Toptruyenhay.edu.vn

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 3-1: Mặc quần áo (1)

Đấu một với một, Kiều Lục chưa bao giờ ở thế hạ phong.

Không nghĩ tới hôm nay đang lúc vui vẻ, thế mà lại bị người khác từ đằng sau túm áo ném ra ngoài.

Hắn không thèm nhìn xem người đến là ai liền vung quyền đánh ra phía sau.

Tống Mạch nghiêng người tránh đi một quyền của Kiều Lục, sau đó giữ lấy tay hắn, kéo mạnh một cái, rồi ấn Kiều Lục quỳ rạp trên mặt đất, nhấc chân dẫm lên thắt lưng hắn, hung hăng dí một cái, nghiền cho đến khi tới gần ngũ tạng của Kiều Lục, khiến hắn kêu la thảm thiết, cố gắng quay đầu nhìnđối phương, liên tục cầu xin: “Huynh đệ huynh đệ, ngươi, ta đâu có trêu chọc gì ngươi a! Chúng ta không thù không oán, ngươi có thể hay không…”

“Rắc!”

Một tiếng động vang lên, cánh tay phải bị gãy, Kiều Lục đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra đầy mặt, rốt cuộc hắn cũng không nói nổi lời nào, ngã trên mặt đất ôm tay kêu thảm thiết.

Tống Mạch nhìn từ trên cao xuống: “Lần sau nếu còn để ta thấy ngươi làm chuyện ác, vậy ta sẽ bẻ gãy cả hai tay của ngươi!”

Kiều Lục thống khổ mở to mắt, gương mặt rối rắm cố gắng nhìn người đã ra tay thêm vài lần, nhớ kỹ khuôn mặt của người này, áp chế thù hận trong lòng nói: “Đa tạ huynh đệ thủ hạ lưu tình, không dám không dám, sẽ không có lần sau!”

“Cút!”

Tài nghệ không bằng người, Kiều Lục ngay cả tiểu ni cô cũng không dám liếc nhìn một cái đã chật vật rời đi.

Nhìn bóng dáng tên tiểu nhân kia biến mất trong bóng chiều, tức giận trong lòng Tống Mạch đã tiêu bớt phần nào.

Hắn xoay người lại, nhìn tiểu ni cô. Vốn tưởng rằng nàng đã mặc lại xiêm y, không ngờ rằng nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất như cũ. Trong lòng Tống Mạch hốt hoảng, nhanh chóng chuyển mắt sang chỗ khác.

Cảnh không nên thấy đều đã nhìn thấy hết, cho dù hắn có nhắm mắt lại nhưng cảnh tượng vừa mới chứng kiến vẫn hiện lên trong đầu.

Quần của nàng bị kéo xuống đến mắt cá chân, lộ ra hai chân thon dài trắng noãn, bởi vì nàng nằm đối diện với hắn, hai chân lại tách ra, ngoại trừ vùng đất bí mật kia, thậm chí hắn còn nhìn thấy cánh hoa phấn nộn giữa hai chân. Áo đen bên ngoài cũng bị cởi ra, trên người chỉ còn lại cái yếm trắng xộc xệch, một bên bị vén lên, nhìn thấy cả cái bụng bằng phẳng cùng một bên tròn đầy không xót cái gì.

Cảnh xuân sắc quá mức này đột nhiên ập vào mắt, làm cho thân thể nam nhân chưa bao giờ lại gần nữ nhân như hắn có chút nóng lên.

Cũng may, hắn không phải đồ háo sắc, sau vài lần hô hấp liền bình tĩnh lại.

“Tiểu sư phụ, người kia ta đã đuổi đi rồi, người không cần sợ. Mau mau đứng lên mặc đồ lại. Bạn của người ở cánh rừng đối diện, ta không tiện chạm vào tiểu sư phụ ấy, còn phải chờ người đi xem qua. Người yên tâm, tiểu sư phụ đó chỉ bị tên khốn kia đập trúng cái trán nên hôn mê bất tỉnh, còn lại hết thảy đều mạnh khỏe.”

Nói xong, hắn yên lặng chờ nàng đứng dậy.

Đường Hoan có điên mới đáp lại hắn.

Vừa rồi nàng vẫn nhắm mắt giả vờ hôn mê nhưng nàng đã nghe thấy hết. Tống Mạch chỉ cần hai ba động tác là có thể đánh được Kiều Lục, đủ thấy rằng tuy hắn không có võ công trong người nhưng vẫn là người có sức lực. Nhân vật lợi hại như vậy, nàng căn bản không thể nào trông cậy vào khả năng trói hắn trước rồi dụ dỗ hắn cam tâm tình nguyện muốn nàng, thể lực cách nhau quá xa, nàng chỉ có thể giả vờ yếu thế để dụ dỗ hắn.

Nếu hắn có lòng tốt cứu người như vậy, nàng không tin hắn sẽ để một tiểu ni cô không đủ quần áo nằm ở nơi hoang dã.

Trong lòng Đường Hoan cười lạnh, yên lặng đếm, chờ nam nhân này lại gần mặc quần áo cho nàng.

Tống Mạch thực sự không đành lòng rời đi.

Tiểu ni cô bên kia vẫn bất tỉnh, gọi thế nào cũng không dậy được. Tiểu ni cô bên này có lẽ bởi vì quá hoảng sợ nên mới hôn mê? Dù sao lúc vừa mới chạy đến, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng nàng kêu cứu.

Hắn không thích phiền toái nhưng việc đã đến nước này, nếu hắn rời khỏi bây giờ, hai người này ở

nơi núi hoang không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu đến am ni cô nhờ giúp đỡ? Tiểu ni cô bên kia có thể nói là đi đường chẳng may bị ngã nhưng người bên này, tuy vẫn còn trong sạch nhưng bộ dáng này, sau khi trở về nhất định sẽ bị người nhục mạ, sống không bằng chết.

Đều là tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi….quên đi, vẫn nên giúp các nàng giấu diếm việc này đi.

Hắn cởi áo ngoài che đi những phần hở ra ngoài, sau đó mới xoay người ngồi xổm xuống, thử gọi nàng: “Tiểu sư phụ, tỉnh tỉnh…”

Đường Hoan cố gắng chịu đựng đá vụn dưới thân, vẫn bất tỉnh như cũ. Nhưng mà gió đêm lạnh lẽo,

bỗng nhiên được che bởi áo ngoài còn vương hơi ấm của hắn, thực sự rất thoải mái.

Gọi vẫn bất tỉnh, Tống Mạch không còn cách nào, chỉ đánh ấn vào nhân trung của nàng.

Lúc này Đường Hoan không thể không tỉnh.

Tiểu ni cô bị hại đột nhiên thấy một người nam nhân trước mặt nên có phản ứng thế nào?

Nàng chậm rãi mở mắt, hốt hoàng nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mới chậm chạp chuyển ánh nhìn sang nam nhân bên cạnh, nhất thời sợ đến mức run rẩy: “Tránh ra! Đừng chạm vào ta!” Cả người vẫn không nhúc nhích.

Tỉnh dậy là tốt rồi.

Tống Mạch vội vàng xoay người đi, sau khi đi được mười bước mới trấn an: “Tiểu sư phụ không nên hiểu lầm, ta là người giữ rừng, vừa đi qua đây thấy tên cồn đồ giở trò hành hung, liền ra tay cứu giúp tiểu sư phụ…”

“Ngươi nói bậy! Người giữ rừng là lão Trương, rốt cuộc ngươi là ai?”

Đường Hoan biết cánh rừng bên kia, cũng biết lão Trương, hiện giờ nghe thấy Tống Mạch xưng thân phận của mình, nàng sao có thể để hắn nói dối?

Thanh âm Tống Mạch vẫn bình tĩnh: “Lão Trương có việc về nhà, ta đến thay ông ấy. Tiểu sư phụ, sắc trời đã tối rồi, người nên mặc xiêm y trước đi…”

“Ta, ta cũng muốn mặc a nhưng người không hiểu sao lại không thể cử động…”

Đường Hoan vừa khóc vừa nói. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là quyến rũ Tống Mạch, nếu lần đầu tiên đã có thể thành công, nàng cũng không cần quan tâm hắn nói thật hay không.

Làm sao lại không thể cử động?

Tống Mạch nhíu mày: “Tiểu sư phụ bị thương?”

Đường Hoan véo mạnh vào đùi, lập tức rơi nước mắt: “Ta, ta không biết. Ta muốn đứng lên nhưng hai tay đều không thể nâng lên, trên người một chút sức lực cũng không có…Ô ô, vị thí chủ này, ngươi đừng lo tới ta, mau mau đi cứu sư muội của ta đi, nàng chạy về hương đông, ngươi mau đi cứu nàng ấy đi!”

“Người yên tâm, tiểu sư phụ đã không có việc gì.”

Tống Mạch quay đầu, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang: “Người thật sự không hiểu vì sao lại không thể cử động sao?” Chẳng lẽ là bị người hạ dược?

Đường Hoan khóc lóc nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ.

Truyện 9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Truyện Ngôn Tình - Truyện Ngôn Tình Full (Ngôn Tình Hoàn) - Đọc truyện Ngôn Tình online, mê đọc truyện Ngôn Tìnhtruyện Ngôn Tình hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện Ngôn Tình mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện Ngôn Tình Sắctruyện Ngôn Tình Sủng, hay truyện Ngôn Tình hài một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Chuyên mục: Kinh Nghiệm Đọc Truyện, Review Truyện