Toptruyenhay.edu.vn

Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới - Chương 15

Editor: Camtusori

Ngu Tư Vũ đến gần mới phát hiện đại ca đã ở trong phòng, một tay ôm Ngu Tương, trên khuôn mặt còn mang vẻ ôn nhu mà nàng chưa bao giờ thấy được. Rõ ràng chỉ là một kẻ dã loại, lại có thể đàng hoàng ngồi vững trên vị trí tiểu thư dòng chính của Hầu phủ, lão tổ tông và đại ca lại còn có xu hướng càng thêm sủng ái nàng ta, Ngu Tư Vũ mắt lạnh nhìn, thực sự không rõ rốt cuộc Ngu Tương đã làm loại yêu pháp gì với hai người.

Không nghĩ ra vẫn là không nghĩ ra, không có Ngu Tương tiếp tế, lại khiến mẫu thân và tổ mẫu chán ghét vứt bỏ, những ngày gần đây của nàng thật là không tốt. Nô tài trong viện toàn thay đổi, dùng vô cùng không thuận tay, Lâm thị còn đặc biệt đưa tới một bà tử diện mạo hung ác, nàng đi chỗ nào, bà tử liền theo tới chỗ đó, canh chừng nàng gắt gao.

Mỗi tiếng nói cử động của bản thân đều bị người khác khống chế trong tay, loại cảm giác áp lực này có thể khiến người ta nghẹn điên. Nhưng càng khiến Ngu Tư Vũ tuyệt vọng là, đã hơn hai tháng này, lão tổ tông chưa hề mang nàng ra cửa giao tiếp. Nay nàng đã mười hai tuổi, phải được mang đi ra ngoài nhiều hơn để gặp các gia quyến nữ, sau này mới có hy vọng có được một cửa hôn nhân tốt.

Lão tổ tông không giúp nàng giật dây bắc cầu, nàng chỉ là thứ nữ, rất ít nhà huân quý muốn cưới, có khả năng nhất đó là tuổi vừa đến sẽ lập tức được gả ra ngoài, lục phẩm chủ sự, thất phẩm chủ bộ, đã xem như là tốt, ngày sau sẽ không còn những ngày phú quý vô song như ở Hầu phủ nữa!

Càng nghĩ nàng càng không cam lòng, chỉ phải ưỡn nghiêm mặt lại đến lấy lòng Ngu Tương, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cười đáng ghét như gà mái của nàng ta, đối ngược với nội tâm khổ sở của chính mình, nhịn không được nói giúp nha đầu vài câu. Nàng tự hỏi không hề sai lầm, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Ngu Phẩm Ngôn liếc tới khiến cho sợ hãi.

Chân liệt thì ngon lắm sao! Đại ca và lão tổ tông liền sủng Ngu Tương lên trời rồi! Chờ Ngu Tương thật sự trở về, cẩn thận coi chừng quẳng nàng chết đi đâu cũng không biết!

Ngu Tư Vũ ác liệt thầm nghĩ, trên mặt lại mang nụ cười dịu dàng yếu ớt, làm lễ với Ngu Phẩm Ngôn xong mới nhìn Ngu Tương, ủy khuất nói: “Muội muội vui vẻ là tốt rồi, là tỷ tỷ lắm miệng.”

Ngu Phẩm Ngôn ở một bên mắt lạnh nhìn, một bụng lời muốn nói của nàng lúc này cũng không thể nói phun ra được nữa, chỉ có thể lúng ta lúng túng đứng ở ngoài cửa sổ.

Một tay Ngu Tương nâng má, tựa người vào bên cửa sổ, không chủ động hỏi mục đích đến, cũng không tiếp đón nàng vào nhà, chỉ để nàng đứng dưới trời nắng to, nụ cười trên mặt lộ ra ba phần lười biếng, bảy phần ác liệt. Hai người Thúy Bình, Thúy Hỉ sớm đã lui đến chân tường.

Ngu Tư Vũ nhiều lần hít thở sâu mới có thể ổn định tinh thần, từ từ nói: “Hôm nay là tiết thiên thu, Hoàng hậu nương nương sai người làm chín trăm chín mươi chín ngọn đèn cung đình treo tại Hi Hòa Viên cùng thường thức với các quan viên, ca ca mới dự tiệc từ trong cung trở về, có thấy không?” Cái gọi là quan viên thưởng thức cũng chỉ giới hạn cho các nhà huân quý nhất mà thôi. Đương nhiên Vĩnh Nhạc Hầu phủ có tư cách ấy, chỉ sợ Ngu Tương không thể đi, lão tổ tông cũng không mang nàng đi.

“Vào ban đêm mới có thể ngắm đèn.” Ngu Phẩm Ngôn xoa xoa tiểu cô nương trong lòng, hỏi: “Tương Nhi muốn đi không?”

“Không đi!” Ngu Tương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Vài cái đèn cung đình thôi, chẳng lẽ có thể đẹp mắt hơn so với đèn nê ông sao? Người càng nhiều nàng lại càng thấy phiền.


“Không được, nhất định phải đi. Giờ Thìn canh ba ca ca tới đón muội.” Ngu Phẩm Ngôn giải quyết dứt khoát. Hắn không cho phép Tương Nhi cả đời chỉ trốn tránh ở trong cái viện nhỏ này, quá cô đơn lại hèn mọn. Hắn hy vọng nàng có thể sống thật vui vẻ, sống thật đàng hoàng, sống được tự do tự tại.

Ngu Tương vừa mở miệng muốn kháng nghị, đã thấy Ngu Phẩm Ngôn xuống giường mang hài, đi thẳng, một chút cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện.

Ngu Tư Vũ vội vàng đuổi theo, cầu xin nói: “Đại ca có thể mang theo muội không? Tương Nhi đi đứng không tiện, muội đi theo cùng cũng tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Ngu Phẩm Ngôn gật đầu nhẹ, bước chân lại càng nhanh hơn.

Ngu Tư Vũ cảm thấy không cần thiết phải lấy lòng Ngu Tương, đứng ở cửa nhìn nàng cười đắc ý, vội vàng dẫn bà tử rời đi. Nàng chạy nhanh trở về chuẩn bị trang phục mặc vào buổi tối. Hội đèn lồng được tổ chức tại Hi Hòa Viên, Hoàng hậu nương nương để Thái tử phi chủ trì, toàn bộ các nữ quyến cũng đến cổ vũ. Nếu có thể vào được mắt xanh của một vị quý nhân, hoặc kết giao với vài thiên kim công hầu, đối với tiền đồ của nàng cũng rất có lợi.


Thấy đại tiểu thư cùng tiểu Hầu gia đều đi rồi, Thúy Bình Thúy Hỉ ném túi lưới xuống, hỏi cũng không hỏi một tiếng liền tự ý rời đi, trong mắt tràn đầy oán độc.

Đào Hồng chỉ vào bóng dáng hai người, lòng đầy căm phẫn nói: “Tiểu thư, phía sau lưng Hầu gia, các nàng vô lễ với người như thế, sao người không nói cho Hầu gia biết chứ!”

“Không vội, chờ ta chơi chán rồi tự nhiên sẽ thu thập các nàng.” Ngu Tương khoát tay, nghĩ đến buổi tối oi bức như vậy còn muốn đi xem hội đèn lồng, tinh thần lập tức uể oải .

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Tuy rằng triều Đại Hán này không phải cái triều Hán mà Ngu Tương biết, nhưng bầu không khí xã hội lại vô cùng giống nhau, cũng không quá trói buộc nữ nhân. Nữ tử chưa lấy chồng chỉ cần có phó dịch cùng đi là có thể tham gia các cuộc tụ hội lớn, nam nữ chi phòng cũng có, nhưng không nghiêm trọng. Phụ nhân tái giá cũng là chuyện chê trách, nhưng quý nữ có chút địa vị vẫn có thể tái giá lần nữa, cho tới khi tìm được phu quân mới thôi.

Giờ thìn, bên trong vườn Hi Hòa Viện chật ních người, nam nữ già trẻ đều có. Các vị Huân tước tụ tập trong Vưu Thủy các dự yến tiệc, bữa tiệc đang lúc cao đàm khoái luận (bàn luận viển vông) rất vui vẻ, không chút nào thấy hứng thú với việc ngắm đèn hoa. Các nhóm mệnh phụ tụ ở chính sảnh ra mắt Hoàng hậu nương nương và Thái tử phi, thuận tiện lôi việc nhà ra trò chuyện. Phần lớn nam nữ chưa có hôn sự cùng nhóm hài đồng lui về phía sau hoa viên để đến nơi có treo hoa đăng, chỗ ấy sáng sủa và náo nhiệt nhất.

Ngu Phẩm Ngôn đẩy Ngu Tương đến cửa sau hoa viên, ôn nhu dặn dò: “Ca ca có việc thương thảo cùng Thái tử điện hạ. Muội ngoan ngoãn đợi ở trong này, xong việc ca ca sẽ tới tìm muội. Thấy sao, nơi đó có rất nhiều hoa đăng xinh đẹp, nếu muốn muội nhìn liền sai Đào Hồng Liễu Lục đẩy muội đi qua.” Dứt lời đưa cho muội muội một ánh mắt cổ vũ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Cổ vũ em gái ngươi ấy! Thật là, ngươi cho rằng Ngu Tương ta không chịu tới đây là bởi vì tự ti, cho nên muốn kích ta chủ động đi tiếp xúc đám người khác sao? Ta chỉ ghét bỏ đèn hoa đăng chỗ này của các ngươi không đẹp bằng đèn nê ông thôi!


Ngu Tương âm thầm phun trào, sau đó nâng hàm dưới lên nhìn về phía trước.

Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ tụ tập dưới hoa đăng đang đong đưa nói cười, bầu không khí tràn ngập một mùi dầu thắp đang cháy cùng mùi huân hương nhàn nhạt. Các nhóm hài đồng đang vui đùa ầm ĩ bên chân bọn họ, thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng cười như chuông bạc, khung cảnh quả thật rất vui mừng náo nhiệt.

Ngu Tương nhịn không được nghiêng nghiêng thân về phía trước.

Đứng ở một bên, Ngu Tư Vũ cười hỏi: “Tương Nhi muốn qua đó sao? Ta đẩy muội.”Nàng dùng sức đẩy xe lăn, vì mặt đất được lát đá cẩm thạch bóng loáng, không có gì ma sát, bánh xe nhẹ nhàng trượt về phía trước, đẩy Ngu Tương mang lộ ra khỏi bóng tối.

Rất nhiều người nghe thấy tiếng lộc cộc của xe lăn chuyển động, xa xa nhìn lại, ánh mắt xuất hiện tò mò, hứng thú, cùng vẻ mặt hèn mọn, cũng có vài quý nữ chỉ trỏ vào chân của Ngu Tương, vẻ mặt không ngừng biến hóa, nghiễm nhiên biến nàng trở thành chủ để bát quái.

Ngu Tư Vũ xấu xa cười, khuyên nhủ: “Tương Nhi theo ta qua đi, đã lâu rồi mọi người chưa được gặp muội, nói rất nhớ mong muội. Hôm nay vừa lúc đến tâm sự với các nàng.”

Nếu quả thật nhớ mong thì sớm đã đến Hầu phủ thăm từ mấy tháng trước, cần gì phải chờ tới bây giờ chứ. Ngu Tương đã thói quen với thân thể không trọn vẹn, nhưng không hề có chuyện nàng đồng ý bị kẻ khác coi như con khỉ để xem xét. Những người này mặt ngoài thì ra vẻ an ủi cùng đồng tình với nàng, nhưng bên trong lại lấy sự đau khổ của nàng ra để tẩm bổ cho sự vui sướng đắc ý và cảm giác về sự ưu việt của chính bản thân họ.

Ngu Tương nàng cũng không cần "tình bạn" bệnh hoạn quái dị như vậy

“Ngươi đi đi, ta đợi ở đây là được rồi.” Nàng xoay mặt, tinh tế thưởng thức cây tử vi hoa bên cạnh. Vài quý nữ nhìn về phía Ngu Tư Vũ vẫy tay, trang phục và trang sức đều mang vẻ xa hoa quý khí, có vẻ xuất thân rất hiển hách. Ngu Tư Vũ không dám chậm trễ, bỏ lại Ngu Tương vui vẻ đi qua đó.


“Có muội muội què chân là ta làm đề tài câu chuyện, đêm nay Ngu Tư Vũ nhất định được hoan nghênh rất nhiều.” Ngu Tương cười nhạo, nâng tay chỉ về một chỗ yên tĩnh, nơi xa hoa nở đẹp nhất, mệnh lệnh: “Thôi, ta qua bên kia đi.”

Mặc dù Đào Hồng Liễu Lục đau lòng cho chủ tử, nhưng cũng biết nàng vô cùng kiên cường, căn bản không cần an ủi, yên lặng đẩy nàng đi qua. Chủ tớ ba người đứng ở trong góc xa ngắm ánh đèn và đám người, gần thì ngắm những loại hoa như gấm, cũng rất tiêu diêu tự tại.

Không biết qua bao lâu, phía cuối con đường nhỏ mờ tối truyền đến một trận tiếng bước chân, Ngu Tương quay đầu nhìn lại, đã thấy một tiểu cô nương khoảng bảy, tám tuổi, dáng người béo béo tròn tròn chậm rãi từ chỗ tối đi ra, cắn một ngụm điểm tâm cầm trong tay, phía sau có hai ma ma khuôn mặt nghiêm khắc đi theo.

Tiểu cô nương buộc hai cái khăn trùm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, mũi tròn tròn, ánh mắt tròn tròn, mang theo hai gò má phì trẻ con không ngừng nhúc nhích, khóe miệng dính rất nhiều vụn điểm tâm, vừa đi vừa rớt xuống ào ào. Hiển nhiên nàng không phát hiện nơi này có người, thấy Ngu Tương thì có chút sững sờ, ánh mắt mở càng lớn hơn nữa , tầm mắt dừng ở cái thảm đắp trên hai chân của Ngu Tương, ánh mắt không có hèn mọn hoặc khinh thường, chỉ có tràn đầy hiếu kì.

Ôi trời, đây là viên thuốc nhỏ từ chỗ nào lăn đến, không thể đáng yêu hơn! Lòng Ngu Tương nhanh chóng nảy sinh chút biến hóa, trên mặt lại bày ra ba phần kiêu căng, ác thanh ác khí (giọng điệu hung hăng) nói: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy người què sao?”

Nàng thích nhất là giả bộ làm người xấu hù dọa mấy đứa nhỏ, thấy bọn nhóc sợ hãi gào khóc kêu to, hoặc là mũi hồng ô ô khóc lớn, cảm thấy chơi cũng rất vui.

Nhưng nàng lại quên mất, chính mình bây giờ cũng chỉ là một viên cầu nhỏ, mấy tháng qua nằm bất động, chỉ để ý ăn ngon ngủ ngon, lại có một thân số mệnh phúc trạch chăm sóc ân cần, thân thể gầy yếu lớn lên lại có thêm nhiều thịt mềm, tự nhiên da thịt trở nên nộn nộn, sáng rõ ngon miệng, ngũ quan bình thường cũng nẩy nở , giống một bức tranh thuỷ mặc đươc đủ loại màu sắc rực rỡ thoa lên tỉ mỉ, trở nên càng lộng lẫy.

Nàng hoàn toàn là một tiểu bạch nha, cái mũi ánh mắt chen ở cùng một chỗ, chẳng những không hiện ra vẻ dữ tợn, ngược lại trông có chút khôi hài đến buồn cười.

Lão ma ma đang muốn quát lớn tiểu cô nương càn rỡ vô lễ này, lại nghe thấy chủ tử nhà mình nở nụ cười khanh khách, khóe miệng càng nhiều vụn điểm tâm rớt xuống, giòn giã nói: “Chưa từng thấy.”

Lão ma ma vội vàng im miệng, bắt đầu đưa mắt đánh giá Ngu Tương. Khi chủ tử sinh ra bị người khác ám hại, không những bị sinh sớm ba tháng, còn dẫn theo nhiệt độc trong thai không thể thanh trừ, ba tuổi mới có thể bước đi, sáu tuổi mới miệng nói chuyện, trừ bỏ cha mẹ cùng huynh trưởng ruột thịt, cũng nói nhiều với người bên ngoài nửa lời nửa chữ, thấy người xa lạ liền đi đường vòng, tính cách vô cùng quái gở, cái ham duy nhất chính là ăn.

Hôm nay có cung yến, cũng phải dùng tất cả các chiêu cưỡng bức dụ dỗ mới bằng lòng đến, lại không ngờ chủ nhân có thể chủ động nói chuyện với người khác! Trong lòng lão ma ma kia thầm kích động.

Viên thuốc nhỏ đứng gần nhất đã ngửi thấy một mùi hương vị ngọt ngào, giống như bánh hạt sen bình thường mà mình thích ăn nhất, nhịn không được liền bước đến gần vài bước theo hướng nơi phát ra mùi này, lộ ra nụ cười thèm nhỏ dãi. ^.^

Ngu Tương ôm ngực, tâm đã nhanh chóng hóa mềm như nước, viên thuốc nhỏ này tươi cười rất ngốc, cũng rất đáng yêu, lại khiến nàng thật muốn thét chói tai, lại muốn hung hăng vò cái đầu tròn của nàng.

“Lại đây!” Nàng vươn ngón trỏ tội ác ra, làm một động tác quyến rũ: “Tỷ tỷ cho ngươi liếc mắt xem cái chân què của tỷ tỷ một chút, ngươi cho tỷ tỷ xoa một chút nha!”

Viên thuốc nhỏ nghĩ nghĩ, vui vẻ gật đầu. Một bên lão ma ma đại thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm hai người, rối rắm không biết nên quát lớn tiểu cô nương to gan lớn mật này hay là bỏ mặc để nàng tiếp xúc với chủ tử.

Trong bụi hoa cách đó không xa, một tia cười khẽ đột nhiên vang lên lại nhanh chóng biến mất.

Truyện Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện