hơi nóng lên, phảng phất giờ phút này đặt mình như ngày hôm đó, nằm bên dưới anh, giọng nói của anh ở bên tai, nhiệt độ cơ thể của anh vây quanh mình...

Tim của cô thẳng thắn đập kịch liệt, đã bao lâu rồi không có cảm giác như vậy? Nhưng người kia là… là Tạ Cảnh Thâm đó! Biết nhau nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận với anh, cho dù lúc đó phải kết hôn, cô cũng cũng chưa từng nghĩ tới phát sinh quan hệ gì với anh, nhưng hôm nay thật sự nhận giấy chứng nhận rồi, lại nhịn không được bắt đầu suy nghĩ loạn.

Tác giả có chuyện muốn nói: dựa theo giới thiệu mà nói, kết hôn rồi thì nên nói chuyện yêu đương hắc hắc~

Truyện Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện